Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Quý Bác Lễ chẳng bận tâm sự cáu giận tôi.
Anh thẳng đứng, dáng vẻ vững chãi bên giường .
Ánh lạnh lùng xuống nhìn tôi.
Tôi tức giận, không đủ sức phản kháng.
“À, Quý tiên sinh, cảm ơn anh đã đưa tôi vào . đây bố tôi đã làm tổn thương anh, anh khiến gia đình tôi phá sản. Anh rộng lượng, đừng làm khó tôi nữa được không?”
Quý Bác Lễ im lặng.
Quý Bác Lễ đã rời đi.
Khi tiễn anh , tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nằm hai ngày để truyền nước biển.
, tôi tiếp tục chạy đôn chạy đáo tìm kiếm nhà tư.
Không rõ phải lời tôi đó tác động không, Quý Bác Lễ thật sự không để ý tôi nữa.
thời gian nỗ lực, cuối cùng tôi tìm được nhà tư chịu rót vốn.
Mặc dù số tiền tư không lớn, đủ giúp tôi giải quyết tình thế cấp bách.
Giữa chừng, nghe nhà tư bị ốm.
Tôi mua bó thăm.
Ai ngờ gặp bất ngờ tại : Quý Bác Lễ.
Anh ngồi trên giường, khuôn mặt tuấn tú bây giờ tái nhợt.
Dáng vẻ yếu đuối hơn , đôi vẫn lạnh như xưa.
Anh cau mày, giọng lạnh lẽo:
“Chuyện tôi nhập , đừng để ai biết.”
Bên cạnh anh .
vừa gật chào, quay lưng bước thì bắt gặp tôi.
“…”
“…”
Quá trùng hợp phải không? Bạn tin không?
Tôi biết “vận khí” thể đổi thay, không ngờ thay đổi nhanh vậy.
Tháng tôi nằm , giờ lượt Quý Bác Lễ.
Tôi cầm bó , đứng chông chênh, đi không được, đứng chẳng xong.
Nghĩ câu Quý Bác Lễ lúc nãy, tôi vội che .
“Á, tôi, tôi không thấy hết.”
Tôi quay định rời đi.
Phía vang lên tiếng gọi tên tôi Quý Bác Lễ:
[ – .]
“Khương Vãn, vào đây.”
Tôi: “…”
Chắc do tính cách anh , tôi nghĩ thực anh muốn :
“Khương Vãn, vào đây ngay.”
Năm phút , tôi đứng trong phòng Quý Bác Lễ.
Dưới ánh im lặng sát khí và vẻ bình tĩnh mang áp lực anh , tôi run rẩy mở lời:
“Thật , tôi chỉ đi qua, khách hàng tôi đang nằm ở đây. Tôi thăm anh ấy, mang theo nữa.”
Tôi vẫy bó trong tay.
Quý Bác Lễ không nhúc nhích.
nhìn tôi với ánh như thở dài.
Tôi: “…”
Tôi muốn khóc mà không nổi nước .
“Thật mà, các tin tôi đi! Tôi chẳng nghe thấy cả.”
Quý Bác Lễ vẫy tay hiệu tôi gần.
“Thật sự không nghe thấy sao?”
“Ừm.”
“Vậy sao lúc nãy chạy đi?”
“…”
định đó, Quý Bác Lễ ngắt lời anh :
“Anh về đi, việc tôi sẽ gọi.”
“Cần tôi giúp anh tìm y tá không?”
“Không cần.”
khi rời đi, phòng chỉ tôi và Quý Bác Lễ.
Tôi nhìn quanh phòng.
Nghĩ xem nếu đánh ngất Quý Bác Lễ rồi trốn đi, tỉ lệ sống sót tôi bao nhiêu.
Không ngờ lúc , Quý Bác Lễ lên tiếng:
“Cô không phải đi thăm khách hàng sao? Sao chưa đi?”
Hả?
Anh chịu để tôi đi à?
Ánh tôi lập tức sáng lên.
Với tính cách tôi, chắc chắn tôi sẽ quay bỏ đi ngay mà không ngoảnh .