Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau giúp Từ Uyển đóng sập cửa ghế phụ lái, triệt để ngăn chặn khả năng tôi hắn.
“Nể bạn bè, đừng trách tôi không tạo cơ hội cho cậu.” Hắn nhỏ giọng với tôi.
xong, hắn đẩy tôi về phía Lê Phỏng.
Ai ngờ Lê Phỏng phía đối diện lại tỏ vẻ lạnh lùng, xa cách: “Xin lỗi, của tôi không chở phụ nữ lạ.”
Chẳng nể nang ai chút , mọi người cười ồ .
Tôi trở thành lạc loài chẳng ai muốn chở, cô độc đứng trơ trọi vòng vây.
Từ Uyển cười lớn nhất.
“Cười cái gì.” Lê Phỏng liếc cô ta, “Cậu cũng không được.”
Nụ cười trên môi Từ Uyển lập tức tắt ngấm, tức giận đến đỏ tía tai: “Ai thèm của cậu chứ?”
“Ồ, xem ra cậu giành ghế phụ lái cũng nhanh tay lắm.” Hắn vạch trần thẳng thừng.
Chu Dữ đứng ra hòa giải, nhường phía sau cho tôi, mình thì qua của Lê Phỏng.
Trên đường cao tốc, Từ Uyển Lục Tần Chấp hàng ghế trước cười rôm rả.
Khi dừng trạm dừng chân nghỉ ngơi, chat bạn thân cũng nhộn nhịp không kém.
Dữ: [Lục, đừng có ỷ người ta cậu cứ mãi bắt nạt gái người ta.]
Dữ: [Rõ ràng biết ấy kiểu người như cậu, cố giới thiệu ấy cho A Phỏng làm gì.]
Lục Tần Chấp Lê Phỏng là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt.
Người trước là cao thủ trường xem ái như trò chơi, người sau là kiêu ngạo, lập dị, chỉ biết tung cầu thẳng.
Dù ai cũng chẳng thể nghĩ rằng tôi Lê Phỏng lại có thể thành đôi.
Người huấn luyện chó: [Khương Lê Phỏng đúng là trời sinh một cặp.]
Anh đây không làm chó: [?]
Dữ: [Người là ai vậy, vào từ lúc thế?]
Tài khoản “Người huấn luyện chó” bị “Anh đây không làm chó” xóa khỏi chat.
Lê Phỏng lập tức nhắn tin riêng cho tài khoản phụ của tôi.
Anh đây không làm chó: [Cậu dám ăn lung tung nữa thử xem?]
Người huấn luyện chó: [Tôi có ảnh hai người lén lút nắm tay nhau .]
Tôi ngước mắt, về phía ghế lái của chiếc kia.
Lê Phỏng vẫn bình thản điện thoại, đường nét gương góc rõ ràng, tóc mái trước trán chẳng che nổi vẻ lạnh lùng dưới đáy mắt.
Hoàn toàn chẳng thể nhận ra, con người lúc đang nhắn tin riêng cho tôi, gửi kèm theo biểu tượng chó con quỳ gối cầu xin tha thứ.
Anh đây không làm chó: [Anh hai, đại ca, người ta ai cũng có lúc lỡ lời .]
Anh đây không làm chó: [Nể tiểu đệ chút đi .]
Tài khoản “Anh đây không làm chó” mời “Người huấn luyện chó” vào lại chat.
Anh đây không làm chó: [Hứ, có ai đâu, chỉ là một thằng con trai thôi.]
Anh đây không làm chó: [ ly gián quan hệ tôi Lục ca .]
Dữ: [Tên hai người nghe cũng hợp nhau phết.]
Dữ: [Yên tâm đi, trừ cậu ra, cũng chẳng ai tin đâu.]
Dữ: [ trời sinh một cặp nữa chứ, ha ha ha ha, thà Từ Uyển hơn là cậu .]
Anh đây không làm chó: […]
Lục Tần Chấp từ siêu thị trạm dừng chân bước ra, khi trở lại liền đưa cho Từ Uyển một túi đồ ăn vặt.
“A, cảm ơn Lục ca.”
Cô ta mừng rỡ ra , chọn một hộp nước xoài.
“Cái là của Khương .”
