Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ta đã âm thầm khao khát biểu ca nhiều năm nhưng không được đáp lại.

Vào ngày hắn đỗ Thám hoa, thấy hắn sắp bị nhà quan Thượng giữ rể, ta không nhịn được nữa.

Ta đã cưỡng ép giam cầm hắn sau khi hắn say rượu.

Ngay định “yêu thương” hắn một phen, trong ta bỗng lóe lên những đoạn kịch bản.

Ta như bừng tỉnh khỏi cơn mê, nhận ra mình chính là nữ phụ cuồng trong sách.

Vì để có được biểu ca mà không từ thủ đoạn, cuối cùng nhận lấy cái kết thảm khốc.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi ngượng ngùng thu lại bàn tay cầm nến.

“Biểu… biểu ca, nếu… nếu ta nói ta mộng du, tin không?”

Biểu ca gương mặt đầy phẫn uất nghiến răng nói: “Ta tin, rồi ta sẽ giết !”

Từ đó, ta bắt tình né tránh hắn.

Ta thậm chí cầu xin di mẫu tìm cho ta một mối hôn sự. Nhưng biểu ca lại không ngồi yên được nữa.

Hắn dồn ta vào góc tường, bất cam hỏi:

… sao không tiếp tục mộng du nữa?”

1.

Ta có bệnh .

cần biểu ca Lục Thanh An lạnh nhạt ta một chút, ta lại không kìm được mà phát , phát cuồng.

Tương tự, ta không thể chịu đựng được việc hắn cười người khác.

Trong mắt ta, từng sợi tóc của hắn đều là của ta, không cho phép bất kỳ ai chạm vào.

Nhưng , Lục Thanh An vận một bộ bạch y tinh khôi.

Hắn đứng giữa đám đông, như một vị tiên nhân không vướng bụi trần.

Ta ra vẻ e thẹn, nhón chân vẫy tay hắn.

Lục Thanh An như không thấy. Sự xa cách chán ghét trong mắt hắn không cần nói rõ. Nhưng khi hắn cúi nhìn nữ nhân bán hoa trước mặt, khóe môi lại cong lên một nụ cười.

Đuôi mắt khẽ nhướng của hắn ửng hồng, đồng tử màu hổ phách phản chiếu gương mặt đẫm lệ của thiếu nữ.

Nữ nhân ấy xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

ta thì tức đến nghiến răng. Nhưng vì có di mẫu ở bên, ta không thể tiến lên đẩy nàng ta ra được.

Hôm nay là ngày yết bảng. Ta đã cầu xin rất lâu, di mẫu mới đồng cho ta cùng. Chính là vì sợ có người nhân cơ hội mà bắt rể. Không ngờ lại có người nhanh chân hơn một , giả vờ té ngã để thu hút sự chú của Lục Thanh An.

Biểu ca lại chẳng hề hay biết. Hắn nghĩ rằng mình vô tình đụng nữ nhân kia.

Nhìn Lục Thanh An đưa túi tiền vào tay nàng ta, dịu dàng xin lỗi mua hết số hoa, sự u ám trong ta dần trỗi dậy. Nó như một mạng nhện giăng kín lồng ngực, khiến ta khó thở.

Nữ nhân bán hoa vừa khỏi, ta liền viện cớ rồi . Vài đuổi kịp, ta kéo nàng ta vào một con hẻm nhỏ. Ta chìa tay ra, giọng không cho phép từ chối: “Trả đồ lại cho ta.”

Thiếu nữ thoáng chút hoảng sợ nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Cái… cái gì chứ, ngươi dựa vào đâu mà cản đường ta?”

Ta lười co nàng ta, liền giật lấy tay , lục ra chiếc khăn tay. Ta giũ mạnh chiếc khăn trước mặt nàng ta.

“Dựa vào đâu ư? Dựa vào việc ngươi lén cất giữ khăn tay của nam nhân khác.”

dựa vào việc chiếc khăn là tín vật định tình ta tặng hắn.”

2.

Thực ra, chiếc khăn tay không tín vật gì cả. là ta mượn tay người khác để tặng cho Lục Thanh An. Lục Thanh An rất ghét ta.

Bất cứ thứ gì ta tặng, hắn đều trả lại nguyên vẹn. Câu mà hắn nói ta nhiều nhất chính là:

“Tránh xa ta ra, đừng dùng mắt đó của nhìn ta.”

mắt thế nào nhỉ? Ta cầm tấm gương đồng lên tự soi. Làn da trắng đến mức gần như trong suốt, một mắt đen láy, tham lam bệnh hoạn.

Ánh mắt nóng rực lại một lần nữa rơi trên người trước mặt.

Chậc.

Biểu ca càng mắng ta, ta lại càng thích. Mỗi khi ta nở nụ cười không biết xấu hổ, Lục Thanh An lại càng tức giận hơn, mắng ta là đồ , không biết liêm sỉ.

Ta không bận tâm. Vốn dĩ đã là kẻ , cần gì liêm sỉ? Có gì mà xấu hổ? Ta biết mình thích Lục Thanh An.

Thích đến phát phát cuồng. Một ngày không gặp hắn là toàn thân khó chịu.

Ta đã từng tìm đến nhiều đại phu. Lang băm giang hồ nói, ta mắc căn bệnh quái lạ từ trong bụng mẫu thân. có thể tùy tâm sở dục mới có thể giải tỏa được sự nóng nảy bức bối trong người.

Ta hiểu đơn giản là… ngủ Lục Thanh An một đêm.

tiên trở thành thê tử của hắn. Tuyệt đối không để bất kỳ nữ nhân nào khác chạm vào hắn.

Hồi nhỏ không biết ngụy trang, ta cứ như âm hồn bất tán mà bám Lục Thanh An. Bằng hữu của hắn thường trêu chọc:

“Ối, Lục , thê tử nuôi từ nhỏ của lại bám kìa.”

“Mẫu thân nàng là một ả lớn, nàng là một ả nhỏ.”

“Ha ha, không ngờ khẩu vị của lại độc đáo như , thích loại người .”

Lâu dần, ánh mắt Lục Thanh An nhìn ta ngày càng thêm chán ghét. Cuối cùng, vào một buổi chiều nọ, hắn đã bùng nổ.

Lục Thanh An đẩy mạnh ta vào màn mưa, rồi ném ra tất cả những món đồ ta đã lén đưa cho hắn.

“Cầm lấy mấy thứ rách nát của rồi cút , từ nay không được bám ta nữa!”

Ta đứng sững giữa trời mưa hồi lâu, rồi mới cúi xuống nhặt lại chiếc khăn tay, gắng hít hà mùi hương độc nhất trên người Lục Thanh An.

Nước mưa đã loãng mùi hương trầm, sự mỏng manh ấy không đủ để xoa dịu cơn nóng nảy cuộn trào trong cơ thể.

Ta quay người xông vào tửu lầu, vớ lấy vò rượu nện choáng váng mấy kẻ bằng hữu đã trêu chọc Lục Thanh An.

Lục Thanh An biết chuyện, từ đó lại càng lạnh nhạt, xa lánh ta hơn. Vừa thấy bóng ta từ xa đã quay người bỏ .

Nhưng ta không nản .

Vẫn giả vờ ngoan ngoãn, một lấy hắn.

Cuối cùng vào ngày Lục Thanh An lễ đội mũ, ta đã mượn danh nghĩa biểu để tặng khăn tay cho hắn.

Những trắc trở trong đó không cần nói.

Bởi , sao ta có thể để chiếc khăn tay cứ thế bị người khác trộm ?

Ta lười co nữ nhân bán hoa. Ta ném túi tiền của mình cho nàng ta, rồi giật lại cả chiếc khăn tay lẫn túi tiền mà Lục Thanh An đã tặng.

Ta không nhịn được cúi hít hà mùi hương trên túi tiền.

Thật tốt.

Đêm nay có thể yên giấc rồi.

3.

ta quay lại con phố dài, bảng vàng đã được treo lên.

Xung quanh Lục Thanh An là một đám đông. Di mẫu thì cười không khép được miệng.

Thấy ta trở về, nắm chặt lấy tay ta, không ngừng lẩm bẩm: “Đúng là song hỷ lâm môn!”

Trong ta dấy lên một tia bất an, do dự hỏi: “Di mẫu, người nói song hỷ là có gì?”

Lục Thanh An tài trí hơn người, đỗ cao không có gì lạ. không hiểu chữ “hỷ” lại từ đâu ra?

Một vú đứng bên cạnh nhanh nhảu nói: “Công tử đỗ Thám hoa, được một đám phú hộ quan viên tranh nhau rể đấy ạ!”

“Lần phu nhân có thể yên tâm về hôn sự của công tử rồi, không biết hoa sẽ thuộc về nhà nào đây?”

Ta sững người tại chỗ, óc ong ong. Hoàn toàn không để đến những người tiến lên chúc mừng, ta túm lấy vạt ta hỏi:

“Ngươi nói cái gì?”

“Bọn họ dựa vào đâu mà bắt biểu ca?”

Có lẽ bộ dạng của ta quá hung tợn, vú sợ đến mức môi run bần bật, lùi lại mấy .

4.

tìm được Lục Thanh An, hắn bị gia nhân nhà Thượng mời lên kiệu.

Ta bất giác nhanh tới, níu lấy tay hắn.

“Biểu ca, đâu ?”

“Ta không cho phép đồng hôn sự !”

Ta sớm đã nghe nói nữ nhi của Lê Thượng đã thầm thương trộm nhớ Lục Thanh An. Đêm trước kỳ thi, nàng ta đặc biệt cho người mang đến một bao tay bằng da hồ ly. May mà bị ta chặn lại giữa đường, không để Lục Thanh An biết.

Lê Dung Nguyệt dung mạo xinh đẹp, linh động, tính tình điềm tĩnh, thanh nhã. Đó là mẫu người Lục Thanh An thích. là kiểu người mà dù ta có gắng hết sức không thể bắt chước được.

Bởi , khoảnh khắc nhìn thấy Lục Thanh An lên kiệu, ta bắt sợ hãi.

Nhưng khi thấy Lục Thanh An quay lại nhìn ta, vẻ mặt xa cách của hắn đã đánh tan mọi dũng khí của ta.

Ta bất giác hạ giọng:

“Ta… của ta là, đường đột đến đó như có chút không ổn.”

“Lỡ như…”

Nói đến cuối cùng, ta không khỏi cúi nhìn xuống giày thêu của mình, nhưng hai tay vẫn chấp níu chặt bào của hắn.

“Buông tay!”

Vì có nhiều người qua lại, Lục Thanh An không đẩy ta ra, sa sầm mặt nói:

“Chuyện riêng của ta, chưa đến lượt hỏi đến.”

Giọng nói mang vài phần chán ghét.

Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ biết điểm dừng. Có thể chạm vào một góc của Lục Thanh An đã đủ khiến ta vui mừng hồi lâu.

Nhưng hôm nay ta không muốn thỏa hiệp.

Trong ta sững sờ, Lục Thanh An đột ngột giật tay lại, lạnh lùng ra lệnh cho người hầu:

“Ngẩn ra đó gì, không mau đưa biểu tiểu về?”

Dứt lời, hắn không cho ta nói thêm gì mà lên thẳng kiệu.

Ta chết lặng tại chỗ, nhìn chiếc kiệu dần biến mất trong đám đông.

Ta không muốn thừa nhận rằng mình có chút đau .

Đau đến mức không muốn nhúc nhích nửa .

Ánh mắt ta chợt liếc thấy một bóng hồng. Là nữ nhân bán hoa kia.

Nàng ta mà lại đứng ngay bên cạnh kiệu.

Ta chợt hiểu ra vì sao mình luôn cảm thấy nữ nhân đó quen mắt. Nàng ta là nha hoàn của nhà Thượng .

Ra là thế. Nàng ta trộm khăn tay, e là để cầu nối cho tiểu nhà mình biểu ca.

Ta định đuổi hỏi cho rõ, nhưng đúng đó vú đã đuổi kịp giữ ta lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương