Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Sau khi con gái trở về, hệ thống liền tìm đến tôi.

Nó nói tôi chính là nữ phụ ác độc trong sách.

Rằng sau này vì ghen tị với cô con gái mà làm đủ chuyện xấu: Không chỉ hại mẹ nuôi phá sản, còn dồn cô ta vào đường cùng.

Nhờ , cô ta mới rơi vào cảnh tuyệt vọng rồi nghịch tập thành công, bước lên đỉnh cao cuộc đời.

Còn tôi thì gánh hậu quả, kết cục thê thảm.

Hệ thống nó có thể giúp tôi thay đổi vận mệnh.

Đổi lại, tôi phải cứu rỗi Chu Kinh Duật, anh là tên phản diện bị câm, phải giúp anh tránh tất cả những điểm mấu trong cốt gốc.

Nó nói một tràng dài, mà tôi chỉ nghe lọt đúng hai chữ: bị câm.

Không nói hai lời, tôi xách đồ rồi đi cưới luôn.

Tối hôm đó, tôi nằm bên cạnh Chu Kinh Duật, cảm nhận sự yên lâu rồi mới có trong nhà.

Suýt chút nữa cảm động đến khóc.

Người câm thật tốt!

Gả cho một người câm, tôi sẽ không còn phải bị mẹ nuôi kéo dậy lúc giờ sáng để tám chuyện.

Cũng không cần bị đẩy ra các buổi tiệc để moi tin nhà giàu, rồi về kể lại sống động câu chữ.

Chu Kinh Duật nhìn tôi vừa khóc vừa cười, anh mím môi rồi lấy cuốn sổ ở đầu giường ra viết:

[Chỉ là liên hôn thương mại thôi. Nếu em không muốn, chúng ta có thể…]

Chưa kịp viết xong, tôi đã giật lấy cuốn sổ, xé luôn trang đó rồi vò nát.

Giờ mà anh đổi ý trả tôi về, mẹ tôi sẽ lôi tôi ra tra khảo: từ bí mật nhà họ Chu đến chuyện Chu Kinh Duật vì sao bị câm luôn mất.

Chỉ nghĩ thôi là thấy… nói đến rát cổ họng rồi.

Anh nhìn tôi, đầy khó hiểu.

Tôi lau giọt nước mắt vì quá vui mừng, ôm ngực, thành thật nhìn anh:

“Em đồng ý! Vừa nghĩ tới chuyện được gả cho anh, em đã xúc động không kiềm chế nổi.”

Chu Kinh Duật lúng túng, tay đặt môi, ho khẽ hai tiếng.

Tôi ngừng hai giây, tưởng mình nói chưa đủ chân thành, đang định dốc thêm tình cảm để nói lại, thì anh rút sổ về, vội viết một câu:

[Ừ, ngủ sớm đi.]

Vì viết quá nhanh, chữ hơi nguệch ngoạc.

Viết xong, anh như gặp phải quái vật, chui tọt vào chăn.

Tôi nhìn bóng lưng anh, khóe môi khẽ cong.

Cuối cùng cũng không còn vừa nghe tôi nói xong rồi phân tích chữ, xong rồi còn kéo sang chủ đề khác nữa.

Yeah! Thật khỏe mà

Tôi đã sống một quãng ngày yên bên cạnh Chu Kinh Duật.

Không bám theo tám chuyện, không giục tôi ra ngoài xã giao moi tin.

Khi tôi đang hạnh phúc đến quên trời đất, hệ thống lại xuất hiện.

việc cấp bách của tôi bây giờ là phải bồi dưỡng tình cảm với Chu Kinh Duật, để anh yêu tôi đến mức không thể rời bỏ.

Có như vậy, sau này khi gặp các điểm mấu , anh mới chịu nghe lời tôi và tránh nguy hiểm.

Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra đây không phải việc dễ.

Bởi vì tôi lớn lên trong gia đình toàn thánh c.h.é.m gió, đầu óc bay như diều, còn Chu Kinh Duật thì chẳng buồn mở miệng nói.

Thường là anh chưa kịp viết xong một câu, tôi đã chuyển sang đề tài mới.

Lâu dần, mỗi khi tôi bắt chuyện, anh chỉ im lặng đợi tôi nói xong, rồi gật đầu, lắc đầu, hoặc viết vài chữ ngắn gọn.

Tưởng anh không muốn để ý tới mình, tôi cũng chẳng dám mở miệng nhiều.

Chỉ là lúc nửa đêm, trốn trong chăn, tôi lại nhớ cảm giác ở nhà, chỉ vừa mở miệng đã có tám người nối lời.

Nghĩ vậy, tôi không kìm được, kéo góc chăn nước mắt.

Khi điều chỉnh tâm trạng xong rồi ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của Chu Kinh Duật.

Bị tôi phát hiện, anh hơi mất nhiên, cúi đầu viết:

[Nếu em nhớ nhà, anh có thể đưa em về.]

Thấy mắt tôi hơi đỏ, anh khựng bút, viết :

[Nếu em không muốn quay lại, cũng được.]

Tôi bấu mép chăn, hơi do dự.

Với quan hệ hiện tại, tôi chưa chắc có thể cứu rỗi anh thành công.

Nhưng nếu về nhà, nhỡ bị cốt khống chế, tôi vẫn thành pháo hôi thì sao?

Thấy tôi lưỡng lự, ánh mắt anh tối đi, khẽ thở dài, viết:

[Em cứ suy nghĩ, xong nói với anh. Anh sẽ cho người chuẩn bị giấy ly hôn.]

Đưa tôi xem xong câu đó, anh gập sổ, kéo chăn ngủ.

Đúng lúc cán cân trong đầu tôi đang nghiêng về phía ở lại, thì thấy Ôn Tụng cô con gái thật gửi tin nhắn:

[Kết hôn với Chu Kinh Duật có phải yên không?]

Tôi đáp: [Đúng vậy.]

Cô gửi cái sticker “Tốt quá”:

[Có thể đổi chỗ với tôi hai ngày không? mẹ tôi nói nhiều quá rồi.]

Chỉ một giây sau, tôi đã tâm.

Bên Chu Kinh Duật thì chỉ là yên , chỉ cần tôi không bắt chuyện, cũng chẳng lúng túng.

Về nhà thì khác…

Khi tôi đang định trả lời, cô lại gửi :

[Thôi, coi như tôi chưa nói. Người ta nói nhiều quá thì tôi còn có thể giả vờ không nghe, chứ người câm thì… tôi chịu.]

Đã định xong, tôi chọc chọc lưng Chu Kinh Duật, rồi báo:

“Em không ly hôn, tạm thời cũng không về nhà.”

Anh mở mắt, gật đầu.

Giải xong một việc, tôi yên tâm ngủ.

Ngay khi tôi nhắm mắt, khóe môi Chu Kinh Duật khẽ nhếch lên.

Từ hôm đó, Chu Kinh Duật như đột nhiên đọc được tiếng lòng của tôi.

lỡ mở miệng mà anh không đáp lại thì sẽ lúng túng, tôi cực kỳ trân trọng mỗi cơ hội nói chuyện với anh, mỗi lần định mở miệng đều phải cân nhắc lần bảy lượt.

Như lần này, tôi định làm theo lời hệ thống dạy, sắp xếp cho Chu Kinh Duật vài việc mà vợ chồng bình thường nên làm.

“Rót cho em ly nước.”

Vừa mới lướt qua câu đó trong đầu, chưa kịp nói ra, Chu Kinh Duật đã hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn tôi, rồi đứng dậy rót một ly nước đưa sang.

Ban đầu tôi tưởng anh cũng muốn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, nên chẳng nghĩ nhiều, nhiên sai anh lấy nước, lấy trái cây.

Và lần nào cũng vậy, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu tôi, chưa kịp nói ra, anh đã đưa đến thứ tôi muốn.

Một, hai lần thì là trùng hợp.

Nhưng nhiều lần rồi, tôi thấy… hình như không bình thường chút nào.

Chương 2

Để thử anh, tôi cố tình nghĩ vài chuyện mà anh không thể đoán .

Chu Kinh Duật không hề do dự, thậm chí chẳng cho tôi cơ hội mở miệng đã làm xong việc.

Thử vài lần, tôi chắc chắn rồi.

Dù không nguyên nhân, nhưng… Chu Kinh Duật dường như nghe được tiếng lòng của tôi.

Bên cạnh cú sốc tiếng lòng bị nghe được, tôi lập tức nghĩ ra cách hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi của hệ thống.

Trực nói ra thì không ổn.

Quan hệ giữa chúng tôi vẫn chưa tới mức đó, anh biết lại tưởng tôi bị thần kinh.

Cách duy nhất là cố ý “” trong lòng cho anh nghe thấy.

Anh có vẻ không biết tôi đã phát hiện việc anh nghe được tiếng lòng, thì chắc chắn anh sẽ không đoán ra là tôi cố tình.

Khi điểm mấu đầu tiên tới, anh phát hiện nữ chính chính là cô bé cứu mình hồi nhỏ, định đến nhận người quen.

Tôi nghĩ thầm:

“Muốn nói cho anh ấy biết quá… Chút nữa khi anh đến chỗ của nữ chính anh sẽ gặp mưa to, rồi xảy ra tai nạn xe, thành ra bị què.”

Chu Kinh Duật trợn tròn mắt, vành tai đỏ bừng.

Anh mở sổ định viết, nhưng ngay lúc đặt bút… lại khựng lại.

Một lúc lâu, anh cúi nhìn quần tây đen của mình, như đã hạ tâm, rồi viết:

[Em vừa nói gì?]

Tôi giả vờ ngu, nhìn anh khó hiểu:

“Vừa nãy? Em có nói gì .”

Chu Kinh Duật đỏ mặt, gạch đi chữ “nói” ghi thành chữ “nghĩ”.

Tôi chớp mắt, tục tỏ ra không hiểu.

Anh ngòi bút lên giấy, cuối cùng chẳng viết gì, quay người lên lầu thay bộ đồ rộng rãi.

Tôi nhìn anh thật lâu, lòng đầy hả hê.

ràng của tôi đã hiệu nghiệm, anh còn bị dọa đến mức ngẩn ra, không ra ngoài nữa.

Nếu lần sau tôi nói quá hơn chút, anh chắc chắn sẽ có thể né tránh được cốt luôn rồi, đúng là dễ như ăn bánh!

Nghĩ vậy, tôi mỉm cười nhìn anh.

Chu Kinh Duật khẽ cứng người, lặng lẽ bắt chéo hai chân, vài giây sau ôm gối lên đùi che lại.

Xong xuôi, anh mở nắp bút viết:

[Sao vậy?]

Tôi thu tầm mắt, hờ hững đáp:

“Không có gì, chỉ là thấy anh mặc bộ này trông thôi.”

Chu Kinh Duật hơi gượng gạo, siết cuốn sổ trong tay.

Biết có thể dựa vào “” từ trong lòng để giúp Chu Kinh Duật tránh thoát cốt , tôi bắt đầu cẩn thận hơn bị anh nghe quá nhiều, nên thứ gì muốn, tôi chỉ dám nói thẳng, không dám nghĩ .

Chu Kinh Duật cũng chưa bao giờ từ chối, thậm chí khi tôi còn chưa nói yêu cầu, anh đã chủ động hỏi lại.

Nhờ vậy, quan hệ giữa hai người gần gũi hơn hẳn.

Cho tới khi anh được mời đi dự tiệc.

Tôi đứng ở cửa phòng thay đồ, nhìn bóng lưng anh đang chọn quần .

Bỗng nhớ ra ở bữa tiệc này, anh mặc đồ cùng tông màu với nữ chính, khiến khách khứa tưởng họ mới là một đôi.

Đúng lúc nam nữ chính đang trong giai đoạn tình cảm căng thẳng, nam chính vì ghen mà coi anh là tình địch, rồi chèn ép anh trên thương trường.

Từ đó, sự nghiệp anh cứ tuột dốc không phanh.

Nghĩ tới những ngày không có tiền tiêu sẽ khổ nào, tôi rùng mình, buột miệng:

“Đổi bộ khác đi, bộ này không .”

Chu Kinh Duật cau mày, cầm bộ vest lên nhìn kỹ, rồi vẫn không nghe lời tôi.

Anh còn lấy điện thoại gõ chữ, cố thuyết phục:

[Anh thấy bộ này .]

[ hợp với váy của em.]

Tôi chỉ mải nghĩ cách để anh đổi, chẳng buồn đọc kỹ.

Thấy anh chuẩn bị đóng cửa phòng thay đồ để đổi, tôi vội nghĩ thầm:

“Lát nữa anh sẽ mặc trùng với người phụ nữ khác, rồi bị chồng cô ta xem như tình địch, mất hết thể diện… Làm sao để anh cởi bộ này ra thay cái khác nhỉ?”

Động tác đóng cửa của Chu Kinh Duật khựng lại.

Anh rút tay về, cởi một khuy .

Có vẻ là hiểu rồi!

Tôi mừng thầm, ngoài mặt vẫn giục:

“Sao còn chưa đi thay?”

Chu Kinh Duật không trả lời, chỉ cởi thêm một khuy nữa.

Làn da trắng mịn lộ ra một mảng lớn.

Tôi không kiềm được, liếc thêm mấy lần.

Nhìn lâu mà vẫn thấy anh chưa có ý định đổi bộ khác, tôi định châm thêm dầu, thì anh lấy điện thoại gõ:

[Em chọn giúp anh một bộ đi.]

Trúng ý tôi rồi!

Tôi lập tức bước vào phòng thay đồ, lấy bừa một bộ đưa anh.

anh lại đổi bộ đồ kia, tôi không dám ra ngoài, đứng tại chỗ chờ anh thay xong mới yên tâm.

Chu Kinh Duật có lẽ ngại cũng không tiện đuổi tôi, nên anh chỉ cởi thêm một khuy rồi… dừng hẳn.

Tôi giả vờ không hiểu, vẫn đứng im tại chỗ.

Cuối cùng, vẫn là Chu Kinh Duật chịu thua .

Anh tránh ánh mắt tôi, mặt đỏ ửng, cởi khoác.

Thấy anh cầm bộ đồ tôi chọn, khóe môi tôi cong lên, nhanh tay kéo bộ cũ giấu ra sau lưng, không để anh mặc lại.

Chu Kinh Duật liếc tôi một cái, không hiểu sao lại cố tình rãi hơn khi thay đồ.

Tôi anh muốn đổi ý, liền giấu bộ cũ thật kỹ.

Vì biết anh ngại khi có tôi kế bên, nên để anh mặc nhanh hơn, tôi… cứ nhìn chằm chằm anh để thúc anh thay nhanh gọn.

Kết quả là mặt anh đỏ thêm, động tác lại càng .

Tôi hơi sốt , sắp xếp lại câu chữ trong đầu, định thêm cho “nặng đô”:

ràng cởi bộ này ra, mặc bộ mình chọn là ngay, mà không chịu thay, bộ muốn phá sản cho xong hay gì, sốt c.h.ế.t mất!”

Chu Kinh Duật… càng hơn nữa.

Khi tôi gần mất kiên nhẫn, định tay giúp anh, thì anh đã mặc xong.

Anh lấy điện thoại, gõ:

[Những gì em nghĩ trong lòng có thể nói thẳng ra, không cần…]

Ngón tay anh gõ vài cái, nhưng không gõ nốt phần sau.

Tôi nghi hoặc:

“Em có nghĩ gì .”

Chu Kinh Duật như muốn nói lại thôi, mà lại thôi thật.

Nghĩ rằng có khi đây là cơ hội để anh mở miệng, tôi hỏi lại:

“Em nghĩ gì cơ?”

Anh chỉ vào người mình.

???

Không hiểu.

Chu Kinh Duật ám chỉ mãi mà tôi vẫn mù tịt.

Bất lực, anh thở dài, gõ chữ ý giục tôi đi thay đồ.

Ban đầu tôi định từ chối, nhưng nghĩ lại quần thì đã đổi rồi, nhưng nhỡ anh và nam chính lại xảy ra xung đột gì khác thì sao?

Nhưng chỉ cần tôi có mặt ở đó, mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Nghĩ vậy, tôi tiện tay lấy một váy định đi thay, thì Chu Kinh Duật nửa vô tình nửa cố ý đứng chắn đường.

Tôi đoán:

“Không muốn em đi à?”

Vậy sao còn giục?

Sau khi con gái trở về, hệ thống liền tìm đến tôi.
Nó nói tôi chính là nữ phụ ác độc trong sách.
Rằng sau này vì ghen tị với cô con gái mà làm đủ chuyện xấu: Không chỉ hại mẹ nuôi phá sản, còn dồn cô ta vào đường cùng.
Nhờ , cô ta mới rơi vào cảnh tuyệt vọng rồi nghịch tập thành công, bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Còn tôi thì gánh hậu quả, kết cục thê thảm.
Hệ thống nó có thể giúp tôi thay đổi vận mệnh.
Đổi lại, tôi phải cứu rỗi Chu Kinh Duật, anh là tên phản diện bị câm, phải giúp anh tránh tất cả những điểm mấu trong cốt gốc.
Nó nói một tràng dài, mà tôi chỉ nghe lọt đúng hai chữ: bị câm.
Không nói hai lời, tôi xách đồ rồi đi cưới luôn.
Tối hôm đó, tôi nằm bên cạnh Chu Kinh Duật, cảm nhận sự yên lâu rồi mới có trong nhà.
Suýt chút nữa cảm động đến khóc.
Người câm thật tốt!
Gả cho một người câm, tôi sẽ không còn phải bị mẹ nuôi kéo dậy lúc giờ sáng để tám chuyện.
Cũng không cần bị đẩy ra các buổi tiệc để moi tin nhà giàu, rồi về kể lại sống động câu chữ.
Chu Kinh Duật nhìn tôi vừa khóc vừa cười, anh mím môi rồi lấy cuốn sổ ở đầu giường ra viết:
[Chỉ là liên hôn thương mại thôi. Nếu em không muốn, chúng ta có thể…]
Chưa kịp viết xong, tôi đã giật lấy cuốn sổ, xé luôn trang đó rồi vò nát.
Giờ mà anh đổi ý trả tôi về, mẹ tôi sẽ lôi tôi ra tra khảo: từ bí mật nhà họ Chu đến chuyện Chu Kinh Duật vì sao bị câm luôn mất.
Chỉ nghĩ thôi là thấy… nói đến rát cổ họng rồi.
Anh nhìn tôi, đầy khó hiểu.
Tôi lau giọt nước mắt vì quá vui mừng, ôm ngực, thành thật nhìn anh:
“Em đồng ý! Vừa nghĩ tới chuyện được gả cho anh, em đã xúc động không kiềm chế nổi.”
Chu Kinh Duật lúng túng, tay đặt môi, ho khẽ hai tiếng.
Tôi ngừng hai giây, tưởng mình nói chưa đủ chân thành, đang định dốc thêm tình cảm để nói lại, thì anh rút sổ về, vội viết một câu:
[Ừ, ngủ sớm đi.]
Vì viết quá nhanh, chữ hơi nguệch ngoạc.
Viết xong, anh như gặp phải quái vật, chui tọt vào chăn.
Tôi nhìn bóng lưng anh, khóe môi khẽ cong.
Cuối cùng cũng không còn vừa nghe tôi nói xong rồi phân tích chữ, xong rồi còn kéo sang chủ đề khác nữa.
Yeah! Thật khỏe mà
Tôi đã sống một quãng ngày yên bên cạnh Chu Kinh Duật.
Không bám theo tám chuyện, không giục tôi ra ngoài xã giao moi tin.
Khi tôi đang hạnh phúc đến quên trời đất, hệ thống lại xuất hiện.
việc cấp bách của tôi bây giờ là phải bồi dưỡng tình cảm với Chu Kinh Duật, để anh yêu tôi đến mức không thể rời bỏ.
Có như vậy, sau này khi gặp các điểm mấu , anh mới chịu nghe lời tôi và tránh nguy hiểm.
Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra đây không phải việc dễ.
Bởi vì tôi lớn lên trong gia đình toàn thánh c.h.é.m gió, đầu óc bay như diều, còn Chu Kinh Duật thì chẳng buồn mở miệng nói.
Thường là anh chưa kịp viết xong một câu, tôi đã chuyển sang đề tài mới.
Lâu dần, mỗi khi tôi bắt chuyện, anh chỉ im lặng đợi tôi nói xong, rồi gật đầu, lắc đầu, hoặc viết vài chữ ngắn gọn.
Tưởng anh không muốn để ý tới mình, tôi cũng chẳng dám mở miệng nhiều.
Chỉ là lúc nửa đêm, trốn trong chăn, tôi lại nhớ cảm giác ở nhà, chỉ vừa mở miệng đã có tám người nối lời.
Nghĩ vậy, tôi không kìm được, kéo góc chăn nước mắt.
Khi điều chỉnh tâm trạng xong rồi ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của Chu Kinh Duật.
Bị tôi phát hiện, anh hơi mất nhiên, cúi đầu viết:
[Nếu em nhớ nhà, anh có thể đưa em về.]
Thấy mắt tôi hơi đỏ, anh khựng bút, viết :
[Nếu em không muốn quay lại, cũng được.]
Tôi bấu mép chăn, hơi do dự.
Với quan hệ hiện tại, tôi chưa chắc có thể cứu rỗi anh thành công.
Nhưng nếu về nhà, nhỡ bị cốt khống chế, tôi vẫn thành pháo hôi thì sao?
Thấy tôi lưỡng lự, ánh mắt anh tối đi, khẽ thở dài, viết:
[Em cứ suy nghĩ, xong nói với anh. Anh sẽ cho người chuẩn bị giấy ly hôn.]
Đưa tôi xem xong câu đó, anh gập sổ, kéo chăn ngủ.
Đúng lúc cán cân trong đầu tôi đang nghiêng về phía ở lại, thì thấy Ôn Tụng cô con gái thật gửi tin nhắn:
[Kết hôn với Chu Kinh Duật có phải yên không?]
Tôi đáp: [Đúng vậy.]
Cô gửi cái sticker “Tốt quá”:
[Có thể đổi chỗ với tôi hai ngày không? mẹ tôi nói nhiều quá rồi.]
Chỉ một giây sau, tôi đã tâm.
Bên Chu Kinh Duật thì chỉ là yên , chỉ cần tôi không bắt chuyện, cũng chẳng lúng túng.
Về nhà thì khác…
Khi tôi đang định trả lời, cô lại gửi :
[Thôi, coi như tôi chưa nói. Người ta nói nhiều quá thì tôi còn có thể giả vờ không nghe, chứ người câm thì… tôi chịu.]
Đã định xong, tôi chọc chọc lưng Chu Kinh Duật, rồi báo:
“Em không ly hôn, tạm thời cũng không về nhà.”
Anh mở mắt, gật đầu.
Giải xong một việc, tôi yên tâm ngủ.
Ngay khi tôi nhắm mắt, khóe môi Chu Kinh Duật khẽ nhếch lên.
Từ hôm đó, Chu Kinh Duật như đột nhiên đọc được tiếng lòng của tôi.
lỡ mở miệng mà anh không đáp lại thì sẽ lúng túng, tôi cực kỳ trân trọng mỗi cơ hội nói chuyện với anh, mỗi lần định mở miệng đều phải cân nhắc lần bảy lượt.
Như lần này, tôi định làm theo lời hệ thống dạy, sắp xếp cho Chu Kinh Duật vài việc mà vợ chồng bình thường nên làm.
“Rót cho em ly nước.”
Vừa mới lướt qua câu đó trong đầu, chưa kịp nói ra, Chu Kinh Duật đã hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn tôi, rồi đứng dậy rót một ly nước đưa sang.
Ban đầu tôi tưởng anh cũng muốn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, nên chẳng nghĩ nhiều, nhiên sai anh lấy nước, lấy trái cây.
Và lần nào cũng vậy, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu tôi, chưa kịp nói ra, anh đã đưa đến thứ tôi muốn.
Một, hai lần thì là trùng hợp.
Nhưng nhiều lần rồi, tôi thấy… hình như không bình thường chút nào.
Chương 2
Để thử anh, tôi cố tình nghĩ vài chuyện mà anh không thể đoán .
Chu Kinh Duật không hề do dự, thậm chí chẳng cho tôi cơ hội mở miệng đã làm xong việc.
Thử vài lần, tôi chắc chắn rồi.
Dù không nguyên nhân, nhưng… Chu Kinh Duật dường như nghe được tiếng lòng của tôi.
Bên cạnh cú sốc tiếng lòng bị nghe được, tôi lập tức nghĩ ra cách hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi của hệ thống.
Trực nói ra thì không ổn.
Quan hệ giữa chúng tôi vẫn chưa tới mức đó, anh biết lại tưởng tôi bị thần kinh.
Cách duy nhất là cố ý “” trong lòng cho anh nghe thấy.
Anh có vẻ không biết tôi đã phát hiện việc anh nghe được tiếng lòng, thì chắc chắn anh sẽ không đoán ra là tôi cố tình.
Khi điểm mấu đầu tiên tới, anh phát hiện nữ chính chính là cô bé cứu mình hồi nhỏ, định đến nhận người quen.
Tôi nghĩ thầm:
“Muốn nói cho anh ấy biết quá… Chút nữa khi anh đến chỗ của nữ chính anh sẽ gặp mưa to, rồi xảy ra tai nạn xe, thành ra bị què.”
Chu Kinh Duật trợn tròn mắt, vành tai đỏ bừng.
Anh mở sổ định viết, nhưng ngay lúc đặt bút… lại khựng lại.
Một lúc lâu, anh cúi nhìn quần tây đen của mình, như đã hạ tâm, rồi viết:
[Em vừa nói gì?]
Tôi giả vờ ngu, nhìn anh khó hiểu:
“Vừa nãy? Em có nói gì .”
Chu Kinh Duật đỏ mặt, gạch đi chữ “nói” ghi thành chữ “nghĩ”.
Tôi chớp mắt, tục tỏ ra không hiểu.
Anh ngòi bút lên giấy, cuối cùng chẳng viết gì, quay người lên lầu thay bộ đồ rộng rãi.
Tôi nhìn anh thật lâu, lòng đầy hả hê.
ràng của tôi đã hiệu nghiệm, anh còn bị dọa đến mức ngẩn ra, không ra ngoài nữa.
Nếu lần sau tôi nói quá hơn chút, anh chắc chắn sẽ có thể né tránh được cốt luôn rồi, đúng là dễ như ăn bánh!
Nghĩ vậy, tôi mỉm cười nhìn anh.
Chu Kinh Duật khẽ cứng người, lặng lẽ bắt chéo hai chân, vài giây sau ôm gối lên đùi che lại.
Xong xuôi, anh mở nắp bút viết:
[Sao vậy?]
Tôi thu tầm mắt, hờ hững đáp:
“Không có gì, chỉ là thấy anh mặc bộ này trông thôi.”
Chu Kinh Duật hơi gượng gạo, siết cuốn sổ trong tay.
Biết có thể dựa vào “” từ trong lòng để giúp Chu Kinh Duật tránh thoát cốt , tôi bắt đầu cẩn thận hơn bị anh nghe quá nhiều, nên thứ gì muốn, tôi chỉ dám nói thẳng, không dám nghĩ .
Chu Kinh Duật cũng chưa bao giờ từ chối, thậm chí khi tôi còn chưa nói yêu cầu, anh đã chủ động hỏi lại.
Nhờ vậy, quan hệ giữa hai người gần gũi hơn hẳn.
Cho tới khi anh được mời đi dự tiệc.
Tôi đứng ở cửa phòng thay đồ, nhìn bóng lưng anh đang chọn quần .
Bỗng nhớ ra ở bữa tiệc này, anh mặc đồ cùng tông màu với nữ chính, khiến khách khứa tưởng họ mới là một đôi.
Đúng lúc nam nữ chính đang trong giai đoạn tình cảm căng thẳng, nam chính vì ghen mà coi anh là tình địch, rồi chèn ép anh trên thương trường.
Từ đó, sự nghiệp anh cứ tuột dốc không phanh.
Nghĩ tới những ngày không có tiền tiêu sẽ khổ nào, tôi rùng mình, buột miệng:
“Đổi bộ khác đi, bộ này không .”
Chu Kinh Duật cau mày, cầm bộ vest lên nhìn kỹ, rồi vẫn không nghe lời tôi.
Anh còn lấy điện thoại gõ chữ, cố thuyết phục:
[Anh thấy bộ này .]
[ hợp với váy của em.]
Tôi chỉ mải nghĩ cách để anh đổi, chẳng buồn đọc kỹ.
Thấy anh chuẩn bị đóng cửa phòng thay đồ để đổi, tôi vội nghĩ thầm:
“Lát nữa anh sẽ mặc trùng với người phụ nữ khác, rồi bị chồng cô ta xem như tình địch, mất hết thể diện… Làm sao để anh cởi bộ này ra thay cái khác nhỉ?”
Động tác đóng cửa của Chu Kinh Duật khựng lại.
Anh rút tay về, cởi một khuy .
Có vẻ là hiểu rồi!
Tôi mừng thầm, ngoài mặt vẫn giục:
“Sao còn chưa đi thay?”
Chu Kinh Duật không trả lời, chỉ cởi thêm một khuy nữa.
Làn da trắng mịn lộ ra một mảng lớn.
Tôi không kiềm được, liếc thêm mấy lần.
Nhìn lâu mà vẫn thấy anh chưa có ý định đổi bộ khác, tôi định châm thêm dầu, thì anh lấy điện thoại gõ:
[Em chọn giúp anh một bộ đi.]
Trúng ý tôi rồi!
Tôi lập tức bước vào phòng thay đồ, lấy bừa một bộ đưa anh.
anh lại đổi bộ đồ kia, tôi không dám ra ngoài, đứng tại chỗ chờ anh thay xong mới yên tâm.
Chu Kinh Duật có lẽ ngại cũng không tiện đuổi tôi, nên anh chỉ cởi thêm một khuy rồi… dừng hẳn.
Tôi giả vờ không hiểu, vẫn đứng im tại chỗ.
Cuối cùng, vẫn là Chu Kinh Duật chịu thua .
Anh tránh ánh mắt tôi, mặt đỏ ửng, cởi khoác.
Thấy anh cầm bộ đồ tôi chọn, khóe môi tôi cong lên, nhanh tay kéo bộ cũ giấu ra sau lưng, không để anh mặc lại.
Chu Kinh Duật liếc tôi một cái, không hiểu sao lại cố tình rãi hơn khi thay đồ.
Tôi anh muốn đổi ý, liền giấu bộ cũ thật kỹ.
Vì biết anh ngại khi có tôi kế bên, nên để anh mặc nhanh hơn, tôi… cứ nhìn chằm chằm anh để thúc anh thay nhanh gọn.
Kết quả là mặt anh đỏ thêm, động tác lại càng .
Tôi hơi sốt , sắp xếp lại câu chữ trong đầu, định thêm cho “nặng đô”:
ràng cởi bộ này ra, mặc bộ mình chọn là ngay, mà không chịu thay, bộ muốn phá sản cho xong hay gì, sốt c.h.ế.t mất!”
Chu Kinh Duật… càng hơn nữa.
Khi tôi gần mất kiên nhẫn, định tay giúp anh, thì anh đã mặc xong.
Anh lấy điện thoại, gõ:
[Những gì em nghĩ trong lòng có thể nói thẳng ra, không cần…]
Ngón tay anh gõ vài cái, nhưng không gõ nốt phần sau.
Tôi nghi hoặc:
“Em có nghĩ gì .”
Chu Kinh Duật như muốn nói lại thôi, mà lại thôi thật.
Nghĩ rằng có khi đây là cơ hội để anh mở miệng, tôi hỏi lại:
“Em nghĩ gì cơ?”
Anh chỉ vào người mình.
???
Không hiểu.
Chu Kinh Duật ám chỉ mãi mà tôi vẫn mù tịt.
Bất lực, anh thở dài, gõ chữ ý giục tôi đi thay đồ.
Ban đầu tôi định từ chối, nhưng nghĩ lại quần thì đã đổi rồi, nhưng nhỡ anh và nam chính lại xảy ra xung đột gì khác thì sao?
Nhưng chỉ cần tôi có mặt ở đó, mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Nghĩ vậy, tôi tiện tay lấy một váy định đi thay, thì Chu Kinh Duật nửa vô tình nửa cố ý đứng chắn đường.
Tôi đoán:
“Không muốn em đi à?”
Vậy sao còn giục?

Tùy chỉnh
Danh sách chương