Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ta quay đầu, thấy một nam tử mặc cẩm bào, hắn đi thẳng vào hậu viện, nơi các nữ khách đang nghỉ ngơi.

“Đồ xấu xí này ở đâu ra vậy?”

Hắn dường như đang tìm ai đó, nhìn vào đám đông, khi thấy ta thì lập tức lộ vẻ tức giận.

Cô nương vừa khen ta xinh đẹp, cố gắng che chở cho ta.

“Xấu thật, xấu đến mức buồn nôn!” Nam tử cẩm bào tiếp tục nói. “Ai cho ngươi mặc bộ đồ này, ngươi cũng xứng sao?”

Nam tử cẩm bào dung mạo tuấn tú, khí chất phú quý, chỉ là tính tình không được tốt cho lắm.

“Thế tử gia, nàng là chuẩn phi của Thái tử.”

Cô nương xa lạ che chở cho ta, nhỏ giọng nói một câu như vậy.

Nam tử cẩm bào là Tần vương thế tử, cháu ruột của Hoàng đế.

Hắn vốn sinh ra tuấn tú, địa vị chỉ kém các hoàng tử, gia thế lại hiển hách vô cùng.

Chỉ là tính cách hắn cổ quái.

Mẫu thân hắn lại càng tàn bạo độc ác.

Hắn từng có một người ái thiếp, thích mặc váy màu tím , đáng tiếc đã bị mẫu thân hắn đánh chết.

Hễ thấy cô nương nào mặc trang phục cùng màu, hắn lấy roi ra quất.

Rất nhiều quý nữ để tránh hắn, đã không còn mặc váy màu tím nữa.

“Thái tử chuẩn phi thì cũng xấu xí không chịu nổi.” Hắn tức giận nói. “Còn đeo trâm ngọc tím, ngươi cũng xứng sao?”

Nói xong, hắn tiến lên định giật trâm của ta, đẩy ta ngã.

Hắn hùng hổ xông tới.

Từ xa, ta thấy Thái tử, Tấn vương và huynh trưởng ta cùng vài nam tử khác cũng đã vào hậu viện, thấy động tĩnh bên này, đều nhìn sang.

Thái tử muốn đến tìm ta, nhưng bị Tấn vương ngăn lại, mơ hồ nói câu gì đó.

Tần vương thế tử vừa đến gần, ta ngã xuống đất, tay chạm phải một hòn đá.

Chiếc vòng ngọc trên cổ tay lập tức vỡ tan.

Ta nhặt những mảnh vỡ lên.

Thái tử và những người khác đã đến gần.

“Gây sự gì vậy?” Thái tử hỏi Tần vương thế tử.

Tần vương thế tử không Thái tử.

Tần vương thế tử chỉ có vẻ , bên trong thì rỗng tuếch, có phụ mẫu nuông chiều, Hoàng đế cũng thương người cháu này, mà hắn lại lớn hơn Thái tử một tuổi, nên ra vẻ “đường huynh”.

“Ả xấu xí này làm mất mặt quá.” Tần vương thế tử nói về ta. “Thái tử, ngươi vẫn nên xin hạ chọn cho ngươi một chuẩn phi khác đi.”

Thái tử không màng ánh mắt của mọi người, tiến lên đỡ ta.

Dưới ánh nắng, đôi mắt hắn có màu nâu , ánh nhìn sâu thẳm, vừa xa cách lạnh lùng, lại ẩn chứa sự quan tâm nhàn .

Ta cầm chiếc vòng ngọc đã vỡ: “Vỡ rồi, Điện hạ.”

Ánh mắt Thái tử chợt căng thẳng.

“Có các vị tiểu thư, thiếu gia và Vương gia ở , Tần vương thế tử đã xô đẩy ta, làm vỡ vòng ngọc của ta.” Ta nói.

Tần vương thế tử tỏ vẻ chán ghét: “Vỡ thì sao? Ta đền cho ngươi mười cái, tám cái!”

Hắn đã thừa nhận.

Rất tốt.

là vật Hoàng hậu nương nương tặng, tín vật định thân, là của Thái hậu để lại.” Ta nói.

Khung cảnh lập tức im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều nín thở.

Làm hỏng một vật quý giá như vậy, đừng nói là Tần vương thế tử, ngay cả Tần vương cũng phải chịu phạt. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.

Nhẹ thì đánh Thế tử một trận, nặng thì cả Vương phủ bị tước tước vị.

“Thế tử gia, nếu ngài chịu dập đầu trước mặt mọi người, chuyện này ta sẽ mình gánh vác.” Ta nói.

Thái tử nhìn ta đăm đắm.

5

Hậu viện im lặng trong chốc lát.

Kế mẫu và muội muội Châu Phân Nhi của ta cũng đến xem náo nhiệt.

Hai người họ đã sắp đặt để Tần vương thế tử đến làm nhục ta.

Không ngờ, bây giờ lại đến lượt Tần vương thế tử rơi vào thế khó xử.

Chiếc vòng ngọc Hoàng hậu cho, nếu ta vô tình làm vỡ, đó là tội của ta, dĩ nhiên không đến mức chết; nhưng nếu người khác làm vỡ, đó là tội đại bất kính với Hoàng hậu.

Tội “đại bất kính”, có quá nhiều cách để làm to chuyện.

Tần vương phi lúc này cũng đến.

Bà ta hỏi han tình hình.

“…Xiêm y là muội muội tặng, trâm ngọc tím là mẫu thân cho. Con bình thường không ra khỏi cửa, không biết là điều kiêng kỵ của Thế tử gia.”

Ta nói với Tần vương phi: “Vòng ngọc đã vỡ, Thế tử đã miệng thừa nhận là do ngài ấy làm. Nếu ngài ấy không quỳ, vậy thì hãy đến nhận lỗi với Hoàng hậu đi.”

Tần vương phi nhìn ta chằm chằm một cách hung dữ.

Sau đó, bà ta chỉ vào nhi tử mình: “Nghịch tử, quỳ xuống, xin lỗi Thái tử chuẩn phi!”

Tần vương thế tử kiêu ngạo ngang ngược, hắn dám không coi Thái tử và Tấn vương ra gì, nhưng lại không dám xúc phạm Hoàng hậu.

Hắn quỳ xuống.

Hắn dập đầu ba cái thật mạnh trước mặt ta.

Ánh mắt mọi người nhìn ta càng phức tạp. Mặc dù họ nghĩ rằng ta sắp gặp đại nạn, Tần vương phủ muộn gì cũng sẽ báo thù, nhưng họ cũng đã có một sự nể trọng đối với ta.

Ta, một Thái tử chuẩn phi đột nhiên xuất hiện, ai cũng coi là trò cười, lại còn phạm phải điều kiêng kỵ của một kẻ ăn chơi trác táng.

Không ngờ, ta lại lật ngược tình thế một cách ngoạn mục như vậy.

Tần vương phi đưa nhi tử đi trước.

mặt của kế mẫu và Châu Phân Nhi trắng bệch.

Đặc biệt là Châu Phân Nhi, nàng ta cố tình hỏi ta trước mặt mọi người: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại vu khống muội?”

Bây giờ nàng ta không thừa nhận.

Nàng ta không muốn mang tiếng ác độc.

Nàng ta và kế mẫu muốn mượn tiếng thơm từ việc ta được hôn để tổ chức một bữa tiệc lớn; sau đó lại để Tần vương thế tử cố tình gây khó dễ, khiến ta mất mặt.

Như vậy, Châu Phân Nhi sẽ giẫm lên ta mà tỏa sáng. Biết đâu Hoàng đế và Hoàng hậu sẽ thay đổi ý định, vị trí Thái tử chuẩn phi sẽ đổi chủ.

Nhưng nàng ta không bao giờ ngờ rằng, Tần vương thế tử lại phải dập đầu trước ta, và âm mưu của nàng ta cũng bị vạch trần trước mặt mọi người.

Ánh mắt mọi người nhìn nàng ta đều có chút khinh bỉ.

Tấn vương là người duy nhất bảo vệ nàng ta, hắn đứng bên cạnh nàng ta và nói: “Đại tiểu thư, ngươi không nên bôi nhọ muội ấy trước mặt mọi người.”

“Chẳng lẽ xiêm y không phải là muội muội tặng ta sao? Trên này còn thêu một chữ ‘Phân’ nữa.” Ta lật tay áo lên.

Châu Phân Nhi thường thêu một chữ “Phân” bằng hoa văn ở dưới tay áo của khăn tay hoặc quần áo.

Ta đã thức cả đêm để bắt chước theo.

Mọi người đều đã thấy, ánh mắt nhìn nàng ta càng khinh bỉ.

Tấn vương thoáng bối rối.

“Châu gia đại tiểu thư chưa bao giờ lộ diện, không ngờ lại lợi hại như vậy. Chẳng trách nàng ấy ở trong cung ba tháng, Hoàng hậu đã coi trọng nàng ấy.”

“Thủ đoạn của nhị tiểu thư này, thật không ra gì.”

“Chiếc trâm ngọc tím đó là do Châu nhân tặng đại tiểu thư. Đại tiểu thư ở trong khuê phòng, không biết điều kiêng kỵ của Tần vương thế tử, chẳng lẽ Châu nhân cũng không biết sao?”

“Sau này ai cưới Châu nhị tiểu thư, thật là bất hạnh cho gia đình.”

Những này, chẳng mấy chốc sẽ đến tai Hoàng đế và Hoàng hậu.

Châu Phân Nhi muốn làm Tấn vương phi, e là rất khó.

Nàng ta nước mắt lưng tròng nhìn Tấn vương.

Tâm trạng Tấn vương khó đoán, nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì để đối diện với nàng ta.

Hắn cũng có chút thất vọng.

Ta lặng lẽ nhìn cảnh này.

Khi thu lại tầm mắt, Thái tử đang nhìn ta. Hắn không hay cười, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt hắn lại tập trung đến mức như muốn khắc sâu hình ảnh của ta vào tim.

Cả hai kiếp ta chưa từng nhận được ánh nhìn nào vừa nóng bỏng lại vừa điềm tĩnh như vậy, tim ta nóng lên, bỗng trở nên không nhiên, có chút luống cuống.

“Vòng ngọc vỡ rồi, ta sẽ đến xin tội với mẫu hậu.” Hắn đưa tay ra. “Đưa cho ta đi, không liên quan đến nàng.”

“Ai nói vòng ngọc vỡ?” Ta cười.

Thái tử nhìn những mảnh ngọc vỡ trong tay ta, thoáng nhiên: “Là giả sao?”

“Là giả.” Ta nói.

Hắn sững sờ một lúc, rồi mỉm cười .

Nụ cười ấy tựa như một làn gió đầu xuân lướt qua mặt hồ, quyến luyến dịu dàng, mang theo hơi ấm đầu tiên của mùa xuân, thổi vào lòng ta.

6

Bữa tiệc được đầu tư công này, kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột.

Không ít khách quý đã cáo từ .

Ta, với tư cách là chủ nhà, cũng trở về phòng.

Thái tử tránh mặt mọi người, đến sân của ta ngồi một lát.

Việc này không hợp lễ.

Nhưng sân này ta đã ở mười , nó thuộc về ta, người không thể dòm ngó.

Ta mời Thái tử trà.

Hắn thấy bàn cờ bạch ngọc trên bàn của ta, trên đó là một thế cờ đang giằng co quyết liệt, là một thế cờ khó, không khỏi thán phục.

Hắn nói: “Ai mà có kỳ nghệ cao siêu như vậy?”

Ta không tiện nói rằng đó là do một mình ta đánh, tiện tay xáo trộn bàn cờ, hỏi hắn: “Điện hạ có giỏi đánh cờ không?”

“Biết một chút.” Hắn đáp.

“Một ván, được không?” Ta nói với hắn.

Hắn đồng ý.

Hắn cầm quân trắng.

Ta vừa đánh cờ với hắn, vừa trò chuyện.

“Có đắc tội với Tần vương phủ không?” Hắn nói.

Thế lực của Tần vương phủ, ngay cả hắn cũng phải kiêng dè.

“Nếu Tần vương phủ dám động đến ta, ngày tàn của họ sẽ không còn xa. hạ thấy đệ đệ mình mạnh mẽ như vậy thì sẽ kinh .” Ta nói.

Cho nên ta không .

Hơn nữa, kiếp trước Tần vương phủ đã gặp nạn, hơn ba trăm người trong phủ đều bị xử trảm.

Hoàng đế đã ghi hận.

Nếu ta nhớ không lầm, tội của Tần vương kiếp trước là “mưu sát Thái tử”.

Ta nghĩ đến , ngẩng mắt nhìn hắn.

Thái tử cũng nhìn ta. Đôi mắt sâu thẳm, như chứa đựng cả một mặt hồ không một gợn sóng.

Ta cụp mắt, không nhìn thẳng vào hắn: “Tần vương phải bị trừ khử. hạ không trừ hắn, tân quân sẽ không thể ngồi vững ngai vàng, đó là để lại tai họa cho con cháu.”

Thái tử: “ của Thanh Nhi rất đúng.”

Hắn gọi tên ta.

Ta càng không nhiên.

“Điện hạ, ngài phải cưới ta, có cảm thấy tiếc nuối không?” Ta hỏi hắn.

Thực ra câu hỏi này, có thể cả không hỏi. Dù sao, kiếp trước hắn cũng không cưới Châu Phân Nhi. Đừng nói là thê, ngay cả vị trí trắc phi cũng không cho nàng ta.

“Không.” Hắn đáp, rất dứt khoát.

Hắn lại nói: “Cô từng thấy một bức thêu, thêu cảnh Bách Điểu Triều Phượng. Những con chim sẻ và phượng hoàng đó, như đang bay lượn trước mắt, sống động như thật.

“Cô vô cùng kinh , đi hỏi thăm thì người ta nói, đó là do nhị tiểu thư của Châu phủ thêu. Nàng ta vì Tấn vương, đã dùng bức thêu đó để đổi lấy một đơn thuốc.”

Ta đột nhiên im lặng.

Thái tử nhìn ta: “Cô thấy nàng thêu ‘Lục Trận Đồ’ ở Điện Thấm Dương, đã hiểu ra mọi chuyện. Cho nên, người mà cô thực sự muốn mời đi ngắm đèn hoa vào tết Nguyên tiêu, là nàng.”

Ta cúi thấp tầm mắt.

Ngón tay hắn thon dài đều đặn, khớp xương rõ ràng. Một quân cờ trắng nằm giữa những ngón tay hắn, nổi bật và kinh tâm.

Hắn hỏi ta: “Nàng thì sao? Gả cho cô, có cảm thấy tiếc nuối không? Nàng và Tấn vương…”

“Tấn vương không biết ta.” Ta nói. “Ta và Tấn vương, chưa bao giờ quen biết.”

Thái tử lại đặt một quân cờ.

Ta chưa bao giờ nói với Tấn vương, cô nương mà hắn gặp trên phố đó là ta.

Ta trộm một con , muốn bỏ nhà ra đi, không ngờ con đó không chịu sự kiểm soát. Nó chạy điên cuồng trên phố, ta suýt nữa ngã khỏi lưng .

Một thiếu niên mặc hoa phục cưỡi đến gần, nghệ cao gan lớn, từ lưng của mình nhảy sang lưng của ta, hai tay ôm chặt lấy ta, kéo chặt dây cương.

Dây cương đó siết chặt khiến hai tay hắn rướm máu.

Sau đó cả hai người cùng lăn xuống , hắn đã đỡ cho ta, nên bị ngã rất nặng.

Hắn được đưa về cung.

Đến khi hắn ra khỏi cung, hai tay đã đóng vảy, đi hỏi thăm thân phận của ta thì ta đã bị nhốt lại.

Hắn đã gặp Châu Phân Nhi.

Nhưng ta biết, thiếu niên đã ta đó, là hắn.

trước hắn bị bệnh nặng, Hoàng đế và Hoàng hậu đã mời khắp các y.

Có một vị thần y tính tình cổ quái, dù Hoàng đế mời, ông ta cũng không nể mặt.

Ta đến nhà, hỏi ông ta muốn gì.

Ông ta hỏi ta: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”

Lúc đó ta rất ngây thơ.

Sự ngây thơ đó, lại bất ngờ nhận được sự tin tưởng của ông ta. Ta nói, ta có tài thêu thùa.

Không ngờ, vị thần y cổ quái đó lại thực sự muốn. Ông ta bảo ta thêu một bức Bách Điểu Triều Phượng cho ông ta, ông ta sẽ vào cung chữa bệnh cho Tấn vương.

Tấn vương đã sống lại.

Bức “Bách Điểu Triều Phượng” của Châu gia tiểu thư vừa xuất hiện ở Vạn Cẩm Lâu, đã làm kinh động thế nhân, tiếng của Châu Phân Nhi lại một nữa vang dội.

Nàng ta chắc chắn sẽ là Tấn vương phi.

Nếu không có chuyện Thái tử phá đám vào tết Nguyên tiêu, nay nàng ta đã đính hôn với Tấn vương.

Ta lại đặt một quân cờ, kể hết những chuyện này cho Thái tử nghe.

“Ta và hắn, không có tình cảm nam nữ. Hắn ta một , ta hắn một , đã xong nợ.” Ta nói.

Bây giờ, ta muốn đi một con đường khác để lên đến đỉnh cao quyền lực, chứ không phải dây dưa với Tấn vương nữa.

7

Kế mẫu muốn nhân việc ta được hôn để mở tiệc, làm ta mất mặt, để muội muội ta tỏa sáng, từ đó đưa muội muội lên vị trí cao hơn.

Dù không thể thay thế ta, muội muội cũng sẽ lại một nữa tỏa sáng rực rỡ, giống như trước .

Một người đã quen với việc hút máu thịt của người khác để sống, sẽ không mình khổ công rèn luyện bản lĩnh. Ví dụ như muội muội Châu Phân Nhi của ta.

Việc đọc sách hay thêu thùa đều rất cực khổ mệt mỏi, cần sự kiên nhẫn rất lớn.

Điều duy nhất Châu Phân Nhi bỏ công sức là giữ gìn vóc dáng và nhan của mình.

Sau khi Tấn vương lên ngôi, khi ta gặp lại nàng ta, nàng ta trông như trẻ hơn ta mười tuổi, vẫn xinh đẹp yêu kiều, dáng vẻ vạn người mê.

“Đắc tội với Tần vương thế tử, ngươi đúng là đáng chết.” Phụ thân ta mắng chửi.

Ông ta cho rằng ta nên quỳ xuống dập đầu.

Nào ngờ, ta đứng thẳng người: “Nếu mẫu thân và Phân Nhi không tính kế con, làm sao con có thể đắc tội với Tần vương thế tử?”

Phụ thân ta nghẹn .

Ông ta nhìn kế mẫu và Châu Phân Nhi.

Châu Phân Nhi là nữ nhi bảo bối của ông ta, là viên minh châu trong lòng bàn tay.

Lúc này Châu Phân Nhi nước mắt lưng tròng, chỉ nói: “Đều là do con hồ đồ, phụ thân.”

Nàng ta chủ động nhận trách nhiệm, phụ thân càng thương nàng ta hơn, chỉ mắng kế mẫu: “Phân Nhi còn nhỏ, làm sao dám làm chuyện ác độc? Là ngươi đã xúi giục nó.”

Kế mẫu cũng quỳ xuống.

Huynh trưởng ta định xin tha, còn nói về ta: “Thanh Nhi được thế không tha người, nó nên xin lỗi Tần vương thế tử…”

“Vậy thì con đã làm mất hết mặt mũi của hoàng gia. Con là Thái tử chuẩn phi, nếu con xin lỗi, Thái tử biết giấu mặt vào đâu? Đến lúc đó, người bị phạt là phụ thân. Không chỉ hạ trách tội, các triều thần liệu có còn coi trọng phụ thân nữa không?” Ta nói.

Phụ thân nhìn ta.

Ông ta không ngờ ta lại có nhận thức như vậy, khiến ông ta kinh .

Ông ta phạt kế mẫu.

Hình phạt là bắt kế mẫu đích thân đến Tần vương phủ, xin lỗi Tần vương phi.

Châu Phân Nhi không chịu, ôm mẫu thân khóc nức nở: “Tần vương phi độc ác, bà ta sẽ giết chết mẫu thân.”

Ta đứng bên cạnh nói: “Không phải là lén lút đi. Mẫu thân có thể đến quỳ trước cửa Tần vương phủ, để cho người qua lại nhìn xem.

“Cứ nói là mẫu thân dạy con không nghiêm, đến xin lỗi Tần vương. Vừa thể hiện là một từ mẫu, lại khiến Tần vương phủ khó xử, từ đó khiến hạ càng thương tiếc Châu gia hơn.”

Phụ thân gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Nhưng làm như vậy, tiếng của kế mẫu sẽ bị hủy hoại, bà ta sẽ không còn tư cách ra giao tiếp nữa – các nhân quý tộc sẽ không muốn qua lại với bà ta.

Nữ nhi bà ta, Châu Phân Nhi, e rằng cũng khó gả vào Cao môn.

Không phải phụ thân không nghĩ đến điều này, chỉ là hy sinh tương lai của thê tử và nữ nhi để bảo toàn dự của mình, dẹp yên ân oán với Tần vương phủ, đối với ông ta quan trọng hơn.

Sự tham lam của nam nhân, phụ thân ta không thiếu chút nào.

Kế mẫu đành phải quỳ.

Bà ta quỳ một canh giờ, rất nhiều người xem náo nhiệt.

Tần vương phi cho gọi bà ta vào.

Tưởng rằng sẽ nói chuyện, không ngờ lại bắt bà ta tiếp tục quỳ.

Kế mẫu quỳ ở Tần vương phủ tám canh giờ, còn bị nha hoàn của Tần vương phủ tạt một chậu nước lạnh. Bà ta quỳ trong sân cả đêm, Tần vương phi mới nguôi giận.

Tuy nhiên, sau một trận giày vò như vậy, kế mẫu trở về ngã bệnh.

Bà ta bệnh đến thoi thóp, nói năng khó khăn.

Phụ thân cho đại dùng nhân sâm để giữ mạng cho bà ta, bởi vì nếu bà ta chết, ta và Châu Phân Nhi sẽ phải chịu tang ba . Chúng ta đều đã đến tuổi cập kê, không thể chờ đợi được.

Kế mẫu còn bị chuyển đến trang viên để dưỡng bệnh.

Bà ta coi như đã bị phế bỏ.

Châu Phân Nhi khóc đẫm lệ.

Không có mẫu thân giúp đỡ, nàng ta rất dựa dẫm vào huynh trưởng của ta, chuyện gì cũng nhờ hắn giúp.

Tình cảm của hai người họ càng sâu đậm.

Tẩu tẩu của ta không hài lòng về điều này, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ biết nhẫn nhịn.

“Thanh Nhi, muội có thể khuyên đại một chút được không? Hắn và Phân Nhi quá thân thiết, ta có chút hãi.” Đại tẩu nói.

“Tại sao tẩu không mình nói?” Ta hỏi.

Đại tẩu nghẹn .

“Chưa có chuyện gì xảy ra, đại tẩu đi nói sẽ không có lý. Chẳng lẽ ta đi nói, thì sẽ có lý sao?” Ta nói.

Đại tẩu biết không thể lợi dụng ta, nên không đến nữa.

Châu Phân Nhi nhờ đại đi tìm Tấn vương.

Tấn vương đến Châu phủ, an ủi nàng ta. Để cưới được nàng ta, Tấn vương lại một nữa xin Hoàng hậu cho thành hôn.

“Cưới ai cũng được, cưới nó thì không được.” Hoàng hậu nói.

“Nàng ấy đã mạng nhi thần.” Tấn vương nói.

Hoàng hậu có lẽ đã biết nguyên do, bà dịu giọng: “Con đi nói với nó, bảo nó đến Điện Thấm Dương, cũng thêu một bức Bách Điểu Triều Phượng trước mặt bản cung, bản cung sẽ xin hạ hôn cho con.”

Tấn vương mừng rỡ, đi nói với Châu Phân Nhi.

Châu Phân Nhi ngay lập tức biến .

8

Châu Phân Nhi không chịu vào cung thêu bức Bách Điểu Triều Phượng.

Nàng ta nói: “Lúc trước để gấp rút hoàn thành bức thêu đó, ta đã bị thương ở tay, bây giờ cổ tay không còn linh hoạt nữa, không thể thêu được nữa.”

Tấn vương nhiên nhìn nàng ta.

Hắn cũng không bỏ cuộc, chỉ nói: “Ta quen một vị ngự y, ông ấy giỏi về nắn xương, để ông ấy xem cho nàng, được không?”

Châu Phân Nhi càng hoảng loạn: “Không cần.”

“Nàng bình thường ăn cơm trà cũng không có gì bất thường. Một cây kim cũng không nặng hơn đôi đũa. Nếu đã không cầm được kim, chắc chắn có tổn thương gì đó, nên mời y sĩ.” Tấn vương tiếp tục nói.

Châu Phân Nhi càng kiên quyết hơn: “Ta không muốn mời y sĩ, không muốn người khác biết ta đã trở thành phế nhân.”

Tấn vương quay người bỏ đi.

Hai tháng sau là ngày giỗ của sinh mẫu ta.

Ta đưa nha hoàn đi viếng mộ.

Trên đường về, Tấn vương chặn đường ta trên quan đạo.

Hắn hỏi ta: “Bức Bách Điểu Triều Phượng đó có phải là do nàng thêu không?”

Ta rất nhiên: “Vương gia đến tận hôm nay mới nghĩ thông suốt sao? Thái tử thì đã hiểu ra ngay lúc đó rồi.”

Tấn vương siết chặt nắm tay: “Tại sao không nói cho ta biết?”

“Ta không thể gặp được Vương gia. Người nhà đã chuẩn bị kế hoạch mạo , dĩ nhiên là phòng bị ta như phòng trộm.” Ta nói.

Gò má Tấn vương khẽ run lên.

Hắn dường như muốn nắm tay ta: “Nàng theo ta đi gặp phụ hoàng mẫu hậu. Nếu đã có hiểu lầm, chúng ta hãy giải thích lại cho rõ ràng.”

Chẳng có hiểu lầm nào cả.

Tình yêu của Vương gia, khi hắn phát hiện ra vị Vương phi này cũng khá hữu dụng, đã trở nên rất nhẽo, hắn cũng không hề chăm sóc đặc biệt cho Châu Phân Nhi.

Chỉ là không có được nên mới nhớ mãi không quên.

Đến khi hắn lên ngôi, phụ thân ta vẫn có quyền thế trong triều, hơn nữa lại càng yêu thương Châu Phân Nhi.

Châu Phân Nhi giữ được nhan , lại được phụ thân sủng ái, Hoàng hậu đổi người khác làm cũng không ảnh hưởng đến đại cục, Tấn vương mới phế ta lập nàng ta.

Nếu phụ thân ta lui về ở ẩn, Châu Phân Nhi lại già nua xấu xí, thì còn có chuyện gì của nàng ta nữa?

Cho nên, chút tình cảm này quả thực không đáng kể, trước lợi ích thì không chịu nổi một kích, làm sao đáng để lay động con đường mưu sinh của ta?

Nếu ta ngây ngốc cho rằng chỉ bằng chút cảm động hư vô của một nam nhân mà có thể nắm được quyền thế, thì e rằng đã chẳng thể sống đến ngày hôm nay.

Ta tránh tay hắn: “Vương gia, ta đã là Thái tử chuẩn phi. Nếu ngài còn bất kính với ta, ta sẽ chặt tay ngài.”

Ta lên xe .

Hải Đường điều khiển xe , nhanh chóng rời đi.

Ta nghe nói, ngày hôm sau Tấn vương đã đến Ngự thư phòng, tố cáo phụ thân ta trước mặt Hoàng đế.

Hắn nói Châu gia đã dùng hàng giả thay thế hàng thật.

Hắn nói Châu gia đã cố tình lừa gạt hắn, dùng Châu Phân Nhi để thay thế ta.

Hoàng đế nghe xong, thoáng kinh .

Phụ thân ta biết rằng chống cự cũng vô ích, quỳ xuống dập đầu: “Thần không biết, thần cũng hôm nay mới biết. Đều là do tiện nội của thần to gan làm bậy. Thần có trách nhiệm giám sát không nghiêm, nguyện chịu phạt.”

Hoàng đế không tiện trừng phạt ông ta.

Chỉ là như vậy, tiếng của Châu Phân Nhi hoàn toàn bị hủy hoại.

Phụ thân ta đối xử với nàng ta cũng không còn như trước.

Chỉ có huynh trưởng ta vẫn yêu thương nàng ta như cũ, không rời không bỏ.

Hai người họ gặp Tần vương thế tử trên phố.

Tần vương thế tử nhớ lại chuyện xấu hổ trước đó, muốn đánh họ ngay giữa phố.

Châu Phân Nhi đẩy huynh trưởng ta ra.

Tần vương thế tử cho người bẻ quặt hai tay huynh trưởng, nói với Châu Phân Nhi: “Nếu ngươi tát hắn mười cái, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

Châu Phân Nhi vậy mà lại làm theo.

Tần vương thế tử cười ha hả, tỏ ra thích thú.

Huynh trưởng ta mất hết mặt mũi.

Sau khi về nhà, hắn nói với tẩu tẩu: “Ta không nên thương nó như vậy, nó đúng là đồ vong ân bội nghĩa.”

Tẩu tẩu nghe được những này, đã kể lại cho ta, sau đó nàng về mẫu gia.

Dù đại có cầu xin thế nào, nàng cũng không trở về.

Đại ta cố gắng làm thân với ta, nhưng ta không cho hắn vào cửa.

Châu Phân Nhi càng ngày càng thảm hại, phụ thân ta thậm chí không muốn thừa nhận với người rằng mình còn có một nữ nhi như vậy.

“Vẫn là con tốt, con có chí khí.” Phụ thân nói với ta.

Ta cười : “Phân Nhi có ngày hôm nay, không phải là kết quả của sự dung túng và nuông chiều của các người sao? Phụ thân, ngài và đại , mẫu thân đều có lỗi.”

mặt phụ thân đột ngột thay đổi, muốn phạt ta.

Tiếc là ta là Thái tử chuẩn phi, ông ta không dám. Ông ta tức đến mặt mày tái mét, phất tay áo bỏ đi.

Ta ghét Phân Nhi, cũng ghét cả người phụ thân và người huynh trưởng muốn phủi sạch mọi trách nhiệm.

Nhưng Châu Phân Nhi lại cho rằng tất cả đều là lỗi của ta.

Với tầm nhìn như vậy của nàng ta, dù kiếp trước ta không giết nàng ta, nàng ta làm Hoàng hậu cũng không được lâu – dĩ nhiên, nàng ta dễ dàng bị ta giết chết, bản thân nàng ta nhan ra thì không có gì đáng nể.

Kiếp này nàng ta muốn giết chết ta.

Nàng ta cho rằng, nếu ta chết, phụ thân, huynh trưởng sẽ lại yêu thương nàng ta, kế mẫu cũng sẽ trở về. Nàng ta sẽ lại có được sự ái mộ của Tấn vương, nàng ta vẫn sẽ có một cuộc huy hoàng.

