Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Nói rồi, cậu ấy nhét vào tay tôi một cái bật lửa có hình dáng kỳ lạ.

Thật kỳ diệu, cây nhang lập cháy.

Cho đến khi nghi thức được tiến hành suôn sẻ, nó không tắt thêm lần nào nữa.

khi kết thúc, tôi đã tìm cậu ấy cảm ơn, cậu ấy nói rằng mình tên là Tạ Tiểu Vỹ.

“Anh Chu, em lớn lên nhờ xem phim của anh đấy khi em vào nghề thì anh lại giải nghệ, thật không ngờ, em có cơ hội hợp với anh, em mừng lắm!”

Tạ Tiểu Vỹ là trợ lý trường quay, không mấy bật.

Các nhân viên khác thấy cậu ấy đều không buồn ngẩng mắt lên, chỉ có cậu ấy cúi đầu khép nép gật gù.

Tôi không khỏi có chút xót , cứ như nhìn thấy chính mình ngày vào nghề.

Tôi từng bị coi , bị sai vặt, đó còn là chuyện ngày.

Với lời đồn đại quỷ dị cái cảnh nhang không cháy được, hầu người trong đoàn đều kính nể mà tránh tôi, không cần thiết thì không nói chuyện.

Như sợ bị lây dính xui xẻo vậy.

Chỉ có Tạ Tiểu Vỹ không né tránh mà cứ gọi anh Chu.

Vì thế, có việc gì tôi cũng giao cho cậu ấy làm, trong lúc nghỉ quay, tôi cũng sẽ nói chuyện với cậu ấy.

Tôi đạt một số kinh nghiệm nhận định của mình cho cậu ấy.

Ba ngày quay đầu, việc khá suôn sẻ, không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ tư, tôi phải quay một cảnh dưới nước, cần nín rất lâu.

Tôi không khỏi lo lắng, trước khi bấm máy tôi đã vái lạy liên tục trong phòng, quấn chặt bùa đào mộc mà sư phụ đã cho.

Trước khi xuống nước, một nhóm người vây quanh tôi đeo dây cáp.

Tạ Tiểu Vỹ đứng ở vòng ngoài nhìn tôi đầy khích lệ, dùng khẩu hình miệng nói: “Anh Chu cố lên.”

Tôi mỉm cười ra hiệu cho cậu ấy, người đạo cụ trước nhìn theo ánh mắt tôi quay đầu lại, rồi nhíu mày quay về, liếc nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Xong rồi, thầy Chu, nếu có tình huống gì thì giơ tay ra hiệu, chúng tôi sẽ kéo anh lên.”

Tôi gật đầu, hít sâu, rồi xuống nước.

Tôi cố mở to mắt, diễn cảnh vật lộn với da.

Trong nghe, đạo diễn chỉ đạo: “Thầy Chu, động chân còn có thể mạnh hơn nữa không?

Mạnh mẽ đi, hãy tưởng tượng anh bị con da túm lấy cổ chân không thể thoát ra được.”

Anh ta vừa dứt lời, tôi liền thật cảm thấy cổ chân bị siết chặt, kéo tôi chìm xuống.

4

Khó lắm liếc được một cái thì tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đang kéo tôi từ bên dưới.

Chắc là tạo hiệu ứng chân thực, đạo diễn đã sắp xếp cậu ấy đến phối hợp.

Cậu ấy kéo rất mạnh, tôi phải nín chống cự, dốc sức chân.

Lần này đạo diễn rất hài lòng, khen ngợi trong mic: “Tốt, rất tốt, cố thêm chút nữa.”

được mấy cái, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Có phải cậu ấy quá chuyên nghiệp rồi không? lại dùng sức lớn đến vậy, cứ như thật kéo tôi xuống đáy nước vậy?

Vốn dĩ hoạt động dưới nước đã tốn sức, chỉ một lát , tôi đã kiệt sức, không thể cử động được nữa.

Tôi vội vàng giơ tay ra hiệu lên.

“Tốt! Cắt! Tuyệt vời quá, một đúp ăn ngay!”

Một kéo từ phía lưng kéo tôi lên dưới chân còn dụng.

Tôi không chống đỡ , mất hơi, lập sặc một lượng lớn nước, ý thức dần mơ hồ.

Trong những bọt khí ùng ục, tiếng người hoảng loạn vọng tới từ nghe nước.

Tôi vùng vẫy uốn cong cơ thể, chạm tay vào cổ chân. Vì phải đeo dây cáp nên hôm nay tôi đã buộc tấm bùa đào mộc ở cổ tay.

Sức cản của nước cực kỳ lớn, dù cố thế nào, tôi luôn cách cổ chân một khoảng.

Biểu cảm của người dưới nước cũng càng lúc càng dữ tợn, cố sức kéo tôi.

Tôi thật không còn sức nữa mà từ bỏ chống cự, mặc cho mình không ngừng chìm xuống.

“Bố ơi!” Bỗng nhiên tôi đến tiếng kêu của Đông Đông.

Mí mắt vốn đã khép lại, đột ngột mở bừng.

Một luồng sức mạnh vào cơ thể, tôi dồn một hơi, cuối cùng tấm bùa ở cổ tay cũng chạm vào cổ chân, bỗng chốc luồng sức mạnh kỳ lạ kia tan biến.

Người kéo tôi không còn thấy bóng dáng, tôi được dây thép kéo lên nước.

Tôi khó ho ra được một đống nước, cuối cùng cũng có thể bình .

Tôi đến mức run rẩy đứng dậy, trừng mắt nhìn những nhân viên đang căng thẳng xung quanh, yếu ớt hỏi: “Cái cậu Tạ Tiểu Vỹ đâu rồi? Kêu cậu ấy đến đây cho tôi!”

Ở dưới nước, tôi đã nhìn thấy cậu ấy chịu trách nhiệm kéo tôi.

lại không biết nặng nhẹ như vậy, nếu xảy ra chuyện thì phải làm !

Trợ lý Đậu Đậu đang lau nước cho tôi tay chợt cứng lại, rơi xuống đất.

Cô ấy như nhìn thấy quỷ, nhảy lùi ra nửa mét: “Anh Chu, anh đang nói gì vậy? Tạ Tiểu Vỹ… đã c.h.ế.t ba ngày trước khi khai máy rồi.”

Hôm nay, vừa đúng là thất đầu của cậu ấy.

3

Nói rồi, cậu ấy nhét vào tay tôi một cái bật lửa có hình dáng kỳ lạ.

Thật kỳ diệu, cây nhang lập cháy.

Cho đến khi nghi thức được tiến hành suôn sẻ, nó không tắt thêm lần nào nữa.

khi kết thúc, tôi đã tìm cậu ấy cảm ơn, cậu ấy nói rằng mình tên là Tạ Tiểu Vỹ.

“Anh Chu, em lớn lên nhờ xem phim của anh đấy khi em vào nghề thì anh lại giải nghệ, thật không ngờ, em có cơ hội hợp với anh, em mừng lắm!”

Tạ Tiểu Vỹ là trợ lý trường quay, không mấy bật.

Các nhân viên khác thấy cậu ấy đều không buồn ngẩng mắt lên, chỉ có cậu ấy cúi đầu khép nép gật gù.

Tôi không khỏi có chút xót , cứ như nhìn thấy chính mình ngày vào nghề.

Tôi từng bị coi , bị sai vặt, đó còn là chuyện ngày.

Với lời đồn đại quỷ dị cái cảnh nhang không cháy được, hầu người trong đoàn đều kính nể mà tránh tôi, không cần thiết thì không nói chuyện.

Như sợ bị lây dính xui xẻo vậy.

Chỉ có Tạ Tiểu Vỹ không né tránh mà cứ gọi anh Chu.

Vì thế, có việc gì tôi cũng giao cho cậu ấy làm, trong lúc nghỉ quay, tôi cũng sẽ nói chuyện với cậu ấy.

Tôi đạt một số kinh nghiệm nhận định của mình cho cậu ấy.

Ba ngày quay đầu, việc khá suôn sẻ, không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ tư, tôi phải quay một cảnh dưới nước, cần nín rất lâu.

Tôi không khỏi lo lắng, trước khi bấm máy tôi đã vái lạy liên tục trong phòng, quấn chặt bùa đào mộc mà sư phụ đã cho.

Trước khi xuống nước, một nhóm người vây quanh tôi đeo dây cáp.

Tạ Tiểu Vỹ đứng ở vòng ngoài nhìn tôi đầy khích lệ, dùng khẩu hình miệng nói: “Anh Chu cố lên.”

Tôi mỉm cười ra hiệu cho cậu ấy, người đạo cụ trước nhìn theo ánh mắt tôi quay đầu lại, rồi nhíu mày quay về, liếc nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Xong rồi, thầy Chu, nếu có tình huống gì thì giơ tay ra hiệu, chúng tôi sẽ kéo anh lên.”

Tôi gật đầu, hít sâu, rồi xuống nước.

Tôi cố mở to mắt, diễn cảnh vật lộn với da.

Trong nghe, đạo diễn chỉ đạo: “Thầy Chu, động chân còn có thể mạnh hơn nữa không?

Mạnh mẽ đi, hãy tưởng tượng anh bị con da túm lấy cổ chân không thể thoát ra được.”

Anh ta vừa dứt lời, tôi liền thật cảm thấy cổ chân bị siết chặt, kéo tôi chìm xuống.

4

Khó lắm liếc được một cái thì tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đang kéo tôi từ bên dưới.

Chắc là tạo hiệu ứng chân thực, đạo diễn đã sắp xếp cậu ấy đến phối hợp.

Cậu ấy kéo rất mạnh, tôi phải nín chống cự, dốc sức chân.

Lần này đạo diễn rất hài lòng, khen ngợi trong mic: “Tốt, rất tốt, cố thêm chút nữa.”

được mấy cái, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Có phải cậu ấy quá chuyên nghiệp rồi không? lại dùng sức lớn đến vậy, cứ như thật kéo tôi xuống đáy nước vậy?

Vốn dĩ hoạt động dưới nước đã tốn sức, chỉ một lát , tôi đã kiệt sức, không thể cử động được nữa.

Tôi vội vàng giơ tay ra hiệu lên.

“Tốt! Cắt! Tuyệt vời quá, một đúp ăn ngay!”

Một kéo từ phía lưng kéo tôi lên dưới chân còn dụng.

Tôi không chống đỡ , mất hơi, lập sặc một lượng lớn nước, ý thức dần mơ hồ.

Trong những bọt khí ùng ục, tiếng người hoảng loạn vọng tới từ nghe nước.

Tôi vùng vẫy uốn cong cơ thể, chạm tay vào cổ chân. Vì phải đeo dây cáp nên hôm nay tôi đã buộc tấm bùa đào mộc ở cổ tay.

Sức cản của nước cực kỳ lớn, dù cố thế nào, tôi luôn cách cổ chân một khoảng.

Biểu cảm của người dưới nước cũng càng lúc càng dữ tợn, cố sức kéo tôi.

Tôi thật không còn sức nữa mà từ bỏ chống cự, mặc cho mình không ngừng chìm xuống.

“Bố ơi!” Bỗng nhiên tôi đến tiếng kêu của Đông Đông.

Mí mắt vốn đã khép lại, đột ngột mở bừng.

Một luồng sức mạnh vào cơ thể, tôi dồn một hơi, cuối cùng tấm bùa ở cổ tay cũng chạm vào cổ chân, bỗng chốc luồng sức mạnh kỳ lạ kia tan biến.

Người kéo tôi không còn thấy bóng dáng, tôi được dây thép kéo lên nước.

Tôi khó ho ra được một đống nước, cuối cùng cũng có thể bình .

Tôi đến mức run rẩy đứng dậy, trừng mắt nhìn những nhân viên đang căng thẳng xung quanh, yếu ớt hỏi: “Cái cậu Tạ Tiểu Vỹ đâu rồi? Kêu cậu ấy đến đây cho tôi!”

Ở dưới nước, tôi đã nhìn thấy cậu ấy chịu trách nhiệm kéo tôi.

lại không biết nặng nhẹ như vậy, nếu xảy ra chuyện thì phải làm !

Trợ lý Đậu Đậu đang lau nước cho tôi tay chợt cứng lại, rơi xuống đất.

Cô ấy như nhìn thấy quỷ, nhảy lùi ra nửa mét: “Anh Chu, anh đang nói gì vậy? Tạ Tiểu Vỹ… đã c.h.ế.t ba ngày trước khi khai máy rồi.”

Hôm nay, vừa đúng là thất đầu của cậu ấy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương