Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trở về phòng, ta vội vàng lục lọi trong hộp trang sức. “Lọ tổ mẫu nhờ mang quê lên lần trước đâu rồi?”
Ngọc Mặc ngượng nghịu lên tiếng: “Tiểu thư đang mang thai, vì đứa bé, tốt nhất đừng dùng loại đó ạ…”
“Nha đầu ngốc, ai nói là ta dùng?”
Tổ mẫu biết ta và sau khi thành thân thì tình cảm không tốt.
Bà cụ liền nhờ gửi lọ đến, muốn nhờ nó làm dịu mối quan hệ giữa ta và hắn.
Tổ mẫu lo lắng cho ta nửa đời , vậy vẫn bà cụ dùng thứ giúp ta.
Nhưng bà cụ không biết, nếu một sắt đá quyết tâm xa lánh ngươi, làm bao nhiêu cũng vô ích.
Ta đổ toàn bộ thứ trong lọ lên bánh ngọt, sai đưa đến thư phòng .
Không lâu sau, hạ vội vàng chạy về bẩm báo, nói phía gia xảy ra rồi.
Hôm nay đến cùng với Bùi còn trưởng tử Bùi gia là Bùi Tu Văn.
Bùi Tu Văn vốn định tìm giúp đỡ, mưu cầu một chức quan cho con trai mình trong triều.
Nào ngờ, vừa bước thư phòng, thấy mình và giữa ngày mặt đang làm đó trong thư phòng.
Thậm chí cửa cũng không buồn đóng!
Khi ta đuổi đến nơi, Bùi Tu Văn đang đứng ngoài nóng ruột vòng quanh.
Những tiếng rên rỉ đứt quãng thư phòng truyền ra thực sự không thể nào nghe lọt tai.
Ta quay đầu hỏi quản gia: “Bùi tiểu thư được bao lâu rồi?”
Quản gia lau mồ hôi, cung kính nói: “Hai canh giờ rồi ạ.”
Hỏng rồi, hình như vừa nãy đổ hơi nhiều.
“Các muốn làm Bùi tiểu thư kiệt sức c.h.ế.t sao!” Ta nghiêm giọng giận dữ, “Còn không mau hậu viện đổi vài thị thiếp đến đây!”
Một lát sau, hai nha hoàn dìu Bùi với đôi chân mềm nhũn thư phòng bước ra.
Ta lúc hỗn loạn bảo Ngọc Mặc lén lấy bánh ngọt tiêu hủy.
Mỗi bước mỗi xa
Bùi Tu Văn vừa nhìn thấy nàng ta, liền thẳng tay tát nàng ta một cái thật mạnh.
[ – .]
“Mặt mũi Bùi gia chúng ta đều bị ngươi làm mất hết rồi!”
Bùi thần sắc hoảng hốt, không nói được một câu trọn vẹn nào.
“Ta không còn mặt mũi nào đưa nàng ta về nữa, cứ giao cho phu xử trí .”
Bùi Tu Văn quăng rắc rối cho ta. Hắn ta định cơ hội giữ nàng ta phủ.
—
Bùi khóc lóc quỳ gối trước mặt ta, không ngừng dập đầu nhận lỗi: “Ta và gia là đôi cùng tình, cầu xin tỷ tỷ thành toàn, đừng g.i.ế.c c.h.ế.t ta.”
Thật đúng là một cái nồi lớn!
Ta rút trong lòng ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau những giọt lệ nàng ta, khẽ mỉm cười với nàng ta: “Nếu gia thích , vậy thì ta đương nhiên thuận theo ý hắn. Lát nữa hãy dâng trà cho ta, rồi chọn một ngày lành phủ.”
Bùi Tu Văn cau mày: “Tiểu lấy thân phận gì phủ?”
“Đương nhiên là thị thiếp.”
Ta chiếm giữ vị trí phu , nàng ta đương nhiên làm thiếp.
Bùi gia tốt xấu gì cũng là danh môn vọng tộc, nữ nhi chính thất vội vàng làm thiếp, e sẽ trở thành trò cười cho toàn kinh thành.
Ta ở ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: “Nàng ta ở nhà ta giữa ngày mặt làm ra trơ trẽn như vậy, chẳng lẽ còn muốn làm bình thê sao? Vậy thì ta sẽ cung thưa với Hoàng hậu nương nương đây.”
Ta đưa ra tối hậu thư cho bọn họ.
Hôm nay không dâng trà, sau muốn cửa cũng không cửa.
Bùi Tu Văn đành cứng họng đồng ý.
Bùi nghiến nát hàm răng trắng, dâng trà thiếp thất cho ta.
Sau khi mọi nghi lễ hoàn tất, tin tức thư phòng truyền đến. Nói gia vẫn chưa ra ngoài, thị ta thay hai ba lượt.
Ta âm thầm lau mồ hôi, tổ mẫu nói đúng, thực sự rất mạnh.
May là một võ tướng, nếu không đổi là một văn quan thân thể yếu ớt, e hôm nay bỏ mạng ở đây.
Tuy nhiên, cuối cùng sau khi hắn dừng , lang trung đến xem qua.
Nói nay về sau, e không thể đạo được nữa.
Bùi vừa nghe xong, liền ngất lịm trong phòng.