Chỉ cần ta chết.

Vì vậy nàng ta đã bày ra một cái bẫy.

Cái bẫy của nàng ta, quả thực khiến người ta phải bật cười. Nhưng không sao, ta cũng lười xem nàng ta nhảy nhót, cứ tương kế tựu kế, để nàng ta chết một chút.

9

Châu Phân Nhi mời ta rượu.

Nàng ta đến sân của ta, giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Tỷ tỷ, đều là muội có lỗi với tỷ. Nhưng muội thân bất do kỷ, là mẫu thân muội ép muội làm vậy.”

Rồi lại nói: “Muội xin lỗi tỷ. Chúng ta vẫn là tỷ muội, sau này muội sẽ nghe tỷ, được không?”

“Được.”

“Tốt quá, muội đã chuẩn bị một bàn rượu ở Thanh Lâu trong hậu viện, tỷ muội chúng ta một ly.” Nàng ta nói.

Ta nói được.

Có lẽ nàng ta chưa bao giờ đọc sách, kế sách vụng về đến mức ta không nỡ nhìn thẳng.

Sau khi nàng ta đi, ta dặn Hải Đường: “Ngươi đi tìm chiếc áo choàng gấm lông vũ màu vàng đỏ cho ta.”

Hải Đường dặn người bên dưới, tìm ra chiếc áo choàng đó.

Ngày hôm đó, ta mặc nó đến thư phòng của phụ thân, muốn mượn một cuốn sách.

Đồng thời nói với ông ta: “Phân Nhi muốn mời con rượu, xin lỗi con.”

“Hồ đồ.” Phụ thân nói. “Đừng đi.”

“Con vẫn muốn làm hòa với muội ấy, dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt.” Ta nói.

Phụ thân không nói gì .

Ta vẫn mặc chiếc áo choàng gấm lông vũ màu vàng đỏ đó đi thăm đại .

Đại tinh thần không tốt, bị đả kích nặng, ở nhà đóng cửa đọc sách.

Ta chỉ nói: “Tiện đường qua , thăm đại một chút.”

Ta vẫn mặc chiếc áo choàng đó đi dạo trong hậu viện.

Đến chiều, ta bắt đầu đóng cửa không ra .

Châu Phân Nhi mời ta, mãi đến khi màn đêm buông xuống, ta mới đến Thanh Lâu trong hậu viện để dự tiệc.

Thanh Lâu trước là nơi đọc sách của phụ thân ta, sau này trở thành nơi chuyên để huynh trưởng chiêu đãi bằng hữu.

Thanh Lâu có hai tầng.

Châu Phân Nhi mời ta rượu, bỏ độc vào rượu.

Loại độc mà nàng ta dùng, nàng ta có thuốc giải. Nàng ta cho ta trước, sau đó vu khống là ta bỏ độc muốn hại chết nàng ta.

Nàng ta bệnh một thời gian, lại giả vờ một thời gian, sau khi thuốc giải, chỉ bị tổn hại một chút sức khỏe, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có thể trừ khử được ta.

Ta đã biết từ lâu.

Ngay cả kẻ lang băm bán thuốc độc cho nàng ta cũng chỉ là một tên lừa đảo giang hồ.

Thuốc độc là thuốc độc, không có thuốc giải nào cả. Nàng ta ngu ngốc đến mức bỏ ra một trăm lạng bạc để mua thứ đó.

Nhưng không sao, tất cả đều là chứng cứ của nàng ta.

Ta mặc chiếc áo choàng gấm lông vũ màu vàng đỏ, bước vào Thanh Lâu.

Không lâu sau, Thanh Lâu bốc cháy, ta từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống.

Châu Phân Nhi bị thiêu chết bên trong.

khí của ta rất tốt, dưới cửa sổ tầng hai có một cái cây, ta chỉ bị trầy xước nhẹ, không bị thương đến xương cốt.

Hoàng hậu nương nương rất lo lắng, cho gọi ta đến hỏi.

Ta khóc lóc nói với bà: “Phân Nhi muốn hại con. Nàng ta bắt con rượu độc, con không chịu, nàng ta phóng hỏa thiêu chết con.

“Lửa bùng lên quá nhanh, con lại hoảng , vội vàng nhảy cửa sổ; nàng ta muốn đi mở cửa nhưng bị một thanh gỗ rơi trúng. Con trơ mắt nhìn lửa nuốt chửng nàng ta, nhưng không thể được.”

Hoàng hậu nương nương an ủi ta: “ không phải là lỗi của con.”

Mọi người đều nói Châu Phân Nhi đã điên rồi, mới làm ra chuyện điên rồ như vậy.

Lại nói ta dũng cảm có khí phách, dám nhảy cửa sổ trốn thoát, mới giữ được một mạng.

Phụ thân và huynh trưởng khóc rất đau lòng.

Kế mẫu nghe tin này, bệnh càng nặng hơn, trở nên lú lẫn.

Thái tử đến Châu phủ thăm ta.

Ta nói với hắn: “Nếu Điện hạ muốn hủy hôn, có thể đến nói với hạ. Trên tay ta đã có một mạng người rồi.”

Đối với hắn, ta không giấu giếm.

Giấu giếm là hạ sách, ngược lại sẽ làm mất đi sự tin tưởng của hắn đối với ta.

Ta cần hắn.

Thái tử không màng lễ nghi, nắm chặt tay ta: “‘Giết người để người, cứ giết là được; vì chiến tranh mà chấm dứt chiến tranh, dù chiến tranh cũng được’. Thanh Nhi, ta không phải là kẻ ngu muội.”

Hắn biết đó không phải là lỗi của ta.

Sự phản kháng của ta, chỉ là để tránh những xung đột nhiều hơn với Châu Phân Nhi.

Ta nắm lại tay hắn: “Điện hạ, gặp được ngài là may mắn của ta.”

10

Đêm đó, người giết Châu Phân Nhi là tỳ nữ Hải Đường của ta.

Hải Đường đã học võ, giết người khá gọn gàng.

Ta mặc chiếc áo choàng gấm lông vũ màu vàng đỏ đi lại cả ngày, đến hoàng hôn thì Hải Đường mặc nó vào để đi dự tiệc.

Chiếc áo choàng này màu sặc sỡ, dù là đêm cũng rất nổi bật, khiến người ta không thể không chú ý.

Tất cả mọi người trong Châu gia đều thấy ta đi dự tiệc.

Châu Phân Nhi muốn giết ta, nên trong Thanh Lâu không có ai hầu hạ, chỉ có hai bà vú già đứng ở cửa.

Ánh đèn mờ ảo, Hải Đường kéo mũ áo choàng xuống, chỉ có Châu Phân Nhi biết nàng không phải là ta.

Châu Phân Nhi la hét, nhưng nhanh chóng bị Hải Đường khống chế. Nàng ta không có sức phản kháng trước mặt Hải Đường.

Hải Đường giết nàng ta, phóng hỏa, sau đó dễ dàng nhảy từ cửa sổ xuống.

Ta trốn sau cái cây, dùng sợi bạc làm trầy xước mặt và khuỷu tay, rồi mặc lại chiếc áo choàng gấm lông vũ màu vàng đỏ của mình.

Một kế lừa trời dối biển, chúng ta đã giải quyết Châu Phân Nhi một cách dễ dàng.

Chuyện Châu Phân Nhi mua thuốc độc cũng bị ta tiết lộ ra , tất cả mọi người đều kinh trước may có thể thoát chết trong gang tấc của ta.

“Châu Phân Nhi, ả độc phụ đó chết là đáng .”

Tháng mười một, ta và Thái tử đại hôn.

Thái tử là người nội tú, nho nhã, tính cách sâu . Hắn và Tấn vương là huynh đệ cùng mẫu thân, nhưng thực ra người và cả ta đều thấy, Đế Hậu yêu thương Tấn vương hơn.

Tấn vương phong lưu phóng khoáng, tính cách hào sảng, miệng lưỡi ngọt ngào, phụ mẫu nào mà không yêu một người nhi tử như vậy?

May mắn của Thái tử là, hắn là con trưởng; bất hạnh của hắn là, Tần vương đã hại chết hắn, để Tấn vương ngồi không hưởng lợi.

Ta gả cho hắn, nhưng không muốn trở thành góa phụ, ít nhất cũng phải sống đến khi hắn lên ngôi.

Hắn đối xử tốt với ta.

Ta vừa mới gả qua, hắn đã đưa chìa khóa kho riêng cho ta; hắn ở trong nội đình ăn được món điểm tâm ngon, sẽ mang về cho ta; có thứ gì mới lạ được tiến cống, Hoàng hậu có được, hắn nhất định sẽ kiếm một phần cho ta.

Như vậy là đủ rồi, ta đã có được sự tôn trọng, đó là điều ta mong muốn nhất.

Nhưng ta không đắm chìm trong tình yêu của hắn.

Đông cung có một trắc phi, hai mỹ nhân, tương lai sẽ còn nhiều hơn nữa; dĩ nhiên, ta cũng không từ chối tình yêu của hắn, sự yêu thích của hắn chỉ giúp con đường của ta thuận lợi hơn.

Nội tâm ta là một mảnh hoang vu, ta chỉ muốn vượt qua mọi chông gai để đi đến vị trí cao mà ta mong muốn, từ đó tiếp tục sống những ngày tháng tốt đẹp của mình.

Trọng sinh thì trọng sinh, ta không .

Ta đã giải quyết được tâm ma của mình, là muội muội Châu Phân Nhi.

Cuộc này của ta sẽ tại hơn, không cần phải lúc nào cũng bị Tấn vương coi là người thay thế cho Châu Phân Nhi. Ta đã có được rất nhiều, chỉ mong ta có thể cười đến cuối cùng.

Rất nhanh, ta đã có thai.

Thái tử vui mừng khôn xiết, đêm thường ôm ta, tưởng tượng đủ mọi điều về đứa con.

Hắn nói: “Thanh Nhi, chúng ta chỉ cần một nhi tử, được không?”

“Tại sao?”

“Khi phụ hoàng còn là Thái tử, chúng ta đã phải sống trong hãi trước sự tranh giành của các hoàng tử. Lúc đó, phụ mẫu ta hận Tần vương đến cực điểm, vì hắn được sủng ái hơn.

“Đến khi phụ hoàng kế vị, ông ấy và mẫu hậu dường như đã quên những khổ cực mà chúng ta đã phải chịu đựng xưa, vẫn sủng ái đệ đệ hơn. Yêu thương nó như vậy, nhưng lại không dám phế trưởng lập thứ.”

“Con người trừ khi không có, nếu không sẽ không bao giờ rút ra được bài học. Họ để cho con cháu của mình, này qua khác lặp lại bi kịch của mình.” Hắn nói.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vuốt ve mái tóc hắn.

Tại sao hắn có thể dung túng cho việc ta giết Châu Phân Nhi? Bởi vì hắn hiểu nỗi khổ của ta.

Trong nội tâm hoang vu của ta, đột nhiên nở ra một đóa hoa rất nhỏ.

“Thiếp nghe ngài.” Miệng ta trả như vậy.

Nhưng trong lòng ta lại nghĩ, Thái tử cũng đã nói, con người sẽ không bao giờ rút ra được bài học.

Phụ mẫu sẽ cảm thấy, nhi tử của mình và đệ đệ của mình không giống nhau, chúng sẽ không cậy sủng mà kiêu.

Bây giờ, Thái tử phải chịu đựng nỗi khổ khi phụ mẫu thiên vị Tấn vương hơn. Đến khi hắn làm Hoàng đế, có lẽ hắn vẫn sẽ khao khát có nhiều nhi tử.

Nhưng không sao, ta chỉ cần một người thừa kế là đủ.

Ta không lo được lo mất, ta chỉ cần dùng tốt những quân cờ trong tay mình.

Những quân cờ ta có bây giờ, là Thái tử yêu ta, Hoàng hậu thương ta, Tấn vương hổ thẹn với ta.

Khi ta sinh hạ trưởng tử, ta lập tức ra tay với Tần vương.

Ta biết tất cả tội chứng của Tần vương ở kiếp trước, chỉ điểm cho Thái tử đi thu thập, tiện thể lôi cả phụ thân ta vào.

Tần vương những qua kiêu ngạo ngang ngược, cả nhà hắn làm vô số điều ác, Hoàng đế lại ghi hận hắn. Thù cũ hận mới, vẫn là xử trảm hơn ba trăm người trong phủ của hắn.

Phụ thân ta bị bãi quan.

Lúc đầu ông ta không hoảng . Dù sao ông ta cũng là phụ thân của Thái tử phi, muộn gì cũng sẽ được trọng dụng trở lại.

Nhưng ông ta dần dần phát hiện, các môn sinh của mình lượt bị bài xích.

Ông ta muộn màng nhận ra, là ta đang chặt đứt gốc rễ của ông ta.

Ông ta tìm đến ta.

Lúc đó nhi tử ta đã hai tuổi, ta đang dạy nó nói.

“…Con có từng nghĩ, nếu mẫu gia sụp đổ, con và tiểu hoàng tôn sẽ dựa vào đâu không?” Ông ta hỏi ta.

Kiếp trước khi ta làm Tấn vương phi, mẫu gia cũng không hề giúp đỡ ta một chút nào, thậm chí còn gây phiền phức. Ta đã mình từng bước leo lên.

Kiếp này ta khởi đầu thuận lợi hơn, cũng cẩn trọng hơn, làm sao còn cần đến ông ta?

“Mẫu tử ta dựa vào Thái tử.” Ta nói.

Phụ thân rất muốn mắng ta ngu ngốc, nhưng lại không dám: “Dù sao cũng phải để lại cho gia đình một con đường lui. Ta và huynh trưởng con gặp xui xẻo, con cũng không có lợi gì.”

“Sao lại không có lợi?” Ta cười . “Ta vui lắm.”

Phụ thân kinh nhìn ta.

Ông ta chờ xem ta gặp xui xẻo.

Kết quả là ông ta gặp xui xẻo trước.

Sau khi mất chức, ông ta muốn phục chức, nhưng lại không có ai để cầu , lại ưu tư quá độ, nên ngã bệnh, rất nhanh đã qua .

Lúc lâm chung ông ta nói: “Ta phải cố gắng sống, nữ nhi ta sắp làm Hoàng hậu rồi.”

Tiếc là ông ta không có mạng để chờ đến lúc đó.

Huynh trưởng ta thường nói với người khác: “Muội muội ta là Thái tử phi.”

Nhưng ai cũng biết, Thái tử phi từ nhỏ đã bị huynh trưởng bắt nạt, không thân thiết với hắn.

Tẩu tẩu đã hòa ly với hắn.

Hắn giữ lấy tài sản, qua lại với các tiểu thiếp, rất nhanh đã nghiện cờ bạc.

Thua sạch sành sanh, còn nói với người : “Muội muội ta là Thái tử phi, các người có thể yên tâm cho ta nợ.”

Thái tử cho người đánh chết hắn trong một con hẻm vắng vào đêm, để hắn không làm bại hoại tiếng của ta.

Khi cần ta, ta là nữ nhi của Châu gia; khi không cần, thì dùng giày giẫm lên mặt ta, tùy tiện vứt bỏ ta.

Ta không cần một mẫu gia như vậy.

Ta giống như một con chim không chân, sinh ra đã không có nơi để dừng chân.

Ta ngầm trừ khử hai quan viên đắc lực nhất của Tấn vương, từ đó Tấn vương không còn duyên với ngai vàng.

Ta cũng nhắc nhở Hoàng hậu nương nương, đừng để Thái tử và Tấn vương đi vào vết xe đổ của hạ và Tần vương – hơn ba trăm người của Tần vương phủ, máu của họ vừa mới nhuộm đỏ pháp trường.

Hoàng hậu nương nương ôm ngực, hồi lâu không nói nên . Vài ngày sau, Tấn vương bị Hoàng hậu và Hoàng đế gửi đến đất phong của mình, không có chiếu chỉ không được vào kinh.

Tấn vương hoàn toàn bị loại khỏi cuộc chơi.

Trước khi đi, hắn muốn gặp ta một . Chuyện vô nghĩa, chỉ tổ khiến trượng ta nghi ngờ như vậy, ta sẽ không làm, ta không đồng ý gặp hắn.

Ta và hắn, kiếp trước vô phận, kiếp này vô duyên, dù là ân tình hay tình cảm đều đã hết, chỉ còn lại hận thù.

Nếu có thể, ta vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn.

Hắn có tiếc nuối hay không, không liên quan đến ta.

Khi nhi tử ta mười tuổi, Thái tử lên ngôi, ta được phong Hậu.

Ta và hắn chỉ có một đứa con.

Hắn đắm chìm trong sự, đối với mỹ rất lạnh .

Lúc rảnh rỗi, hắn thường gọi ta và nhi tử cùng ăn cơm, bắt nhi tử gọi hắn là “phụ thân” chứ không phải “phụ hoàng”.

Những người cũ ở tiềm để, hai mỹ nhân, một trắc phi, một người đã bệnh chết, một người đã xuất gia, người còn lại được phong làm Thục phi, vẫn giúp ta quản lý mọi việc.

Nàng không có con, đối với ta rất trung thành.

Trong cung sau này không hề có người mới.

Hoàng đế rất phản đối việc tuyển tú, mỗi có triều thần đề nghị tuyển tú, hắn đều nổi giận.

Các vị hoàng đế trước muốn lôi kéo thần tử nên sẽ cho nữ nhi nhà họ vào cung phong phi; Hoàng đế của ta thì lại hỏi ta, làm thế nào để đối phó với các vị thần tử đó.

Với kinh nghiệm hai kiếp, mỗi ý kiến ta đưa ra đều tuyệt diệu.

Hoàng đế thậm chí còn để ta lén giúp hắn phê duyệt tấu chương, để hắn có thể nghỉ ngơi một lát.

“Làm Hoàng đế rất khó.” Hắn nói với ta. “Nhưng làm quân, làm phụ thân thì không khó chút nào. Phụ hoàng của ta nói ông ấy cũng bất đắc dĩ, thực ra là không muốn làm mà thôi. Ta muốn làm một người quân, người phụ thân tốt.”

Ta lặng lẽ nhìn hắn.

Trong khoảnh khắc đó, lòng ta vô cùng thanh thản.

“Ngài là một người quân và người phụ thân cực kỳ tốt, cũng là một vị hoàng đế cực kỳ tốt.” Ta cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hắn.

Thì ra, ta trọng sinh không phải để một nữa bước lên đỉnh cao quyền lực, mà là để gặp lại hắn.

Kiếp trước ta đã bỏ lỡ hắn.

Một bức Bách Điểu Triều Phượng đã làm hắn kinh , khiến hắn nhớ mãi cả .

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương