Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

11
Người đi hết, Kỳ Ngộ nói: “Cô dọn sang phòng tôi ở.”
“Tại ?”
Người đàn ông đang lau súng.
“Hắn đang nghi ngờ cô.”
Thế là, tôi vì sợ chết nên quả quyết dọn ở cùng Kỳ Ngộ.
vẫn chưa đủ.
“Động.”
Tôi đỏ , chậm rãi làm .
Phòng không bật đèn, Kỳ Ngộ nằm dưới, không mặc áo.
Cái vốn đã đủ hại người, giờ càng thêm dụ dỗ chết người.
Hồi lâu sau, anh lẩm bẩm: “Chưa từng yêu đương?”
Tôi che , xấu hổ không nói nên lời.
Mạnh miệng bật lại: “ không phải anh nằm dưới?”
Người đàn ông khẽ ho, nhỏ giọng nói đó, tôi chưa kịp rõ.
có tiếng bước chân.
Anh nghiêm chỉ đạo: “Rên đi.”
Tôi đỏ bừng cả .
Nhớ lại đoạn video nào đó vô tình xem trúng, bắt chước giọng của mấy cô gái trong đó.
Cách một lớp chăn bông.
Tôi không chắc mình có ảo giác không, hình … Kỳ Ngộ hơi…

12
“Tại anh lại cứu tôi?”
Anh nói: “Cô cứu Kỳ Triều, tôi trả ơn thôi.”
Lý do cũng hợp lý.
không , tôi luôn thấy Kỳ Ngộ cất giấu rất nhiều bí mật.
Anh không đơn giản vẻ ngoài.
ở cái nơi ăn thịt người , tôi rõ có những lời nên giấu trong lòng.
Thời gian trôi rất nhanh.
đó xảy ra rất nhiều chuyện.
Kỳ Ngộ nói, anh muốn rửa tay gác kiếm, trở thành người tốt.
Anh bảo tôi dẫn Kỳ Triều đi.
“Cô giúp tôi chăm sóc nó.
Tôi sẽ tìm người.”
Tôi rời đi trong một trạng thái không tỉnh táo,
giống lúc , không nhớ nổi đường ra.
Tôi không anh làm thế nào để lách tai của Vương Khánh đưa tôi rời khỏi đó.
Chỉ , anh biến mất không tung tích.
Có người nói anh chết dưới súng của Vương Khánh.
Có người nói anh phản bội, bán đứng tất cả.
Tóm lại, tôi chưa từng lại cái tên Kỳ Ngộ nữa.
13
Mãi nay tôi mới chợt ra.
“Kỳ Ngộ” chỉ là bí danh của anh .
Tên thật của anh là Trần Lương Xuyên.
Anh là một cảnh nhân dân.
Tám nằm vùng, chỉ vì muốn quét sạch lũ ác nhân.
Việc cứu tôi đó chỉ là tình cờ khi đang làm nhiệm vụ.
Anh không thể khoanh tay đứng .
Sợ tôi chết ở đó nên mới đưa tôi bên mình.
Anh sợ Kỳ Triều lớn lên ở cái nơi đó sẽ hư hỏng, nên giao thằng bé tôi.
Những qua anh luôn bận xử lý tàn dư.

14
Trần Lương Xuyên thu lại xúc mất kiểm soát ban nãy.
“Giang Vũ, cô học hư rồi.”
Ý anh là chuyện tôi chọn nam mẫu trước.
Tôi bực bội giẫm lên của anh, vì chỉ dám giẫm .
“Có thể nào, đây mới là con người thật của tôi.”
Tôi nghĩ, có lẽ anh hơi thất vọng.
Có lẽ đang hối hận vì giao Kỳ Triều tôi là quá vội vàng.
“Xin lỗi.”
Anh bất ngờ xin lỗi khiến tôi sửng sốt, không .
đó tình huống khẩn cấp, chỉ có thể nhờ cô chăm sóc Kỳ Triều.
Tôi không cố tình không liên lạc với người.
Vương Khánh vẫn chưa bị bắt, tôi sợ sự xuất hiện của mình sẽ gây phiền phức người.”
Tôi ngẩng đầu anh.
Trần Lương Xuyên làm người tốt rồi lại càng đẹp trai hơn.
“Tôi chưa từng trách anh.
Ngược lại, tôi rất ơn anh vì đã cứu mạng tôi đó.
Kỳ Triều cũng không gây rắc rối cả, nó rất chuyện.”
Tôi không nói dối.
Khi tôi đưa Kỳ Triều về nước, hình nó đã chuyện đó, không khóc không nháo.
Nó thích nghi rất nhanh, học hành cũng tiến bộ rõ rệt.
Lúc đi họp phụ huynh, chỉ cần người ta thấy tên nó là ánh đều tràn đầy ngưỡng mộ.
Chỉ là, thằng bé bắt đầu ít nói, giấu xúc trong lòng.

15
Kỳ Triều thấy Trần Lương Xuyên thì đứng khựng ở , không nhúc nhích.
đỏ hoe, môi mím chặt.
Ba không gặp, người từng là “ông bố không ai sánh kịp” bỗng chốc biến thành cảnh .
Nó không nên gọi là .
“Kỳ Triều.”
Trần Lương Xuyên chủ động phá vỡ im lặng.
Kỳ Triều là do anh nhặt miệng một con chó hoang.
Lúc đó thằng bé nói năng không rõ, người đầy máu, chỉ còn thoi thóp.
Nó níu lấy tay áo anh, ai cũng dỗ không .
Anh không yên tâm giao ai khác, nên giữ bên mình nuôi lớn.
Bao nhiêu trôi qua, thằng nhóc giờ đã cao gần bằng anh.
Kỳ Triều đang ở cái tuổi hay cất giấu tâm tư, thế nên khi Trần Lương Xuyên rời đi, nó cũng không gọi một tiếng “ba”.

16
Trần Lương Xuyên bảo tôi đừng quán đó nữa.
Tôi rất lời.
Vì vậy… đổi sang quán khác chơi.
“Cô Giang?”
Quay đầu lại cái là thấy người quen.
Lần tôi không dám lộng hành, lễ phép gọi một tiếng: “Cảnh Lương.”
Lương Cẩn cũng hơi ngại.
Anh ăn mặc rất giản dị, đội mũ, trẻ trung rạng rỡ sinh viên đại học.
Tôi khái, nếu vào nghề người mẫu, gương chắc chắn nổi cồn, quá hút luôn.
anh lại ở đây?”
Lương Cẩn liếc quanh: “Đội trưởng Trần nói cô chắc chắn không yên phận, bảo tôi dõi.”
Trần Lương Xuyên vu khống tôi!
Tôi ngoan thật rồi, tay đàn ông còn không dám chạm.
Bị người ta giám thì uống cũng mất hứng.
Thế nên tôi rút lui sớm.
“Để tôi đưa cô về.” Lương Cẩn cầm lái.
Nơi xa hơn của bà chủ , trên đường về nhà.
Đi nửa đường, tôi hạ kính xe xuống.
Đúng lúc đang dừng đèn đỏ.
Trước quán có một đôi nam nữ rất nổi bật đang đứng.
“Trần Lương Xuyên, mai đi xem phim với em nhé.” Bà chủ gọi với anh.
nay chị ăn mặc rất đẹp, thiên về dịu dàng.
Trần Lương Xuyên cúi đầu châm thuốc, nhả khói trắng, chị : “Không rảnh.”
người cách nhau ba bốn mét, vì anh cao nên cái kéo dài, cái dính vào nhau.
Tôi chống cằm bên sổ, thở ra hơi rượu.
Bà chủ vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
“Vậy thứ bảy nhé, em có hỏi rồi, anh nghỉ đó.”
Lần Trần Lương Xuyên không chối, đồng ý.
Người phụ nữ tiễn lưng anh, ánh toàn là niềm vui.
Lương Cẩn nhắc tôi: “Trời lạnh đấy, hạ sổ dễ bị .”
Tôi thu lại tầm , kéo kính xe lên lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương