Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta vui vẻ ngắm nhìn má trái của Tô Mạn, vừa vặn đối xứng với ba vết cào trên má phải của ta. Thế là không ai nợ ai nữa.
Tam di nương ấm ức, muốn đi tìm Tô phụ phân bua, Thôi thị ở bên cạnh nghiêm mặt giáo huấn:
“Nó phạm thượng, Vân Tịch thân là đích nữ, chỉ là trừng phạt nhẹ một , các ngươi cứ chịu đựng đi.”
Tri Thu sợ hãi hỏi ta làm sao cái đuôi mèo lại ở trên người Tô Mạn.
Ta “hì hì” cười, ngón tay linh hoạt xoay con xúc xắc.
Từ nhỏ ta đã lăn lộn ngoài chợ, thủ đoạn giấu đồ trong tay áo này, ta đã luyện cả ngàn lần ở sòng bạc rồi.
Tô Vân Tịch đánh Tô Mạn là đánh đến chết. Cộng thêm vết máu kia, khuôn mặt đó e rằng vài tháng cũng không lành lại được, như gương mặt xinh đẹp đó đã bị hủy hoại.
Thôi thị đến xem một cái, lạnh lùng nói một câu: “Đồ vô dụng.”
Tô Vân Tịch ở phía sau lại cười đắc ý.
Thấy cảnh này, ta đã hiểu ra một vài chuyện.
Vẻ đẹp của Tô Mạn hơn hẳn Tô Vân Tịch. Một Tô Vân Tịch kiêu ngạo sao có thể chia sẻ phu quân với tỷ muội của mình?
Nàng ta chẳng qua là mượn cớ để loại bỏ một đối thủ mà thôi.
Sau khi xử lý Tô Mạn, ta đoán, mục tiêu tiếp theo của Tô Vân Tịch chính là ta.
6
Lúc Tô Vân Tịch vào viện của ta, ta đang vắt chân dạy Tri Thu chơi xúc xắc.
Ba viên xúc xắc gỗ kêu lách cách trong bát sứ, mở nắp, Tri Thu mặt mày khổ sở: “Lại thua rồi, tiểu thư, ta không chơi nữa.”
“.. Đại tiểu thư!”
Tô Vân Tịch trong vòng vây của đám ma ma và nha hoàn chậm rãi bước tới, chế nhạo:
“Ồ, đang chơi mấy hạ lưu này à.”
“Quả nhiên là nha đầu quê mùa, cầm kỳ thư họa không biết một , toàn học mấy trò không ra thể thống gì, e rằng Tam Hoàng tử sẽ không để mắt đến ngươi đâu.”
Tri Thu rụt rè lễ, lui sang một bên.
Tô Vân Tịch cười lạnh một tiếng, ghé vào tai ta, quả quyết nói: “Đừng giả vờ nữa, ta biết Tùng Tử là do ngươi giết.”
Tim ta đập thót một cái, nhưng mặt vẫn không biến sắc, vẫn là bộ dạng vô hại như cũ.
“Đại tỷ đang nói gì vậy? Không phải do nhị tỷ làm sao? Muội rất sợ mèo, làm sao muội dám chứ?”
Nàng ta nghi ngờ nhìn ta, trong mắt lóe lên vẻ không chắn.
Quả nhiên, nàng ta hoàn toàn không có bằng chứng, chỉ muốn moi lời ta mà thôi.
Trước khi đi, nàng ta âm u cảnh cáo:
“Dù có phải là ngươi hay không, ta cũng phải cảm ơn ngươi. Giờ đã loại bỏ được một con tiện nhân, người tiếp theo chính là ngươi.”
“Về trang viên bị bệnh không chết, trên đường mấy người cũng không giết được ngươi… ngươi sống dai thật… nhưng không sao, người không nên tồn tại sớm muộn gì cũng sẽ biến mất.”
Đợi nàng ta kiêu ngạo rời đi, Tri Thu mới dám lên tiếng, vô cùng sợ hãi, lo lắng nàng ta sẽ làm gì ta.
Tô Vân Tịch tự tin tràn trề, nhưng ta không thể chờ chết.
Ban đêm, ta tránh tai mắt trong phủ, trèo tường đến khu nhà lụp xụp ở phía tây thành.
Vừa vào cửa, hơn chục tên lưu manh rách rưới đã vây lại.
Ta tung hứng túi tiền vừa trộm được từ trên người Tô Vân Tịch, đáng hỏi: “Các vị huynh đệ, tiểu muội nạn, có ai giúp muội không?”
Gã nam nhân cầm đầu đang gặm đùi gà, ra vẻ nghĩa khí nhất: “Được! Có chuyện gì cứ việc nói!”
Ta khẽ mỉm cười.
Có câu, có tiền sai được cả ma quỷ.
Mấy ngày nay ta không hề lãng phí thời gian. Có tiền thì cho tiền, có thịt thì chia thịt, còn mượn danh làm việc thiện để lấy tiền từ phòng thu chi cứu tế lưu vong, thực chất là để mua chuộc họ.
Những người này đã sớm ta như Bồ Tát mà thờ cúng rồi.
Tô Vân Tịch đã nói đến mức đó, có một ắt có hai, ta phải lo xa, tích trữ thêm nhân lực mới được.
“Tam tiểu thư có gì căn dặn, cứ việc nói!”
7
Nhưng nàng ta còn chưa kịp động gì, đã có tin Tam Hoàng tử sẽ đến thăm Tô phủ vào ngày mười sáu tháng tám.
Tô Vân Tịch trở nên bận rộn, luyện tập cho vòng eo thon thả thêm phần quyến rũ.
Bọn họ bận rộn chuẩn bị yến tiệc, ta lại được nhàn rỗi, ăn uống no say, thỉnh thoảng lẻn ra khỏi phủ vui chơi. Tiện tay chôm vài bức thư họa trong nhà đem đi cầm đồ đổi lấy bạc, rồi vào sòng bạc chơi vài ván.
Làm người, phải biết hưởng thụ kịp thời.
Sáng hôm diễn ra gia yến, Tri Thu vui vẻ từ tiệm vải về mang theo một bộ váy mới, nhưng giũ ra xem thì đã bị rách.
Nàng lo lắng đến sắp khóc: “Hôm qua ta đi xem, rõ ràng vẫn còn tốt mà…”
Rõ ràng là có người cố ý làm vậy.
Nhân vật chính hôm nay là Tô Vân Tịch, nàng ta chắn sẽ không để người khác nổi bật hơn mình một .
Ta cũng lười tính toán, cứ mặc bộ váy trắng thường ngày đến dự tiệc.
Khi đi qua lang, ta va phải một người nam nhân, ngẩng đầu lên, không ngờ lại là người ta trong hẻm hôm đó.
Hắn nhìn qua, vẻ mặt kỳ lạ, trầm ngâm hỏi: “Ngươi là… tam tiểu thư của quý phủ?”
“Vâng.”
Ta âm thầm cảnh giác, gật đầu.
Ta đang định hỏi hắn là ai, thì nghe hắn hỏi: “ nương có phải có gì nên trả lại cho ta không?”
Ta chớp mắt, từ trong lòng lấy ra một chiếc trâm hoa.
Đây là ta thuận tay lấy từ trên đầu nương kia hôm đó. Về nhà mới phát chất liệu của chiếc trâm này không tầm thường, ta đã cẩn thận lại, không đem đi cầm.
Không ngờ lại bị hắn nhìn thấy.
Vật về nguyên chủ.
Ta nhếch mép cười với hắn, trong lòng tính toán, rằng hắn sẽ không tố giác. Không có bằng chứng, ai sẽ tin tam tiểu thư của Tô đại nhân lại đi trộm cắp chứ.
Ta theo sự chỉ dẫn của bà lão vào vị trí cuối cùng trong bữa tiệc. Vừa xuống, ta đã thấy Tô Vân Tịch xuất .
Hôm nay nàng ta đặc biệt búi tóc kiểu phi tiên, son môi đỏ thắm, một thân váy đỏ thẫm tôn lên vẻ đẹp như hoa đào.
Nhưng ta chỉ chú ý đến cây trâm vàng trên đầu nàng ta, tham lam nghĩ rằng nếu đổi thành bạc thì đủ cho ta ăn trong bao lâu.
Thấy ta ngây người, Thôi thị không vui dạy dỗ:
“Tô , gia giáo của ngươi đâu rồi? Còn không mau lễ với Tam Điện hạ và tiểu Quận chúa?”
Ta hoàn hồn, mới phát một nam nhân mặc cẩm bào đã bước vào hoa sảnh.
Chính là người nam nhân ta ở lang lúc nãy.
Tam Hoàng tử liếc ta một cái, ánh mắt sâu thẳm khó dò: “Không cần đa lễ, ta và tam tiểu thư… quen biết nhau.”
Nói rồi, một cái đầu ló ra từ sau lưng hắn, chính là nương trong hẻm hôm đó: “Tỷ tỷ! Lần trước còn chưa kịp cảm ơn tỷ!”
Ta chắp tay sau lưng, cười nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi.”
Cuộc đối thoại của chúng ta chỉ vài ba câu, nhưng lại Tô Vân Tịch ở bên cạnh tức đến đỏ mắt, vò nát chiếc khăn tay, vẻ mặt đầy không cam lòng.
Yến tiệc diễn ra được một nửa, Tô Vân Tịch tự mình đề nghị múa một điệu, vũ điệu uyển chuyển, thân hình quyến rũ.
Nàng ta liên tục liếc mắt đưa tình với Tam Hoàng tử, nhưng đáng tiếc vị lang quân kia vẫn nghiêm chỉnh, không hề lay động.
Một bữa tiệc tối thật vô vị.
Trong ba tỷ muội chúng ta, xét về thân và ngoại hình, không nghi ngờ gì Tô Vân Tịch là người phù hợp nhất. Nhưng suốt cả bữa tiệc, ta không thấy Tam Hoàng tử để mắt đến ai nhiều hơn.
Chỉ có tiểu Quận chúa là quấn lấy ta nói chuyện.
Nhưng chính thái độ này lại Tô Vân Tịch cảm thấy bị đe dọa.
Sau bữa tiệc, Tô Vân Tịch chặn đường ta, ánh mắt lóe lên tia độc ác, cười gằn: “Đừng tưởng ngươi đã nắm phần thắng, chúng ta cứ chờ xem!”
Haizz.
Ta cũng không có ý định tranh giành nam nhân với nàng ta, ta chỉ muốn ăn ngon ngủ yên, sao mà khó thế.
8
Tô Vân Tịch ra tay rất nhanh.
Hôm đó ta vừa lẻn ra khỏi phủ đánh bạc trở về, Tri Thu đã mặt mày trắng bệch chạy tới bảo ta trốn đi.
Ta còn chưa kịp phản ứng, mẫu nữ Thôi thị đã dẫn theo hơn chục bà tử xông vào viện.
“Người đâu, trói con lừa đảo này lại cho ta!”
Tô Vân Tịch nói muốn đánh chết ta.
Tri Thu vừa khóc vừa la bị kéo sang một bên. Từ những lời cầu xin đứt quãng của nàng, ta cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
“Thiên thật” đã đến cửa, nói rằng nàng ta mới là Tô thật sự, còn ta chỉ là kẻ mạo danh.
Ta không hề hoảng sợ, yêu cầu đối chất.
Tô Vân Tịch cười lạnh: “Hừ, vậy thì để cho ngươi chết một cách minh bạch.”
Trong hoa sảnh đông nghịt người, Tam Hoàng tử cũng ở đó, vẻ mặt im lặng, không nhìn ra biểu cảm gì.
Dưới đất là một nương ăn mặc rách rưới, đang quỳ trước mặt Tô phụ khóc lóc thảm thiết:
“Phụ thân, con mới là nữ nhi của người, người phải làm chủ cho con…”
Thấy ta, nàng ta càng run rẩy như cầy sấy:
“Chính là nàng ta… chính là nàng ta đã muốn giết con trên đường, cướp tín vật của con, thay thế con… Nữ nhi suýt nữa đã không còn để lại phụ thân…”
Thôi thị nói một cách đầy chính nghĩa rằng bà ta ra ngoài thì bị nương này chặn đường cầu cứu, lúc đó mới nhận ra.
Trước mặt mọi người, “thiên thật” lại vừa khóc lóc vừa đưa ra bằng chứng: địa chỉ ở quê, tên của mẫu thân, vân vân, tất cả đều khớp.
Ta thầm cười lạnh trong lòng.
Nếu không phải chính tay ta đã chôn cất Tô , ta cũng đã tin rồi.
Tô Vân Tịch chu môi, ra vẻ tủi thân đau lòng, nhìn về phía Tam Hoàng tử: “Điện hạ, nàng ta là giả, người đừng bị nàng ta lừa…”
Ánh mắt của cả căn phòng đều đổ dồn vào ta, khóe miệng Tô Vân Tịch đã không thể che giấu được vẻ đắc ý.
Ai cũng là giả, vậy thì bây giờ là lúc so tài diễn xuất!
Ta quỳ xuống đất, nước mắt nói đến là đến:
“Phụ thân… con đến trang viên từ năm ba tuổi, chỉ có Vương ma ma chăm sóc. Năm sáu tuổi, người được thăng quan, còn cho người gửi một bộ quần áo mới cho con, trên áo còn thêu ba đóa hoa mộc lan.”
“Mỗi năm Trung thu, trong phủ đều sẽ thưởng cho Vương ma ma một phần bánh trung thu.”
“Những điều này, có thể là giả được sao?”
Ta kể lại một cách chi tiết, rõ ràng rành mạch.
Mỗi một câu nói ra, sắc mặt của mẫu nữ Thôi thị lại khó thêm một phần.
Hi hi.
Đã không thì thôi, đã là phải lớn!
Ta đã sớm nhờ huynh đệ giang hồ đến quê nhà nghe ngóng, moi được rất nhiều thông tin từ miệng Vương ma ma, bà ta cũng đã được ta trả giá cao để về quê.
Thay thế một người, có gì khó đâu?
Nói rồi, ta vén váy lên, để lộ vết sẹo trên bắp chân:
“Đây là vết sẹo do trèo cây ngã năm sáu tuổi, lúc đó con sốt cao, trong phủ đã mời đại phu đến, nữ nhi mới được … Cái này không thể là giả được chứ?”
“Thiên thật” tức hoảng loạn, chỉ vào ta hét lên:
“Ta… ngươi chính là biết thân của ta, cố ý theo dõi dò la phải không! Vết của ta năm sáu tuổi đã sớm lành rồi!”
Nàng ta níu lấy tay áo Thôi thị khóc lóc: “Mẫu thân! Con đã vượt ngàn dặm trở về, người không thể bị nàng ta lừa được!”
Sắc mặt Thôi thị rất khó , nhưng dù sự thật đã bày ra trước mắt, bà ta vẫn khăng khăng lời của nương kia đáng tin, muốn dùng hình với ta.
Lúc này, Tam Hoàng tử vẫn luôn lạnh lùng quan sát bỗng nhiên cười: “Chuyện này dễ thôi. Các tiểu thư nhà họ Tô không phải đều có một miếng ngọc bội đại diện cho thân sao?”
“ quan trọng như vậy, không thể tuỳ tiện làm mất được chứ?”
Hắn nhìn ta, con ngươi đen láy: “Vậy thì bây giờ, ngọc bội đang ở trong tay ai?”
Ta tức giật mình, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Lúc ta lục soát thi thể Tô , trên người nàng ta hoàn toàn không có ngọc bội!
Nữ nhân kia ấp úng, nói rằng đã không cẩn thận làm mất trên đường.
Ta đang suy nghĩ nên giải thích thế , thì thấy Tam Hoàng tử thong thả lấy ra một miếng ngọc bội từ trong tay áo, ôn tồn nói:
“Tam tiểu thư quên rồi sao, hôm đó ngươi đã cứu ta, rồi tặng này cho ta.”
Da đầu ta lại một trận tê dại.
Tô phụ cầm lấy xem, khẳng định đây là tín vật của nhà họ Tô.
Tim ta đập loạn xạ, trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ, điều duy nhất có thể chắn là, Tam Hoàng tử vẫn chưa muốn vạch trần thân của ta.
Nhưng điều này ngược lại lại càng khẳng định thân của ta.
Ta thừa thắng xông lên, ấm ức lau nước mắt: “Phụ thân, bây giờ người đã rõ ràng rồi chứ?”
Sắc mặt “Thiên thật” tức trắng bệch, hoang mang nhìn về phía Thôi thị.
Tô phụ cho người cởi trói cho ta, thở dài: “Phu nhân, bà đã bị lừa rồi.”
Ta từ từ đứng dậy, phủi bụi trên váy, dùng giọng điệu của bọn họ lúc nãy: “Kẻ lừa đảo này, còn không mau lôi xuống đánh chết?”
Nói xong, ta đổi chủ đề, nói một cách thâm sâu:
“Không đúng, nàng ta biết nhiều như vậy, nên tra hỏi kỹ xem ai đã sai nàng ta đến mạo danh ta.”
“Thiên thật” hoàn toàn hoảng loạn: “Mẫu thân… phu nhân… người phải cứu con, rõ ràng là…”
Thôi thị hung hăng trừng mắt, tát một cái, câu nói chưa dứt của “Thiên thật” bị đánh bay trở lại.
“Người đâu! Nhốt nó vào nhà củi! Ta phải tra hỏi cho kỹ, xem kẻ muốn mạo danh tam tiểu thư nhà họ Tô là có ý đồ gì!”
Ma ma thân tín tiến lên, không nói hai lời đã bịt miệng nàng ta, lôi đi xềnh xệch.
một đồng, “Thiên thật” này không sống qua đêm nay.
9
Một vở kịch đã hạ màn.
Tam Hoàng tử đã biết thân của ta. Với thân của hắn, muốn giết ta dễ như trở bàn tay.
Trốn hay không trốn, đó là một vấn đề.
Phải chọn một con đường giữa vinh hoa phú quý và sống kiếp lưu vong.
Ta xổm trên đất, tung đồng xu lên, nó rơi xuống đất, hai mặt đều ngửa.
thôi!
Ngoài cửa sau, xe ngựa của Tam Hoàng tử đang đỗ dưới gốc cây. Ta véo mạnh vào đùi mình, mắt đỏ hoe chui vào xe.
Ta còn chưa kịp mở lời, hắn đã cắt ngang bằng một giọng đầy sát khí: “Ngươi đã giết nàng ấy?”
Ta nín khóc, cũng không giả vờ nữa, nghiêm túc nói:
“Nếu ta là hung thủ giết người, cho ta mười cái cũng không dám mạo danh thay thế, xin Điện hạ hãy cùng ta đến một nơi.”
Tam Hoàng tử theo ta đến bãi tha ma ở ngoại ô kinh thành.
Ta chỉ vào ngôi mộ đơn sơ kia: “Ta thấy nàng ấy phơi thây nơi hoang dã thật đáng , nên đã chôn cất ở đây.”
Ta kể lại toàn bộ câu chuyện mạo danh, đương nhiên là giấu đi chuyện lột quần áo của nàng.
Trên tấm bia gỗ là mấy chữ xiêu vẹo “mỹ nhân tỷ tỷ”
Lúc đó ta nổi lòng tốt, lấy quần áo của nàng thấy áy náy nên đã chôn cất cẩn thận.
Không ngờ điều này lại để lại cho mình một con đường sống.
“Khi ta phát ra nàng, bạc trên người nàng vẫn còn, rõ ràng không phải vì tiền. Sau khi đến Tô gia ta mới phát , chính là do đại tiểu thư ra tay.”
Ta không sợ chết hỏi:
“Ta đã làm một việc tốt, Điện hạ định cảm ơn ta thế ?”
Sắc mặt Tam Hoàng tử khó đến đáng sợ, ánh mắt sắc như dao lướt qua ta.
Ta không hề để tâm, lại hỏi: “Điện hạ có muốn báo thù không?”
Tam Hoàng tử mím môi, mắt rũ xuống, không nhìn ra vui , nhưng ta vẫn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn.
Tô có thể đưa miếng ngọc bội tùy thân cho hắn, dù không phải yêu đến chết đi sống lại, thì ít nhất cũng là tình cảm hai chiều.
Bây giờ người đã mất, đây là nỗi đau mất thê tử.
Tam Hoàng tử từ từ thu lại thanh đao đã rút ra khỏi vỏ, hừ lạnh: “Nếu ta phát có liên quan đến ngươi, ngươi cứ chờ bị ngũ mã phanh thây.”
Trở về thành, ta nhảy xuống xe ngựa, lòng còn sợ hãi vỗ ngực.
đúng rồi!
Nếu ta bỏ trốn, chắn đã chết dưới lưỡi đao của hắn.
Từ hôm nay trở đi, ta chính là Tô tam tiểu thư thật sự!
Đêm đó ta ngủ rất ngon. Sáng hôm sau, nghe tin kẻ lừa đảo bị nhốt trong nhà củi đã treo cổ tự tử, nói là vì sợ tội.
Rốt cuộc là ai sai , không ai biết được nữa.
Một manh chiếu cói, vứt ra bãi tha ma.
Tô Vân Tịch đứng nhìn từ xa, khăn tay che mũi, vẻ mặt ghê tởm.
Ta thở dài một hơi. Ta chỉ muốn sống những ngày yên ổn, tại sao mẫu nữ nhà này cứ xem ta như cái gai trong mắt, cứ phải ép ta làm chuyện xấu chứ?
Ta là một nữ lưu manh, làm chuyện xấu trông không được đẹp mắt cho lắm.
10
Ta nổi tiếng một cách bất ngờ.
Tam Hoàng tử đã chọn ta làm Hoàng phi.
Tô Vân Tịch biết chuyện, tức đến mức đập phá đồ đạc trong phòng, trút lên nha hoàn hạ nhân, đánh người đến nửa sống nửa chết mới hả dạ.
Ta mặt mày hớn hở đến tiệm lụa chọn đồ cưới, cố tình nàng ta.
Nàng ta may áo xuân, ta may áo cưới, nhưng ông chủ lại nói không làm kịp.
Ta cười toe toét, cố ý chọc tức:
“Đại tỷ, xin lỗi nhé, chuyện của muội quan trọng hơn, tỷ nhường cho tiểu muội đi.”
Tô Vân Tịch tức điên lên, căm hận chửi rủa ta:
“Con tiện tì không biết xấu hổ, ngươi đừng có đắc ý, ngày chưa thành hôn, ngươi vẫn chưa phải là Hoàng tử phi!”
Chuyện nàng ta tức hơn còn ở phía sau.
Chưa đầy nửa tháng, trong gian đã lan truyền câu chuyện ta cứu Tam Hoàng tử. Các tiên sinh kể chuyện ở quán trà kể một cách sống động, lãng mạn.
Ta và Tri Thu trong phòng riêng uống trà, nghe mà thích thú.
Phải nói là các huynh đệ giang hồ của ta làm việc rất hiệu quả, câu chuyện họ bịa ra còn hay hơn cả tuồng kịch.
Một nương nghe kịch mắt đầy ao ước:
“Ôi, giá mà ngày đó ta cũng được một lang quân yêu ta như vậy thì tốt biết mấy.”
“Tô tam tiểu thư đó thật may mắn, tiện tay nhặt được một lang quân như ý, một bước lên mây biến thành phượng hoàng.”
Ta nhấp một ngụm trà, cười vui vẻ.
Như vậy, Hoàng tử không để mắt đến đại tiểu thư kiêu sa, mà lại để ý đến một “nữ nhân quê mùa” như ta. Đối với Tô Vân Tịch, đây là một sự sỉ nhục to lớn.
Trong giới tiểu thư quyền quý ở kinh thành, ai cũng có vòng tròn bạn bè riêng. Ta mượn danh Tam Hoàng tử, trà trộn vào một nhóm tiểu thư.
Những tiểu thư này tuy không học gì, nhưng tài buôn chuyện thì thuộc hàng thượng thừa. Trong đó có vài người không ưa Tô Vân Tịch.
Đặc biệt là Trang gia tiểu thư.
Hôm đó trong phòng riêng của quán trà, mấy vị tiểu thư đang nói chuyện rôm rả. Trang gia tiểu thư phe phẩy chiếc quạt tròn, nhìn Tô Vân Tịch vừa đi ngang qua với vẻ hả hê.
“Tô muội muội, đợi muội gả cho Tam Điện hạ rồi, sao không xem xét việc nạp đại tỷ làm thiếp, để thành toàn cho tấm lòng si tình của nàng ấy.”
Ta cười lắc đầu: “Đại tỷ là đích nữ, sao có thể làm thiếp được chứ?”
Gương mặt Tô Vân Tịch méo xệch vì tức , nàng ta ra lệnh cho nha hoàn: “Tát vào miệng nó cho ta!”
Trang tiểu thư không hề sợ hãi: “Ngươi là nữ nhi nhà họ Tô thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Ngươi cũng không xem ta là ai à.”
Đại tỷ nhìn nàng ta cười lạnh: “Dám phỉ báng ta thì đáng chết.”
Nha hoàn kia là người hiểu chuyện, ỷ thế hiếp người cũng phải xem đối phương là ai, nên chần chừ không dám tiến lên.
Tô Vân Tịch tức , quyết định tự mình ra tay. Hai nữ nhân tức vào đánh nhau, cào mặt giật trâm, cảnh tượng vô cùng khó .
Tiểu nhị của quán cũng đến can ngăn, các tiểu thư khác thì vây quanh xem kịch.
Ta cũng tham gia vào việc can ngăn, “tốt bụng” nhắc nhở:
“Đại tỷ, sau lưng tỷ là bình hoa, đừng làm vỡ đấy.”
Tô Vân Tịch tức đến đỏ mắt, không nghĩ ngợi gì, quay người vớ lấy bình hoa ném thẳng vào đầu Trang tiểu thư.
Trang tiểu thư tức đầu chảy máu, ngã xuống đất bất tỉnh.
“Đáng đời!”
Đại tỷ vẫn còn đắc ý.
Nhưng các tiểu thư bên cạnh đã sợ đến trắng mặt, có người tiến lên kiểm tra hơi thở của nàng ta, kinh hãi tột độ: “, thở rồi!”
Ta thầm cười một tiếng, đau đớn nói: “Đại tỷ, tỷ đã giết người rồi, tỷ là đích nữ nhà họ Tô, sao có thể giết người được chứ?”
Trang tiểu thư dù sao cũng là thiên của Khánh An Bá. Tuy Khánh An Bá không có tài cán gì, nhưng người ta là người có tước vị, là hoàng thân quốc thích thực sự.
Trang tiểu thư vừa chết, Khánh An Bá đã đến tận cửa đòi Tô Vân Tịch đền .
Tô Vân Tịch ấm ức nép vào vai Thôi thị, chu môi phàn nàn, trách Trang tiểu thư ngốc nghếch không biết né.
Tô phụ tức đến gần ngất đi.
Thôi thị không cho rằng đại tỷ đã làm sai, ngược lại còn ra sức bảo vệ, biện hộ.
“Ả họ Trang đó ngày thường làm xằng làm bậy, ngang ngược tùy hứng, trong phủ không biết đã đánh chết bao nhiêu hạ nhân, chết là đáng đời. Vân Tịch đây là vì trừ hại.”
Nghe mà ta muốn bật cười.
“Phụ thân ta là đại tướng quân, nắm trong tay quyền lực, một Khánh An Bá cỏn con thì có là gì, trước mặt phụ thân ta chẳng phải là kẻ nịnh bợ sao?”
Chuyện này ồn ào đến tận triều đình, giao cho Hình bộ điều tra. Việc đầu tiên là phải bắt giam phạm nhân.
Ngày đại tỷ vào ngục vẫn vẻ cao ngạo, Thôi thị thì càng bình thản, an ủi nàng:
“Nữ nhi ngoan, cứ đi vài ngày, mẫu thân sẽ sớm đón con ra.”
Tô phụ vô dụng, bà ta muốn giải quyết chuyện này, phải dùng đến mối quan hệ của Thôi đại tướng quân.
11
Nhưng rất nhanh, Thôi thị phát ra chuyện này không dễ giải quyết.
Bà ta vốn nghĩ bồi thường một ít bạc là xong, nhưng Khánh An Bá không chịu nổi sự sỉ nhục này, quyết tâm đòi Tô Vân Tịch đền , cả mặt mũi của đại tướng quân cũng không nể.
Thôi thị đã dùng các mối quan hệ có thể, cuối cùng ra lệnh cho ta nhờ Tam Hoàng tử giúp đỡ.
Ta tỏ vẻ vô tội: “Mẫu thân, Tam Hoàng tử để tránh nghi ngờ, đã cáo bệnh không ra ngoài rồi ạ.”
Tam di nương mấy ngày nay đi đứng cũng nhẹ nhàng hơn, thỉnh thoảng còn châm chọc vài câu.
Lần này Tô Vân Tịch thực sự nạn rồi. Dù không phải đền , thì ít nhất cũng là bị lưu đày, mà trên đường đi lưu đày, Khánh An Bá chắn sẽ không để nàng sống sót đến nơi.
Tô Vân Tịch ở trong ngục tròn một tháng.
lúc Thôi thị đang rối như tơ vò, từ trong ngục truyền ra tin, Tô Vân Tịch bị nhiễm bệnh dịch mà chết.
Khi thi thể được đưa về, Thôi thị khóc đến đứt ruột gan.
Trong linh đường, ta vui vẻ đến chiêm ngưỡng di dung của nàng ta.
Thi thể được bọc kín mít, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, chỗ đỏ chỗ tím, trông rất đáng sợ.
Cả Tô phủ chìm trong không khí u ám, ta quỳ trước linh cữu khóc lóc thảm thiết.
Tri Thu bảo ta nén bi .
Ta nén cười: “Ta có gì mà phải đau buồn?”
Ta vui mừng còn không kịp.
Mẫu nữ nhà này, đang tự đào hố chôn mình.
12
Tô phụ sợ dịch bệnh lây lan, nên Tô Vân Tịch chỉ được để tang một ngày là phải hạ táng. Thôi thị đau khổ tột cùng, nhưng không quên mời đại sư xem giờ tốt để đưa tang.
Chính là giờ Tý.
Lá phướn trắng xào xạc trong gió đêm, đoàn người đi trong tiếng khóc bi ai, cho đêm tối càng thêm âm u quỷ dị.
Trong đoàn người, tiếng khóc của Thôi thị là to nhất, lúc cao lúc thấp, nghe mà phiền lòng.
Huyệt mộ đen ngòm, lúc quan tài sắp được hạ xuống, tam di nương đột nhiên lên tiếng ngăn lại: “Chờ đã!”
Đêm khuya thanh vắng, mọi người đều bị tiếng hét đột ngột này làm cho giật mình.
Tam di nương lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại, nói rằng trong quan tài của Tô Vân Tịch có rất nhiều vàng bạc châu báu, cứ thế hạ táng, nếu phải trộm mộ thì không hay.
Nhưng không sao, bà ta đã suy nghĩ chu đáo, chuẩn bị sẵn những chiếc đinh quan tài chắn, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Nói rồi, tam di nương ra hiệu cho người thân tín: “Các ngươi còn không mau giúp đại tiểu thư đóng chặt nắp quan tài lại?”
Tam di nương đã có chuẩn bị, mấy gã nam nhân to khỏe lần lượt lấy ra búa và đinh quan tài, chuẩn bị rất đầy đủ.
Đinh quan tài là loại đặc chế, một khi đã đóng vào thì rất khó cạy ra, trừ khi dùng đến dao búa, nếu không thì không thể mở được.
Tiếng khóc của Thôi thị đột nhiên ngừng bặt, bà ta kinh hãi: “Các ngươi định làm gì?! Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!”
Một người hầu vung búa lên “cốp” một tiếng, đóng một chiếc đinh xuống, làm cho Thôi thị mặt không còn giọt máu.
Ta dùng sức chặt lấy bà ta đang định tới, khuyên nhủ: “Mẫu thân, tam di nương suy nghĩ rất chu đáo, đây là vì tốt cho đại tỷ thôi!”
“Cút !”
lúc đó, người trong quan tài sống lại.
Tô Vân Tịch đã “chết” bật nắp quan tài, thẳng dậy, thở hổn hển.
“Lũ nô tài hỗn xược! Tất cả cút cho ta!”
Mọi người sợ đến hồn bay phách lạc.
Ta vỗ tay cười lớn: “Thật đáng mừng, mẫu thân xem, thì ra đại tỷ vẫn chưa chết!”
Cái gì mà sống lại, rõ ràng là giả chết.
Ta lăn lộn ngoài đường phố bao nhiêu năm, cái chết mà chưa từng thấy?
Chết đói, chết bệnh, chết vì dịch bệnh, đủ cả. Bộ dạng của đại tỷ lúc được đưa về, đâu giống như bị nhiễm dịch bệnh mà chết.
Ta đã lén tiết lộ tin tức cho tam di nương, quả nhiên bà ta đã động.
Tô Vân Tịch lồm cồm bò ra khỏi quan tài. Thôi thị cũng không giả vờ nữa, hét lớn một tiếng, từ con đường nhỏ xông ra mấy binh lính đến ứng cứu.
Đó là thân binh của ngoại gia Thôi đại tướng quân của bà ta.
Bà ta dám làm liều, chính là vì có hậu thuẫn này. Tiếc là, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau, bọn họ chưa chạy được bao xa đã bị người nhà họ Trang đột nhiên xuất chặn lại.
Khánh An Bá tức đến tím mặt:
“Hay lắm! Các ngươi dám giả chết lừa hoàng thượng! Tội bỏ trốn lại càng nặng thêm! Ta sẽ tố cáo cả nhà họ Thôi và nhà họ Tô các ngươi! Các ngươi cứ chờ mà nhặt xác cho nó đi!”
Tô Vân Tịch đương nhiên sẽ không chịu chết, mấy người hầu của Khánh An Bá sao có thể cản được thân binh của đại tướng quân, chỉ vài ba chiêu đã xông ra ngoài. lúc tưởng như đã trốn thoát thành công, thì lại bị một đám lưu từ trong rừng xông ra chặn đường.
Khánh An Bá nhanh trí, hét lớn: “Bắt được nữ nhân đó, thưởng một ngàn lạng bạc!”
Trọng thưởng ắt có dũng phu, mắt của đám lưu tức sáng lên, vào như những con sói đói. Những kẻ đói khát là những người không sợ chết nhất, đã thành công bắt được Tô Vân Tịch.
Nhà họ Trang còn tuyên bố sẽ đánh chết nàng ta tại chỗ.
Tô phụ và Thôi thị đã hoảng loạn đến mất lý trí.
Lúc này, lại đến lượt ta ra sân.
Ta chậm rãi bước lên, mặt đầy chính khí, nói lý với nhà họ Trang:
“Khánh An Bá, nếu bây giờ các vị động thủ, chính là dùng tư hình, sau này vẫn sẽ bị truy cứu. Hà tất phải vì một người sắp chết mà làm bẩn tay mình?”
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đưa nàng ta trở lại Hình bộ, canh nghiêm ngặt, nhất định sẽ có một kết quả công bằng.”
Thôi thị như vớ được cọng rơm cứu , vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng!”
Trước mặt bao nhiêu người, Khánh An Bá cũng không thể thực sự đánh chết Tô Vân Tịch tại chỗ, đành phải tự mình áp giải người về lại đại .
Đây mới thực sự là đưa mẫu nữ họ vào con đường tuyệt lộ.
13
Thôi thị vốn cho rằng chỉ cần Tô Vân Tịch chưa chết, dù có rơi vào đại thì bà ta vẫn có cách xoay xở.
Nhưng bà ta đã tính sót một điều. Chuyện này một khi vỡ lở, bất cứ ai cũng có thể đoán ra trong nhà họ Tô hoặc phủ Thôi đại tướng quân có tay trong, thậm chí còn ngầm cấu kết với Hình bộ.
Mà việc ấy, Thiên tử tuyệt đối không thể dung .
Chỉ trong một đêm, Hình bộ bị thanh trừng sạch sẽ, quyền cai quản rơi vào tay Tam Hoàng tử.
Tô phụ lo sợ bị liên lụy đến mức diệt tộc, ngây thơ nghĩ rằng ta có thể cầu xin Tam Hoàng tử ra tay cứu giúp.
Ta chỉ đành làm bộ khó xử.
Tam Hoàng tử muốn cưới Tô , ngoài tình cảm nam nữ, còn ẩn chứa tư tâm: hắn muốn mượn cớ tiếp cận nhà họ Tô, đồng thời nhổ tận gốc hai cái gai chướng mắt là họ Tô và họ Thôi.
Hắn hận không thể kẻ thù chính trị của mình chết sạch, sao có thể nương tay?
“Phụ thân.” Ta giả vờ thở dài.
“Chính vì con là vị hôn thê của ngài ấy, Hoàng thượng mới đặc biệt để ngài ấy chủ trì vụ án này. Nếu ngài ấy không xử lý công bằng, chẳng phải là thiên vị rõ ràng sao?”
“Đại tỷ sẽ chỉ chết nhanh hơn mà thôi.”
Sắc mặt Tô phụ càng lúc càng khó .
Ta hạ giọng, nói thay cho nỗi bất bình của ông ta.
“Chuyện vượt ngục hoàn toàn là chủ ý của chủ mẫu, rõ ràng không liên quan đến phụ thân, nhưng các vị ngự sử lại vin vào chuyện này để đàn hặc người.”
“Sao người còn có thể hồ đồ theo được chứ? Bây giờ nên tìm cách tự bảo vệ mình mới phải.”
Nghe ta nói vậy, đầu óc Tô phụ tức sáng tỏ.
Lần này, ta vào nhân tính.
Lão già này cả đời nghe lời thê tử, cúi đầu trước Thôi thị cả đời, oán hận tích tụ, trong lòng không biết đã uất ức đến mức .
Có câu phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn đến thì mỗi người một ngả.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tô phụ quay đầu bán đứng Thôi thị một cách sạch sẽ, đại nghĩa diệt thân, đổ mọi chuyện giả chết lên đầu Thôi thị.
Cuối cùng ông ta tự bảo vệ được mình, còn Thôi thị và Thôi đại tướng quân bị hạ ngục điều tra.
Và bây giờ đại Hình bộ là địa bàn của Tam Hoàng tử.
14
Lần này, dù cho thân của Thôi thị và Tô Vân Tịch có cao quý đến đâu, cũng không ai dám cầu xin.
Ta thấy họ ở trong ngục đơn, không có đồ ăn ngon, thức uống tốt, càng nghĩ càng thấy , quyết định đến thăm hỏi một .
“Tam tiểu thư, cơm và thức ăn người cần đây ạ.”
Tri Thu tò mò hỏi: “Tiểu thư tại sao vẫn đối tốt với họ như vậy? Còn chuẩn bị cho đại tiểu thư một con để giải khuây nữa.”
Ta mỉm cười: “Dù sao cũng là tỷ muội.”
Hai lạng bạc đổi lấy một cơ hội thăm tử tù.
Tên cai ngục hoảng hốt: “Tam tiểu thư là vị hôn thê của Điện hạ, tiểu nhân đâu dám nhận tiền của người.”
Các cai ngục đều giơ ngón tay cái khen ngợi ta:
“Tam tiểu thư thật là… tỷ tỷ của người xấu xa như vậy, mà người vẫn đối tốt với nàng ấy. Chúng ta đều nghe nói rồi, mẫu nữ họ vốn định giết người mà.”
Ta cười lắc đầu: “Tỷ muội một nhà, ta không đâu.”
Khi ta quay đi, nụ cười trên mặt tức trở nên lạnh như băng.
Trong tối tăm, nồng nặc một mùi chua thối.
Nhưng cũng không tệ bằng ngôi miếu hoang, góc phố mà ta đã ngủ bao năm.
Tô Vân Tịch nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, đôi mắt đó như tẩm độc phóng tới, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Thôi thị co ro trong góc, đói lả.
Nghe nói nhà họ Trang đã thông đồng với cai ngục, cắt cơm của họ ba ngày. Mà Tam Hoàng tử biết chuyện, chỉ giả điếc làm ngơ, mặc cho nhà họ Trang hạ.
“Đói rồi phải không? Ta đã đặc biệt mang cơm đến.”
Nói rồi, ta đặt hộp thức ăn vào một góc, rồi cố ý buộc con bên cạnh.
Ta xổm xuống, cười tủm tỉm vuốt ve con vàng:
“Đại tỷ, tỷ là người nổi tiếng hiếu thảo, không thể để mẫu thân đói được chứ?”
Thôi thị đói đến hoa mắt chóng mặt, muốn qua lấy đồ ăn, nhưng bà ta vừa lại gần, con vàng đã sủa inh ỏi.
Con này ta đã đặc biệt huấn luyện, nó cũng giống ta, rất đồ ăn, ai lại gần, nó sẽ nhe nanh cắn người đó, hung dữ vô cùng.
Giống như lúc ta còn nhỏ, Thôi thị đã đối xử với ta như vậy.
Lúc đó Thôi thị về Châu, xe ngựa bị kẹt trong vũng bùn, ta vì thế mà có được một cơ hội kiếm tiền.
Bà ta tiện tay gọi mấy người lưu đến đẩy xe, trong đó có cả ta, nhỏ bé gầy gò.
Nhưng bà ta lại bắt nạt ta nhỏ tuổi, nói ta không làm việc, không trả tiền công.
Ta quỳ trong vũng bùn, trán dập đến chảy máu: “Xin phu nhân! Mẫu thân ta đang chờ tiền mua thuốc cứu !”
Thôi thị cười nhạo: “ đen, mẫu thân ngươi sống chết thì liên quan gì đến ta?”
Ta kiên trì bám theo bà ta ba ngày, cuối cùng giành được mười đồng xu từ miệng con dữ, nhưng khi ta về đến nhà, mẫu thân đã bệnh chết rồi.
Mẫu thân không phải do bà ta hại chết. Dù không có mười đồng xu này, mẫu thân vẫn sẽ chết.
Ta không nên hận bà ta.
Nhưng ta là người xấu mà.
Nếu lúc đó bà ta hào phóng một , biết đâu ta đã có thể ở bên mẫu thân thêm vài ngày nữa?
Bây giờ đến lượt họ tự mình nếm trải mùi vị này.
Thôi thị xô đẩy Tô Vân Tịch: “Ta đói… Vân Tịch, mau đi lấy cho mẫu thân đồ ăn…”
Tô Vân Tịch sợ hãi lắc đầu: “Mẫu thân… con sợ…”
“Đồ vô dụng! Phí công sinh ra ngươi!”
Lười xem họ cắn , ta khóa cửa rồi quay người đi, sau lưng là tiếng cãi vã, đánh đấm của hai mẫu nữ không ngớt.
Vài ngày sau, hạ nhân báo lại, nói rằng hai mẫu nữ vì tranh giành một miếng ăn mà đánh nhau, cả hai đều bị , không bao lâu thì chết.
Ta đang rót trà cho Tam Hoàng tử, nghe tin tay cũng không run một .
Tam Hoàng tử là hiền vương, hắn muốn báo thù cho Tô , nhưng làm việc không thể quá khó , vậy thì những việc bẩn thỉu đó chỉ có thể để ta làm.
Ta nịnh nọt hỏi: “Điện hạ, thế ? Hài lòng chứ?”
Đôi mắt của Tam Hoàng tử vẫn lạnh như băng: “ lại ngươi vẫn còn tác dụng.”
Ta mím môi cười, cuộc mua bán này thật hời, hắn báo thù của hắn, ta đòi nợ của ta.
15
Lần này Tam Hoàng tử ra tay rất tàn nhẫn, nhổ bật gốc cả cây đại thụ nhà họ Thôi, tiện thể lật đổ cả nhà họ Tô.
Lão già này bề ngoài thì nghiêm túc, nhưng sau lưng lại mua quan bán tước, gian lận khoa cử, không thiếu gì.
Cộng nhiều tội lại, bị phán đi lưu đày Lĩnh Nam.
Còn ta, vì trước đó đã giúp đỡ gia đình, “cứu trợ” lưu vong, trở thành một người đại thiện, một mình thoát nạn.
Còn những người khác trong phủ thì phải chịu cảnh thê thảm đi đến Lĩnh Nam.
Sau khi Tam Hoàng tử đạt được mục đích, nhân cơ hội nhà họ Tô sụp đổ, hắn đã hủy bỏ hôn ước với ta.
Tri Thu còn tiếc cho ta: “Tiểu thư sau này đi đâu tìm được một lang quân tốt như vậy nữa.”
Ta mỉm cười.
Trên sòng bạc, điều cấm kỵ nhất là tham lam, ta rất biết điểm dừng. Chức vị Hoàng tử phi ta không dám tham.
Ở cổng thành tiễn biệt, ta nhét một thỏi bạc vào tay quan sai, diễn nốt vở kịch cuối cùng:
“Phụ thân bảo trọng, nữ nhi chờ người trở về.”
Ta nhìn bóng lưng họ xa dần, xúc động đến rơi lệ.
Cơ ngơi nhà họ Tô này lớn như vậy, ta sẽ thay họ hưởng thụ thật tốt!
()