Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi vòng này kết thúc, Khúc Thanh không nhịn khoe công với Hạ Nhiên bên cạnh: “Sao hả nhóc Nhiên, màn vừa rồi ngầu không?”
“Ừm, giỏi thật đấy, em vốn biết gì về trò chơi kiểu này.”
Hạ Nhiên giơ tay lên, ánh mắt lộ lực.
Khúc Thanh nhìn thấy Hạ Nhiên vậy, trái tim cô mềm nhũn ngay lập tức. Ai thích một anh trai biết làm nũng chứ?
Khúc Thanh vỗ ngực, tự tin tuyên bố: “Đừng lo, có chị ở đây, chúng chắc chắn sẽ thắng.”
Hạ Nhiên cũng cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khúc Thanh: “, vậy trông cậy vào chị nhé.”
Chưa kịp Khúc Thanh trả lời, nói của người dẫn chương trình lại vang lên.
[Trời sáng rồi, qua người chơi số 8 đã chết, không có di ngôn.]
Người chơi số 8 này đứng dậy, dang tay , mặt đầy lực rồi rời khỏi sân chơi.
Khúc Thanh không đến chuyện đó, cô chỉ tập trung lắng nghe một cách nghiêm túc.
[Mời Cảnh Sát Trưởng thứ tự phát biểu]
Khúc Thanh chỉ vào vị trí số 7.
Người chơi số 7 là một cô gái, trông rất giống người chơi số 1 ngồi đối diện Khúc Thanh. Trang phục của họ cũng rất giống nhau, có là chị em.
Trong mắt người chơi số 7 không có nhạy bén và cẩn trọng số 1, có thêm chút ngây thơ và hồn nhiên của trẻ con. Cô ấy lo lắng, nói năng cũng run rẩy: “Em… em thấy chị Khúc Thanh nói có lý, ván này chúng cứ loại số 3 đi nhé.”
Quyền phát biểu đến lượt số 1.
“Tôi thấy ván này rất , số 3 đã lộ bài rồi. tôi, nếu không có gì ngờ, nay Cảnh Sát Trưởng có thể sẽ bị loại. Từ góc nhìn của tôi, tạm thời coi anh là 6 sói 1 dân tốt. Bảo vệ có thể bảo vệ một chút, Phù thủy tạm thời đừng hành động, vì hiện tại chưa biết ai là Tiên tri, cần giữ lại phòng thân. Trước giờ tôi im lặng, cũng không biết là thật sự ngây thơ hay cố tình né tránh, tốt nhất là nên phát biểu nhiều hơn. Tôi xong rồi.”
Số 1 nói ngắn gọn, không hề lúng túng, điệu cực kỳ bình tĩnh, thể cô ấy có tầm nhìn của Thượng đế vậy.
…
[Mời người chơi số 5 phát biểu]
“Em không có kiến gì, Thanh Thanh là .”
của Hạ Nhiên vang lên, Khúc Thanh phản xạ liếc nhìn cậu.
Hạ Nhiên nháy mắt với cô.
Khúc Thanh quay đi, trong lòng thầm chửi: Đồ quyến rũ c.h.ế.t tiệt.
[Mời người chơi số 2 phát biểu.]
“Không biết qua các có nghe thấy không,” số 2 không to, nhưng trong không gian này lại cực kỳ , tạo nên một bầu không khí kỳ quái cho cả căn phòng, “ qua lúc sói hoạt động, tôi nghe thấy bên cạnh có tiếng động, giống tiếng đứng dậy khỏi ghế ấy.”
Bên cạnh số 2…
Số 3 đã biến mất, vậy chỉ có thể là số 1.
“Tôi là dân thường, không dám nói nhiều, muốn nghe phát biểu của mọi người đã.”
[Mời người chơi số 1 phát biểu]
Số 1 giữ mặt bình tĩnh, không thấy có dấu hiệu gì thường. Cô ấy hắng rồi nói: “Xem số 4 không sợ c.h.ế.t nhỉ. , tạm gác lại việc số 4 có đáng tin hay không. Chỉ nghe cách số 2 phát biểu thôi đã thấy có vấn đề rồi. Trước tiên không nói đến việc anh không khẳng định mình thuộc phe nào – thậm chí còn thèm giả vờ. Phát biểu tiên không phải phân tích, không phải giải tỏa nghi ngờ, là chuyển hướng sự chú của mọi người. Đánh bài kiểu này quả là cao tay.”
“Anh lợi dụng sự ngây thơ của người khác làm bình phong, nhanh chóng chuyển nghi ngờ sang người khác là có gì?”
Số 2 run rẩy, lắp bắp: “Tôi… tôi chỉ sợ… sợ…”
“Sợ cái gì?” Số 1 ngắt lời anh , “Tôi không tin anh không biết luật chơi, dù tôi có năng lực to đến cũng không thể vi phạm luật chứ?”
“Tôi… tôi…”
“Lúng túng rồi hả? Vậy tôi đổi câu hỏi khác nhé.”
“Anh là sói phải không?”
Số 2 không ngờ cô ấy lại hỏi thẳng thừng vậy, đồng tử giãn , một lúc sau mới lấy lại nói: “Sao… sao có thể chứ?”
Số 1 không thèm đến anh , chỉ thốt một từ “Xong” rồi kết thúc.
Khúc Thanh giác mỉm cười.
Hạ Nhiên nghe thấy tiếng cười liền quay nhìn cô, trong mắt lóe lên chút bối rối.
Chưa kịp Hạ Nhiên nói gì, Khúc Thanh đã khẽ nói: “Chỉ là cảm thấy đám sói này kém quá, một lúc bắt hai con luôn.”
Hạ Nhiên không phản bác, dù sao đó cũng là sự thật. Số 2 cũng đã lộ bài, số 1 chỉ nói đến đó thôi, nhưng người tinh đều biết chuyện gì đang xảy .
Đến lượt Khúc Thanh, cô chỉ đơn giản đi qua thủ tục, rồi bắt bỏ phiếu.
Kết quả hiển nhiên, số 2 bị loại, trò chơi tiếp tục.
Số 2 đứng dậy, không khỏi ôm : “Xin lỗi mọi người, kiểu trò chơi này đúng là điểm yếu của tôi, khó quá.”
Số 1 mỉm cười: “Tập luyện thêm đi, có dịp lại đến chơi nhé.”
Số 2 giả vờ sợ hãi rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Sau một đoạn xen kẽ ngắn, trò chơi tiếp tục đi vào guồng.
[Trời tối, xin mời mọi người nhắm mắt lại]
…
[Mời Tiên tri mở mắt]
Khúc Thanh suy một lúc, đây đã là thứ ba rồi, nếu kế hoạch không có sai sót, hiện tại những người bị loại là số 2, số 3 và số 8.
Danh tính của người chơi số 8 là dân thường.
Số 2 và số 3 là sói.
đến đây, Khúc Thanh tiếc nuối, ở ván tiên, cô còn tưởng số 2 là người tốt, quả thật cuộc đời đầy ngờ.
Vậy thì hiện tại trên sân còn hai con sói.
Hiện giờ những người có thể tạm xác nhận là số 1, số 12, số 4 và số 5, tức là Hạ Nhiên.
Sau khi cân nhắc, cuối cùng cô số 7 ở gần mình nhất.
[Danh tính của cô ấy là]
[Sói]
rồi, cũng không dễ dàng gì, có lẽ sắp thắng rồi.
【Trời đã sáng】
【 qua, người chơi số 11 đã qua đời không lại lời trăn trối nào.】
Xin mời cảnh sát trưởng thứ tự phát biểu.
Khúc Thanh đến việc kiểm tra qua, nên đã bên phía Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên cũng ngạc nhiên, có không ngờ tới, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Thực tôi khá tò mò, tôi không hiểu nghĩa của việc sói g.i.ế.c người chơi số 11. tôi biết, số 11 ván gần đây toàn lười biếng, trong khi trên sân khấu, dù là cảnh sát trưởng, số 1 hay số 4 đều có rành game. Tại sao sói không ba người này trước, lại nhắm vào số 11 biết gì?”
“Là bừa, hay số 11 có gì đó đe dọa họ?”
Hạ Nhiên ngừng nói, quay sang liếc nhìn Khúc Thanh, kết thúc phát biểu.
【Mời người chơi số 4 phát biểu】
“Tôi thấy số 5 nói có lý, đây cũng là điều tôi luôn thắc mắc,” số 4 khoanh tay ngồi trên ghế, làm bộ suy , nhíu mày, “Danh tính của số 11 còn là ẩn số, chúng không thể đoán mò, nhưng chắc chắn sói không làm liều, hẳn phải có mục đích gì đó.”
Nghe vậy, Khúc Thanh nhớ lại những lời phát biểu của số 11.
Số 11 trông không nghiêm túc lắm, nói năng bặm trợn, từ ván đã phiếu rửa nghi ngờ.
“Hehe, không ngờ các đều giỏi ghê, bái phục bái phục.”
“Ván này tôi các nha, nhớ dẫn tôi thắng đấy.”
“Tôi thấy các ai có tướng mạo tốt, không lừa tôi chứ?”
“Chậc chậc, thời buổi này, sao anh chàng đẹp trai ngày càng nhiều thế?”
“Ê, cậu thấy cô gái này thế nào?”
Khúc Thanh chợt tỉnh ngộ, đột nhiên điều gì đó.