Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Câu hỏi khiến tôi khựng lại. Hóa ra anh đã tôi lên Bắc Kinh.

Xem ra chuyện bố mẹ tôi đây anh cũng nắm rõ. Đúng là rảnh rỗi sinh chuyện, ngày đi thăm dò người khác.

“Xin lỗi vì đã phiền, chuyện anh gửi tài liệu và tiền trước đây thật cảm ơn anh nhiều, đã gia đình em nhiều. Anh có thể để lại địa chỉ không?”
Tiêu Trầm có ngượng ngùng.

“Đương nhiên là được, em muốn tới tìm anh sao?”
Tôi mỉm cười: “Nếu có dịp, chắc chắn sẽ tận nơi cảm ơn.”

Tiêu Trầm cũng bật cười, dường như vừa nhớ ra điều gì:
“Nếu em cần đỡ, cứ tìm anh bất cứ nào. Nếu bố mẹ em vẫn cần công thì anh có thể…”

“Anh, đây là cô nông thôn mà anh từng đỡ sao?”
Tiêu Nhiễm – người đứng cạnh nãy giờ quan sát – cuối cùng cũng lên tiếng.

Kiếp trước cô đã không ưa gì tôi, luôn cảm anh trai mình cưới một cô quê như tôi là thiệt thòi, hễ có cơ hội là châm chọc vài câu.

Tiêu Trầm có vẻ lúng túng, vội quay sang giải thích, sợ tôi hiểu lầm.

9

Tôi dĩ nhiên , Tiêu Trầm sẽ không nói lời — chỉ là Tiêu Nhiễm lại cố ý nói móc tôi.

Tôi cười nhạt:
“Thật cảm ơn đỡ Thiếu tá Tiêu. bố mẹ tôi hiện giờ đã có công ổn định, không cần phiền thêm.”

“Phiền anh ghi tôi địa chỉ một .”

Giọng Tiêu Nhiễm đầy gai góc, chua chát:
màu, còn xin địa chỉ nữa. Sau này thế nào cũng sinh thêm chuyện.”

Tiêu Trầm đưa bút tôi, mặt đen sì, quay sang bảo Tiêu Nhiễm câm miệng. Rồi lại vội vàng quay sang tôi, nói em mình được nuông chiều nên có hơi vô lễ.

Tôi lắc đầu:
“Không sao. Tôi còn , xin phép đi trước.”

Phía sau vọng lại tiếng anh em tranh cãi.

Tiêu Nhiễm gào lên đòi về mách bố mẹ, mắng tôi là hồ ly tinh, ăn mặc lòe loẹt, giỏi quyến rũ đàn ông.

Tiêu Trầm thì cứ một mực bảo cô im miệng.

Gần đây chuyện nhiều, tôi chợt nhớ ra Tiêu Nhiễm cũng học đại học năm nay, phải nhanh chóng trả lại tiền Tiêu Trầm, không thì Tiêu Nhiễm còn không sẽ chuyện gì nữa.

Cuộc sống đại học thật tuyệt, các môn học đối tôi cũng không quá khó.

Ở cùng đám bạn trẻ khiến tâm trạng tôi phấn chấn hẳn lên.

Ban đầu, bạn lớp tôi là người từ nông thôn lên, lại có ngoại hình như , không khỏi có thành kiến.

sau khi tôi đưa bố mẹ lên Bắc Kinh, lại có phần thương cảm.

tôi ăn mặc xinh đẹp, ra dáng tiểu thư, lại cảm khó chịu lòng.

Những cảm xúc dần được xóa nhòa quá trình tiếp xúc, thậm chí sau này tôi còn trở thành chị tâm .

Hiện giờ tôi chưa nhận được nhuận bút, phải đợi sang tháng. tay chỉ còn hơn 400 đồng.

Tôi định gom đủ 600 đồng để trả lại Tiêu Trầm — bao gồm 300 đồng và thứ tài liệu mà anh từng gửi, không thiếu một xu.

mười , mươi đồng thì dễ, muốn gom được vài trăm thì thật hơi khó.

