Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Tôi cứ men con đường đi, lái thẳng xuống núi.
Cuối cùng, trước khi trời tối, tôi cũng được khu chợ đông đúc nhộn nhịp.
Người dân các thôn lân cận đều tập trung ở đây để bán quả, nông sản tự trồng.
Vào buổi chiều muộn, đúng mọi người đang dọn dẹp hàng, chuẩn bị ra về.
Tôi như người c/h/ế/t đuối vớ được cọng rơm, vội dừng trước .
Chủ người trung niên hiền hậu, khuôn mặt đầy phúc hậu.
Cô đang nhanh nhẹn cho những bó còn dư vào gùi chuẩn bị mang về.
Tôi ôm trai nhảy xuống khỏi , suýt chút nữa thì quỳ sụp trước mặt cô.
“ ơi, xin cứu con với! Xin hãy giúp con báo sát!”
“Trời đất ơi, gái, làm sao thế này?”
“Con và trai gặp người , xin giúp con công an!”
Người có phần hoảng hốt, móc điện thoại ra định bấm số .
, chủ quầy hàng kế bên nhìn thấy chiếc đỗ phía sau tôi thì sầm mặt .
“Đó nhà tôi!” – giác bước , nắm lấy tay tôi: “Cô ai? Sao lái của nhà tôi?”
Người định sát liền dừng tay, cau mày nhìn tôi: “ lẽ … kẻ trộm ?”
“ phải, phải mà…”
Tim tôi chùng hẳn xuống. sự trùng hợp nghiệt ngã như vậy.
Trong thở dốc, đầu tôi lập tức vận hành hết công suất.
Tôi biết, lời giải thích tiếp sẽ quyết định tất cả.
“… Xuyến cứu con.”
“Cái gì?” Người vừa nhận ra liền biến sắc khi nghe cái tên đó: “ tôi làm sao?”
?
Vậy gái của Chiến Hồng?
Tôi lập tức bám lời để dựng tiếp câu chuyện.
“Con và trai gặp phải hai kẻ buôn người!
“Chính chú và Xuyến đã cứu bọn con, nhưng chú bị người đ/á/n/h ngất xỉu… Xuyến đang cố gắng cản họ , ấy bảo con chạy đi tìm người lớn giúp!”
Người nghe xong liền nghi gì nữa, cuống quýt hỏi tôi: “Họ đang ở đâu?”
Tôi hoảng hốt chỉ về phía con đường dẫn núi phía sau: “Ở đoạn đường nhỏ lưng chừng núi ấy ạ.”
Nói xong.
thèm dọn nốt , bước bước dài leo lên , phóng đi quay đầu .
Còn người đầu nghi tôi, giờ đã kéo tôi gần bên mình: “Tội nghiệp con bé… khổ quá rồi… Nhà con ở đâu? Còn nhớ số điện thoại của bố mẹ ?”
Mấy câu hỏi này tôi thật sự trả lời được.
Tôi chỉ có thể vờ sợ hãi, mắt ngấn nước: “ ơi, báo sát đi… con sợ người đuổi … sợ kia đ/á/n/h được người …”
Người như bừng tỉnh: “Đúng rồi đúng rồi! ngay đây!”