Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Nghe , ta nắm chặt áo Ngao Dật, lông mi khẽ run rẩy, thỉnh thoảng lại len lén nhìn hắn.

Ngao Dật định đặt ta xuống, dưới ánh mắt van nài của ta, hắn giao hai long nhi bị cho đám rồng khác rồi ôm ta tiến một động phủ.

【666! Đại lão đã mềm lòng nữ phụ rồi, sắp sa rồi !】

【Cũng phải thôi, nữ phụ quyến rũ như , ai mà kháng cự nổi!】

Tất nhiên rồi!

Ta đã nói mà, không ai cưỡng lại nổi sức hút của ta đâu, không ai hết!

Lúc ta định thừa thắng xông lên, lợi dụng vết , giở chút chiêu trò dụ dỗ Ngao Dật chốt hạ hắn lại lạnh lùng đặt ta lên một… tảng đá cứng ngắc.

“Nơi là phủ đệ của ta, cô cứ nghỉ ngơi ở .”

ta…”

kịp ta nói hết câu, hắn đã nhét một đống linh thạch tay ta.

“Ở , cô dùng gì cũng được.”

Ta trợn tròn mắt.

Lúc này mới phát hiện, đâu phải hắn đặt ta lên đá lạnh, mà là… một đống linh thạch thượng phẩm!

Trời đất quỷ thần ơi! Ta từng thấy nhiều linh thạch thượng phẩm thế!

Dù Kiến Linh Tông giàu có đồ ở cũng chẳng phải của ta!

“Những thứ ở … ta có tùy ý dùng chúng sao?”

Muôn vàn bảo vật lấp lánh khiến ta hoa cả mắt.

Người ta đều nói rồng thích tích trữ đồ lấp lánh – hôm nay tận mắt chứng kiến, quả là danh bất hư truyền!

Ta như chuột sa hũ gạo, hạnh phúc mức sắp ngất đi!

“Tất nhiên.”

Nói xong, Ngao Dật liền rời khỏi.

khi ta kịp phản ứng mới phát hiện mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất cưa cẩm hắn.

Đáng giận!

15

Một thời gian dài không thấy Ngao Dật xuất hiện.

Ta quyến rũ hắn mà không có cách ra tay, lại nghe mấy rồng khác nói phụ thân ta đã buông ác độc, Ngao Dật giao nộp ta, nếu không ông sẽ dẫn người san bằng cả Long .

“Đồ người đáng , ngươi bao giờ rời khỏi Long của bọn ta ? Ta người nhất!”

“Dĩ nhiên ta sẽ rời đi, chẳng qua không nói từ biệt không đúng lễ nghĩa. Ngươi có đưa ta đi gặp trưởng các ngươi được không? Ta đích thân nói tạm biệt.”

rồng ấy nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ:

“Ngươi nói sao?”

“Tất nhiên rồi.”

“Được, đi theo ta. trưởng gần vẫn chỗ suối lạnh.”

【Ồ hố, kỳ phát tình của đại lão vẫn qua đâu nha~】

【Tội nghiệp tiểu long bị nữ nhân xấu dụ dỗ, trưởng các ngươi sắp bị cưỡi rồi!】

Lũ người này khó ưa!

Ta đâu có lỗ mãng như họ nói.

Ta là vì… giúp người làm việc thiện !

Theo Tiểu Long suối lạnh, từ xa ta đã thấy Ngao Dật đang ngâm mình trong làn .

Thân vận bạch y mỏng manh, mái tóc đen như suối tơ ướt đẫm dính sát người, lồng ngực rắn chắc thấp thoáng dưới làn hơi mờ ảo khiến cổ họng người ta khô khốc.

Ta chỉ liếc một cái liền lập tức dời mắt, cất giọng ngọt ngào:

“Vị tiên quân này có cho ta nói riêng vài câu hắn được không?”

“Được rồi, nhớ ra nhanh chút !”

【Tội nghiệp tiểu long lại bị lừa rồi! Ra nhanh á? Không có chuyện đâu! Biết đâu ba ngày ba đêm xong nữa ấy chứ!】

【He he, màu mỡ ghê!】

【Song tu tới bến !】

Ngao Dật vừa nghe tiếng ta đã mở mắt.

Ta giả vờ không thấy, lòng bàn tay hơi nóng lên.

Đợi tiểu long rời đi, ta liền giả vờ trượt chân ngã xuống suối lạnh.

lạnh thấu xương, ta vùng vẫy dưới .

“Ào!”

Một cánh tay ôm lấy ta trồi lên khỏi mặt .

Vòng eo ta bị một bàn tay nóng rực ôm lấy, hai tay ta đặt trên vai Ngao Dật, mắt nhìn chằm chằm hắn.

“Lạnh quá, Ngao công tử, người chàng nóng quá, chàng có cho ta chút ấm áp được không?”

“Được.”

Trong lòng ta vui như mở hội.

Sợ lại uổng công như lần trước, ta liền cúi lên môi hắn.

Môi hắn mềm mại, dễ chịu.

Ta dựa theo ký ức lên môi hắn, dây dưa mãi không buông.

Hắn cũng mặc cho ta , chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài lần.

Ta có chút không hài lòng, định thêm hắn lại nghiêng né tránh.

Ta: “?”

“Ngoan , lát nữa hẵng , trước tiên đánh bại đã.”

Ta: “???”

Ta ngẩng , bấy giờ mới phát hiện cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

Trước mặt ta là một hung thú khổng lồ.

Ngao Dật xoa ta, rồi… đẩy ta về phía .

Ta: “…”

, óc ngươi có vấn đề à!!

một nữ tử yếu ớt như ta đi đánh hung thú?

Còn ta thắng nữa?!

16

Ta bị hung thú rượt đuổi khắp nơi.

Ngao Dật đứng một … nhìn.

Ta làm nũng cầu cứu bị rượt nỗi chẳng có thời gian mở miệng.

Đáng , ta Ngao Dật, hắn chết!

ngờ hắn còn đứng nói mỉa mai rồi đưa cho ta một cây lang nha bổng có gai, bảo ta dùng đánh bại hung thú.

Ta: “…”

Đánh cái gì mà đánh, sức ta thế ta tự biết mà!

“Ngao công tử cứu ta !”

là Thí Luyện trường của Long , cùng lắm là bị thôi, không chết được, cô đừng sợ, đánh bại đi.”

Ta: “…”

Thế là ta đánh .

Rồi bị đánh cho trọng .

Dau khi nằm liệt giường ba tháng, vết vừa khỏi, Ngao Dật lại ta đi đánh hung thú tiếp.

Ta ôm tay hắn, mắt rưng rưng:

“Không đi được đâu… A Dật, Dật Dật, phu quân, tướng công, thiếp không đi… đi là chết mất, hu hu hu…”

Ta dụi ngực hắn, dốc hết sức mà nũng nịu.

“Không đâu, kinh mạch của Kiều Kiều cứng cỏi hơn người thường, rất hợp rèn luyện lâu dài…”

Nói rồi, hắn lại ném ta Thí Luyện trường, hung thú đã há sẵn mồm sau lưng khiến thân hình ta càng thêm nhỏ bé.

Ta không nhịn được mà chửi hắn một tiếng:

“Ngao Dật, ngươi đi chết đi!!”

【Á á á! Quắn quéo quá trời! Đại lão chắc chắn là thích nàng rồi! Không sao lại khổ tâm huấn luyện nàng chứ?】

【Chắc chắn luôn!】

Không có!

Hắn còn chẳng chịu song tu ta nữa kìa!

Ta một tức giận, một vung cây lang nha bổng gắn bảo thạch màu hồng trong tay, đánh tới tấp như cuồng phong bão vũ.

Không không thừa nhận, Ngao Dật biết tặng quà.

Ta thích cây bổng này!

17

ta vẫn từ bỏ ý định được song tu Ngao Dật.

Chỉ cần có cơ hội là ta lập tức bày trò dụ dỗ.

“Hôm nay ta bị hung thú đánh trúng, ngực đau quá, phu quân sờ thử xem…”

Ngao Dật nhanh như chớp nhét cho ta một viên đan dược.

Tùy chỉnh
Danh sách chương