Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
20
đi khuất, không khí trong điện như cởi bỏ gông xiềng.
Kính Thận Vương bỏ dáng vẻ nghiêm nghị, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống:
“Không ngờ đấy, Thẩm thái phó, cuối cùng lại thông gia.”
Phụ thân ta giận đỏ bừng mặt:
“Thúc Hoài! Ta điều tra Tống Vân Trì bao lâu, ngươi lại không biết?”
Hoàng thượng bật cười sang sảng:
“Trẫm biết. Vân Trì đã cầu tận chỗ trẫm, trẫm đâu tiện nói rõ.”
Triệu Trinh tìm ta, đưa chiếc quạt xếp trước mặt, đôi mắt phượng sáng rực, khiến tim ta đập loạn nhịp.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Chuôi quạt của ta đâu?”
Ta hờn dỗi đáp:
“Không cho ngươi nữa.”
Triệu Trinh mím môi, vẻ oan ức:
“Đó là Tập Triệu mặt nạ da người cho ta. Hắn bảo mặt ta không thích hợp con tin. lại không ngờ lớp da này hơn tháng mới rụng hết. Ta rất tìm nàng sớm hơn.”
Ta không đáp, lục lọi mãi trong túi gấm, mặt nghiêm mà tay lại nhẹ nhàng giúp hắn cột chuôi quạt lên.
vẫn tò mò hỏi:
“Mấy miếng bội nãy là sao?”
Triệu Trinh ừ một tiếng:
“Năm xưa nàng thích vung tay tặng người, ta giữ hòm đầy những bội nàng từng cho.”
Chúng ta thầm trò chuyện, khi hoàn hồn đã thấy phụ thân cùng Kính Thận Vương bàn bạc ngày lành tháng tốt.
Mẫu thân ta càng nhìn càng hài lòng Triệu Trinh, suýt nữa lập tức định thân ngay.
Ta kéo tay áo hắn, nhỏ giọng:
“Có hơi nhanh quá không?”
Triệu Trinh cúi , ánh mắt sâu thẳm:
“Nhanh sao? Ta hận không thể cưới nàng ngay hôm nay.”
21
Việc đính hôn, nạp thái đều định rất nhanh.
Trong khoảng thời gian đó, Cảnh có tìm ta. Hắn trông tiều tụy, mấy ngày như chưa chợp mắt, dáng vẻ thấp kém đáng thương.
“ , là ta nhận lầm người, hôm đó cứu ta chính là nàng, là Thiếu Mị đã lừa dối ta.”
Ta không nói nhiều hắn. Triệu Trinh bảo hắn tìm khối phỉ thúy thượng phẩm trong kho, lát nữa sẽ đón ta cùng đi xem, có thể khắc bình sen trang trí, ta rất mong đợi.
Cảnh vội vã nói tiếp:
“Là ta gặp nàng trước, vì ta quá ngu ngốc. , nàng có thể cho ta một cơ hội không?”
Chưa kịp nhăn mày gọi gia đinh đuổi hắn, giọng Triệu Trinh từ phía sau vang lên:
“Ngươi có cái gì mà xứng giấc mơ đẹp đẽ thế?”
Sắc mặt Cảnh sầm. Ta thân mật bước Triệu Trinh, cả cùng mặc kệ hắn.
Từ đó còn tin tức gì Cảnh nữa. Nghe nói Thiếu Mị mang thai không rõ vì sao lại sảy.
Vài ngày trước thân, Thiếu Mị quỳ khóc trước cửa ta, nói mình bị ma xui quỷ khiến, cầu xin ta tha thứ, cho nàng quay hầu hạ cạnh.
Ta sai người đưa nô tịch của nàng cùng chính nàng trả phủ họ .
Ta vốn không người có tâm cơ sâu, thích kết thù ai, càng không người mềm lòng dễ tha thứ.
sai chuyện tổn thương ta, không thể cần khóc vài câu là xóa sạch tất cả.
….
Hôn lễ hôm đó, náo nhiệt vô cùng.
ta và Triệu Trinh hòa thuận vui vẻ, hoàng thượng còn ban cho phụ thân ta một dinh thự liền kề phủ Kính Thận Vương.
phủ đã đục thông tường, xây dựng một chiếc cửa tinh xảo tuyệt đẹp.
[ – .]
Triệu Trinh nắm lấy tay ta, lòng bàn tay truyền hơi ấm dịu dàng.
Hắn cúi , giọng nói trầm thấp như mang theo một tầng khàn khàn mơ hồ:
“Nguyện cùng , sớm có nhau, bạc rời.”
Phiên ngoại — Tống Vân Trì (Triệu Trinh):
Mẫu thân sinh ta khi lâm bồn khó nhọc, sinh ta đã suýt lấy nửa mạng bà, còn bản thân ta còn nửa mạng.
Sinh trong hoàng thất, dù nuôi bằng linh dược quý báu gắng gượng sống qua ngày.
Biểu ca là thái tử, hôm rằm tháng Giêng rủ ta ngoài xem hội đèn, ngờ sơ ý một chút, ta rơi vào tay bọn buôn người.
Trong căn phòng lạnh lẽo ấy, nhốt đầy những đứa trẻ bị bắt trộm từ khắp nơi, chờ trời hẳn sẽ lén đưa khỏi .
Có lẽ vì sức khỏe yếu khiến thân hình nhỏ bé, bọn chúng tưởng ta còn bé nên để ta lẫn lộn trong lũ trẻ ấy.
Khi ta co ro chờ c.h.ế.t trong góc, đột nhiên có một tiểu cô nương chui vào cánh tay ta.
Nàng nhỏ nhắn đáng yêu, không khóc lóc om sòm như những đứa trẻ khác.
Ta tránh đi, không tránh khỏi.
Nàng rất thích nói, mới mấy câu đã khai hết tên họ, cửa, thích ăn bánh táo, mê đồ ngọt.
Ta mơ hồ ứng đáp, óc lơ mơ còn đôi phần tỉnh táo.
Trong cơn mê man, ta nghe thấy nàng nắm tay ta, khẽ nói thích ta.
Ta cười tự giễu, bảo nàng:
“Ta thế này, nhàm chán lại đoản mệnh, ai thích nổi đâu.”
Nàng lập tức phản bác:
“Ai nói thế! ấm áp như mặt trời vậy, ta thích .”
Ta ngẩn , lại nhẹ đẩy nàng xa:
“Đó là vì ta đang sốt, tốt nhất muội nên tránh xa một chút.”
Nàng rưng rưng mắt, run rẩy nũng:
“Không đâu, ta sợ lạnh lắm.”
Ta biết nàng sợ. Nếu cuối cùng cả đều chết, cứ để nàng ấm áp thêm một chút vậy.
Không nói thêm nữa.
Trong cơn mê, ta cảm giác nàng nhét vào tay áo ta vài thứ cứng cáp. Ta nghe nàng thầm:
“Ca ca thật đẹp trai, là người đẹp nhất ta từng thấy. Ta đưa hết bội mình có cho . Đợi ta lớn, ta sẽ gả cho , có không?”
Ta không còn sức trả lời.
Ừm, nếu ta còn có thể trưởng .
Nàng áp tay mềm lên thái dương đau nhức của ta, nhẹ nhàng xoa dịu.
“ không nói, ta coi như đồng ý rồi nhé, thế là quyết định vậy đi.”
…
Sau khi tỉnh khỏi cơn sốt cao, ta đã ở tận Giang Nam. sống không thể rời đi.
Ta nhìn túi bội mẹ đặt gối.
Nếu như ta có thể lớn lên…
Ông trời thương ta, ở Giang Nam mười lăm năm, thân thể cuối cùng khỏe mạnh như người thường.
Trên đường hồi kinh, gặp ổ thổ phỉ, ta liều lĩnh mồi nhử như lời Tập Triệu, dù sao nguy hiểm gì nhiều.
Lại là căn phòng tăm, lại là cái lạnh thấu xương.
Nữ hài năm xưa như chú mèo nhỏ lại chui vào lòng ta.
“Mẹ nó, lạnh c.h.ế.t người mất thôi.”
Ta cúi nhìn nàng.
Ừ, ta đã trưởng quay rồi.
Nàng là của ta.
-HOÀN-