Thẩm Tâm tìm tôi, tôi hỏi cô có cách nào tiền nhanh không.

Cô hỏi tôi: “Cậu là sinh viên, bố mẹ cũng đã có công , sao lại vội vàng cần nhiều tiền ?”

Tôi kể rõ chuyện Tiêu Trầm.

Thẩm Tâm nhíu mày:
“Nhà Tiêu đúng là có vấn đề thật đấy. Bố cậu cứu mạng anh , dù có tặng vài nghìn vài vạn cũng là chuyện nên . tiền cũng còn mang tiếng là ‘ đỡ’ à?”

Tôi phải dỗ cô bình tĩnh lại.

“Tất là do cô em anh nói thôi. Có lẽ cô ấy nghĩ tôi là quê, sợ tôi có ý gì anh trai mình, hiểu như cũng hợp lý.”

Thẩm Tâm bĩu môi:
“Không hiểu nổi! ngoại hình cậu, lại còn thông minh, tài giỏi như , bố mẹ cũng toàn là người có bản lĩnh — mà cậu còn không xứng một anh lính à? Cậu còn xứng hơn gấp bội ấy chứ!”

Cô vừa nói vừa chỉ tay lên mặt tôi, rồi xuống dáng người tôi, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Hình như cô không nhà Tiêu là người đại viện, tôi giải thích rằng nhà coi trọng xuất thân, chấp nhặt cũng là bình thường.

Thẩm Tâm càng càng tức, nói tới cuối cùng mới ngẩn người ra — Tiêu Trầm tôi có 300 đồng đồ linh tinh, cũng chẳng đáng bao nhiêu, tôi thì có gì mà phải khổ sở?

tôi mới nhận ra, hình như tôi chưa nói rõ cô.

Tôi nói tôi muốn nhanh chóng được 3–500, tốt nhất là ngàn để trả hết nợ, rồi tập trung khác.

Thẩm Tâm đập tay vào đùi:
“Trời đất, chỉ một nghìn thôi mà? Tớ cậu mượn nghìn luôn!”

Tôi cười méo xệch — đúng là tôi không đoán sai, Thẩm Tâm còn “tiểu thư” hơn tôi tưởng nhiều.

Tôi cười gượng: “Tớ định là sẽ trả, tớ muốn tự . Cũng không phải chuyện gì quá gấp.”

Thẩm Tâm nhìn tôi chằm chằm một , rồi như nghĩ ra gì , nở nụ cười thần bí:
“Yên tâm, để tớ tìm cậu một cách hay ho!”

Tôi bảo Thẩm Tâm đừng để lòng, bản thân tôi cũng chỉ đang “liều thuốc gặp thầy” mà thôi.

Chủ yếu là vì cứ có cảm giác Tiêu Nhiễm như quả bom nổ chậm, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tôi gây chuyện.

10

Khi Thẩm Tâm đón tôi ở cổng trường và kéo tôi lên xe, tôi vừa nhìn người ngồi phía trước thì đầu óc ong ong — quả nhiên như tôi đoán, anh em mỗi người mang một bên cha mẹ.

Tóm lại: tôi đã bám được một cái “đùi to”, mà còn là đùi to.

Anh trai Thẩm Tâm tên là Sở Dật Thần, cái tên thế nào cũng không giống do cùng cha mẹ đặt ra.

Thẩm Tâm giải thích rằng anh trai là con cụ cố nội, đời cô thì mẹ đã không còn được dùng nữa.

Sở Dật Thần nhìn tôi lần qua gương chiếu hậu rồi bật cười:
“Trông em có vẻ vui.”

Tôi nhịn không được cong khóe môi, vẫy tay phủ nhận:
“Không, không có gì đâu. Chỉ là cảm giác người giàu quá, em như kiểu bám được đại gia .”

Sở Dật Thần xong hơi ngơ ngác, có vẻ không hiểu cách nói tôi, cũng buồn cười.

Tùy chỉnh
Danh sách chương