Lục Tần Chấp từ tay cô ta lại hộp nước xoài, thuần thục nhét vào lòng tôi: “Cô ấy chỉ uống mỗi vị thôi.”
Sắc Từ Uyển cứng đờ, gượng gạo cong môi phụ họa: “Đúng , vốn cũng định cho .”
Cô ta liếc tôi, huých nhẹ vào cánh tay Lục Tần Chấp.
“Lục ca, anh xem trong chat buồn cười quá trời, Lê Phỏng không biết lôi đâu ra một cây hài về luôn .”
Lục Tần Chấp nhướn mày lướt qua, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình, khẽ cười, cũng chẳng mấy để tâm.
khởi động, Từ Uyển lại quay đầu nhỏ giọng với tôi: “Tiếc quá à nha, cậu không trong , nên không biết bọn tớ đang cười cái gì rồi.”
5
Đêm lửa trại bập bùng.
Từ Uyển nép mình bên Lục Tần Chấp, miệng nhai nhồm nhoàm món thịt nướng hắn gắp cho.
Tôi nướng vài tôm, lẳng lặng xuống sau cùng.
đối diện Lục Tần Chấp, bên Lê Phỏng.
Chưa kịp yên vị, người bên đã giật nảy mình đứng phắt dậy.
“Anh Dữ, đổi cho đi.” Lê Phỏng buột miệng.
Đến nửa con mắt cũng chẳng buồn liếc tôi một lần.
“Hả? Đang yên vị thế , đổi làm gì?” Chu Dữ vừa kịp làm ấm , chẳng muốn nhấc mông , “Bên cậu có ma chắc?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, người đang hắn.
“Ma đây.” Tôi ngó nghiêng phía sau, đưa cho Lê Phỏng một tôm nướng, “Hay là trong lòng anh có quỷ?”
Hắn nghiến chặt quai hàm, ngoan ngoãn xuống, nhận tôm.
“Quỷ tha ma bắt cô ấy.”
Ánh mắt Lục Tần Chấp hờ hững lướt qua tôm trên tay Lê Phỏng, rồi lại dời đi.
Trong lúc mọi người quây quần bên nhau, câu chuyện rôm rả không ngớt.
Khi chủ đề xoay quanh chuyện ái, bỗng có người buột miệng: “Mấy tự mình đa thật đáng ghét, làm theo đuôi nghiện nữa chứ.”
Người vô , nghe hữu .
Những chuyện bé xé ra to liền nhao nhao hướng mắt về phía tôi.
Từ Uyển khẽ cười, cố lái câu chuyện sang phía tôi, cô ta hỏi Lục Tần Chấp: “Anh cũng ghét loại người lắm, đúng không?”
Lục Tần Chấp ngước mắt, khoảng cách chưa đầy một nắm tay tôi Lê Phỏng.
“Ừ, đúng là phiền phức thật.”
Giọng điệu hắn hờ hững, khóe môi cong hờ hững, “Hơn nữa thủ đoạn cũng thật rẻ tiền, ví dụ như dùng một gã đàn ông khác để khơi dậy lòng hiếu thắng của tôi, quá cũ rích rồi.”
Hắn liếc mắt đã thấu đồ của tôi, vạch trần trần trụi, khiến tôi bẽ thanh thiên bạch nhật, chẳng trốn.
Những hiểu rõ thâm trong lời hắn đều lộ ra nụ cười đầy ẩn , bắt đầu xì xào bàn tán.
Từ Uyển đắc ra , bồi thêm một câu: “A, vậy thì cũng đáng thương thật .”
Lại nữa rồi.
Cái cảm giác cô độc, bất lực đứng trơ trọi vòng vây .
Lần Lục Tần Chấp cũng có thể đẩy tôi vào vũng bùn lầy như thế.
Rồi khi tôi sắp chìm nghỉm, hắn lại tùy tiện vươn tay kéo tôi .
Vừa cho tôi một cái tát, lại ban phát cho tôi một viên kẹo ngọt.
Quả nhiên, giây tiếp theo hắn đã đứng dậy, đưa cho tôi một bắp nướng tôi nhất: “Ăn đi, đồ ngốc vụng về.”
Nhưng bắp ấy, lại bị chặn ngang bởi một bàn tay khác.
Lê Phỏng dứt khoát đẩy tay Lục Tần Chấp ra khỏi tầm với của tôi.