Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Tôi thu dọn lại cảm xúc, gật đầu bừa:

“Ừm, cũng không phải thứ quan trọng.”

“Nếu cậu cần, thì cứ dùng tạm đi.”

Chủ nhật, đêm khuya.

xuống lầu vứt rác, tôi thấy dưới lầu có một chiếc mô tô đỏ.

Trên xe, một cô gái tóc ngắn đang ôm , say đắm.

Tôi chỉ biết đỏ mặt thầm than thế thái nhân tình, vội vàng rón rén vứt rác xong, rồi lén lút lầu.

Thứ hai.

Tôi cầm theo bài báo cáo chuyên đề viết xong, chuẩn bị nộp cho Phương Bỉnh Bạch.

Ngoài cửa văn phòng giáo viên số 508.

Cửa hé mở.

Tôi vừa định gõ cửa, lại nghe thấy tiếng đối thoại trong phòng vọng ra.

khe cửa nhìn vào – Phương Bỉnh Bạch đang quay lưng về phía cửa, còn đối diện anh là một cụ có chút quen mắt.

là viện trưởng cũ khoa chuyên ngành đại học của Phương Bỉnh Bạch xưa, nhưng nghỉ hưu mấy trước rồi.

Chắc là nghe tin Phương Bỉnh Bạch về nước, mới đặc biệt quay lại, để gặp mặt cậu học trò cưng một thời này.

Trong văn phòng.

Phương Bỉnh Bạch ung dung kể lại những kinh nghiệm học thuật, những câu chuyện khởi nghiệp của mình trong những qua.

Phong thái của anh điềm đạm, khiến vị viện trưởng già liên tục gật đầu, không ngớt lời khen ngợi.

Nói chuyện chừng mười phút, vị viện trưởng đột nhiên hỏi:

“Bỉnh Bạch, tôi nhớ cậu có một cô bạn gái là mối tình đầu cấp ba đại học đúng không?”

Nghe vậy, Phương Bỉnh Bạch im lặng một .

Giọng anh có chút khô khốc:

“Vâng, chúng cháu chia tay bốn trước rồi ạ.”

Vị viện trưởng ngạc nhiên”Ồ”một tiếng:

“Vậy thì tiếc quá.”

“Vợ tôi còn bảo tôi hỏi xem, khi mới được uống rượu mừng của cậu đây.”

“Cậu nhóc này, có phải phụ người ta rồi không?”

Phương Bỉnh Bạch cười, dường như có chút bất đắc dĩ:

“Là cô ấy đòi chia tay.”

bên thì nói là duy nhất, là không phải anh thì không được, thực ra đến cuối cùng, cũng chỉ là nói suông mà thôi.”

“Không bì được với sư mẫu, tình cảm vợ chồng son sắt, là cặp đôi thanh mai trúc mã khiến bao người ngưỡng mộ.”

Nói chuyện thêm mười phút , vị viện trưởng chuẩn bị cáo .

Thấy Phương Bỉnh Bạch định dậy tiễn, tôi vội vàng trốn vào góc khuất hành lang.

Đợi Phương Bỉnh Bạch quay lại, thấy tôi ở cửa văn phòng, anh nhướng mày:

“Mới tới à? Vào đi.”

Trong văn phòng giáo viên.

Tôi hai tay dâng bài báo cáo chuyên đề cho Phương Bỉnh Bạch, lại bóng gió vài câu – đừng quên giơ cao đánh khẽ, giúp em sửa điểm, cho em tốt nghiệp.

Nói xong, tôi chuẩn bị cáo .

Nhưng tôi vừa đi đến cửa, liền nghe thấy một tiếng phía :

“Đợi .”

Phương Bỉnh Bạch dậy, vượt qua tôi đi về phía cửa lớn.

Rồi, anh dứt khoát đóng cửa lại, khóa trái.

Tiếng khóa”cạch”vang .

Tôi bối rối tại chỗ, đột nhiên có cảm giác bất an như rơi vào bẫy.

Phương Bỉnh Bạch ngồi lại xuống ghế.

Anh dường như tâm trạng không tệ, tiện tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống đối diện.

Tiếp đó, Phương Bỉnh Bạch ra một chiếc điện thoại, đẩy đến trước mặt tôi.

“Tô Kỳ, có một thứ, tôi nghĩ cô cần phải xem qua.”

Tôi không , nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận điện thoại.

Trên điện thoại đang phát một đoạn video.

Ánh sáng trong video rất tối, dường như được quay vào ban đêm.

một hồi rung lắc, ống kính nét, nhắm thẳng vào một con hẻm nhỏ có chút quen mắt.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Một đôi nam nữ thanh niên đang say sưa trên chiếc mô tô đỏ.

Người nam mặc một bộ vest trắng ngọc trai, chính là .

Trong video, hai người vẫn đang nóng bỏng.

Còn tôi toàn thân lạnh toát, dời mắt đi, không dám nhìn .

Tim tôi đập nhanh vì căng thẳng – tại Phương Bỉnh Bạch lại có đoạn video này? Anh ta cho tôi xem cái này là có ý ? Chẳng lẽ anh ta phát hiện không phải là bạn trai tôi ?

Thấy sắc mặt tôi trắng bệch, Phương Bỉnh Bạch cười khẩy một tiếng:

“Bạn trai của cô đó, cậu ta có biết cô dùng đồ của tôi để cậu ta không?”

“Tô Kỳ, cô đúng là giỏi thật rồi.”

tôi rối như tơ vò, nhất thời chỉ biết im lặng vì chột dạ.

Tôi còn chưa nghĩ ra nên phản ứng thế , liền nghe Phương Bỉnh Bạch dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ ra lệnh:

“Cô cũng thấy rồi đấy – cậu ta ngoại tình.”

“Tô Kỳ, chia tay cậu ta đi.”

“Ngay bây giờ. . Ngay luôn.”

Tôi có chút ngơ ngác chớp mắt, rất nhanh ra –

Hóa ra Phương Bỉnh Bạch vẫn chưa phát hiện ra thân phận của , chỉ đơn thuần nghĩ rằng”bạn trai”của tôi đang lén lút qua lại với người khác lưng tôi.

Nghĩ thông điểm này, tôi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Thấy tôi phản ứng như vậy, Phương Bỉnh Bạch có chút do dự nheo mắt lại:

“Tô Kỳ, ngoại tình là vấn đề thuộc về nguyên tắc.”

“Cô không lẽ còn định tha thứ cho cậu ta đấy chứ?”

Tôi có chút xấu hổ, chỉ muốn nhanh chóng cho qua chuyện này, hoàn toàn không nhận ra những lời mình nói ra kinh thiên động địa đến mức :

“Chỉ là một nụ thôi mà, không nói được điều đâu.”

, đó có lẽ là say rượu, nên không được tỉnh táo cho lắm”

Phương Bỉnh Bạch không dám tin:

“Chỉ là một nụ thôi ư?”

Anh hít sâu một , nhắm mắt lại, thái dương mơ hồ nổi gân xanh:

“Tô Kỳ, đây là ngoại tình, cô lại còn tìm lý do cho cậu ta?”

“Cô thích cậu ta đến thế ?”

“Thích đến mức ngay cả giới hạn đạo đức cơ bản nhất cũng không màng đến?”

Giọng điệu của Phương Bỉnh Bạch quá mức hùng hổ dọa người.

Tôi cũng bị kích động nổi giận:

Phương, tiêu chuẩn đạo đức của mỗi người là khác .”

“Có lẽ trong mắt không dung chứa được hạt cát , nhưng em em tin tưởng cậu ấy.”

Thấy Phương Bỉnh Bạch còn muốn nói , tôi gần như buột miệng:

, đây là chuyện riêng của em, không liên quan đến !”

Không khí tĩnh lặng.

Phương Bỉnh Bạch sa sầm mặt lại, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Trong tôi có chút sợ hãi, thực sự không muốn dây dưa thêm, nên giả vờ bật chuông báo thức, rồi dậy định đi.

“Xin lỗi, Phương.”

“Ở nhà còn có người đang đợi em, em phải đi rồi.”

Tôi nhanh chân bước đến cửa.

Vừa chạm vào tay nắm cửa, tôi đột nhiên cảm thấy bị ai đó nắm chặt cổ tay phải.

Cổ tay phải của tôi có vết thương cũ, mà Phương Bỉnh Bạch lại không hề nương tay, tôi đau đến hít một lạnh.

Tôi nhíu mày quay người, liền thấy Phương Bỉnh Bạch đang lưng mình.

Anh một tay giữ chặt tôi, một tay chống cửa, trực tiếp ép tôi vào giữa anh cánh cửa.

Phương Bỉnh Bạch vóc dáng cao lớn, tạo cảm giác áp bức cực mạnh.

Giây tiếp theo, Phương Bỉnh Bạch cúi người, giọng nói trầm ổn thường ngày xen lẫn một tia tàn nhẫn:

“Cậu ta ngoại tình cô cũng chịu được.”

“Vậy đó tôi chẳng làm sai cả…”

“Tô Kỳ, cô dựa vào đâu mà đòi chia tay tôi?”

Khoảng cách giữa tôi Phương Bỉnh Bạch quá gần.

Tôi không còn đường lui, theo phản xạ giãy giụa một chút, lại bị anh giữ chặt cổ tay .

Phương Bỉnh Bạch không ngừng ép sát tôi, thở ấm nóng gần như phả vào tai tôi:

“Tô Kỳ, cái tính khí ngang ngược trước kia của cô đâu rồi?”

cô không nói một lời mà đá tôi, chẳng phải rất quả quyết, rất tuyệt tình ?”

“Dựa vào đâu mà bây giờ cô lại vì một gã đàn bẩn thỉu mà cam chịu như vậy? Hèn hạ đến thế ?”

Dòng bình luận một thoáng im lặng lại bắt đầu cuộn trào:

[Tôi không rồi… Ai phân tích tình tiết giùm với?]

[Ơ, nam chính không chấp nhận được chuyện xưa bị nữ phụ đá, nên đang hung hăng làm nhục cô ấy?]

[Không phải, đây là làm nhục? nhìn kiểu cũng giống như là bị tổn thương nặng nề thế!]

Tôi rất Phương Bỉnh Bạch.

Anh tự trọng cao ngất, mắt không để ai vào, cực kỳ ghét sự mất kiểm soát.

Mà trong 7 ”tình yêu”hoang đường này, dù là bắt đầu hay kết thúc, đều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Cũng khó trách anh lại để tâm đến chuyện này, lại cảm thấy không cam , cảm thấy giận.

Tôi lại nhớ đến bốn trước.

Phương Bỉnh Bạch chọn ra nước ngoài, còn tôi ở lại Giang Thành, chờ đợi nội tỉnh lại phẫu thuật.

Có một lần, một đám cậu ấm cô chiêu từng nịnh bợ tôi thời cấp ba, cùng kéo đến nhà tổ họ Tô gây sự.

Có kẻ ngậm điếu thuốc chế nhạo tôi:

“Tô Kỳ, mày nghĩ mày vẫn còn là đại tiểu thư nhà họ Tô à?”

“Bây giờ cụ Tô sắp chết rồi, mày chỉ là phượng hoàng sa cơ không bằng gà thôi!”

Bọn họ ngang nhiên đập phá hầm rượu yêu quý nhất của nội.

Tùy chỉnh
Danh sách chương