Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Tác giả: Chưa rõ

Nguồn: Zhihu

Raw: Deĩng

Edit: Trí

hôn năm thứ năm, Chu Tây Du giải cứu mối tình đầu khỏi bạo lực gia đình, đứng ra bảo vệ cô ta, sắp xếp mọi việc cho cô ta, thậm chí còn bỏ rơi tôi trên con đường vắng vẻ.

Tôi đã chứng kiến tình yêu nồng nhiệt của khi còn trẻ, cũng chứng kiến sự mập mờ nảy sau nhiều năm gặp .

Chỉ là, gái phải có chồng, trai phải có vợ, tôi cũng không muốn làm người xấu ngăn cản tình của người khác.

Cuối , tôi đề nghị ly hôn, nhưng người đàn ông xưa nay bình tĩnh kia luống cuống.

1

Tôi Chu Tây Du là thông gia hào môn, không có tình gì.

Đêm trước khi hôn, tôi bị bạn trai thời đại học bỏ rơi, anh ta thích một người phụ thua kém tôi mọi , đuổi cô ấy đến một phố xa xôi ở phía Nam.

Đúng , Chu tìm kiếm một người bạn đời phù hợp cho Chu Tây Du, hắn cần một người vợ môn đăng hộ đối, mà tôi cũng cần phải hình liên minh chặt chẽ với Chu.

Hắn chu đáo dịu dàng, là một đối tượng hôn rất tốt.

Sau năm năm hôn, chúng tôi tương kính tân*, là cặp vợ chồng trợ giúp nhau trong hoạn nạn, cũng là đối tác kinh doanh tiến lùi, chưa bao giờ cãi vã, cũng không có tình mãnh liệt.

*(vợ chồng tôn trọng nhau; tôn trọng nhau khách)

Chỉ có dịu dàng bé là thứ để duy trì ràng buộc hôn năm năm . Giữa chúng tôi không có tình yêu, đây là chuyện tôi Chu Tây Du đều ngầm hiểu.

Cho nên khi Quý Hiểu Vi xuất hiện, trong lòng tôi cũng không kích động mấy.

Ở buổi liên hoan của gia tộc vào cuối tuần, hắn tôi đến tâm thương mại chọn mua quà tặng cho trưởng bối, thấy một người phụ bị một người đàn ông đánh, cướp đi tất cả tiền trên người.

Chu Tây Du vốn bình tĩnh điềm đạm, nhưng vào đã mất kiểm soát. Hắn ôm Quý Hiểu Vi rời đi, bước chân hoảng loạn, vệ sĩ bên cạnh về phía tôi: “Phu , muốn sau không?”

Tôi lắc đầu, dẫn người tiếp tục đi dạo.

Tôi nhận ra người phụ , cũng hiểu nguyên Chu Tây Du mất khống chế.

Quý Hiểu Vi, mối tình đầu ba năm của Chu Tây Du, mãi đến khi tốt nghiệp học mới chia tay.

Tôi hơi hoảng hốt, tôi đã từng gặp Quý Hiểu Vi. đó, sau đó việc làm ăn của tôi gặp trục trặc, tôi liền chuyển trường đến Hải Thị, tôi Chu Tây Du là bạn học lớp chỉ trong nửa năm.

Quý Hiểu Vi là học năm nhất của trường chúng tôi, cô ta là học tuyển đặc biệt của trường, thi vào từ phố tuyến ba, mang sự e thẹn dịu dàng đặc biệt của các cô gái ở thị trấn , giống màu xanh của chồi lá nảy mầm vào mùa xuân.

Cô ta mở miệng nói chuyện, mang khẩu âm địa phương, mọi người bên dưới đều lớn, tôi đang đọc sách liền ngẩng đầu, thấy khuôn thiếu hơi quẫn bách.

Cô ta sắp xếp ngồi cạnh Chu Tây Du. Mà khi đó Chu Tây Du đứng cuối lớp về tích học tập, mái nhuộm đỏ rực, nhếch miệng tinh nghịch đẹp trai. Mặc dù đi học nào cũng ngủ, nhưng môn khoa học tự nhiên có thể dễ dàng lấy điểm cao, là vật mà giáo viên trong trường yêu ghét.

Tuần đầu tiên thi tháng, tích của Quý Hiểu Vi là top 10 của lớp, trong tập thể lớp tập toàn học kém , không thể nghi ngờ cô ta trở hình ảnh thật đẹp.

Quý Hiểu Vi nói chuyện nhẹ, cơ thể yếu ớt bao bọc trong bộ đồng phục học rộng thùng thình, trông giống một chú thỏ dễ hoảng sợ. Có vẻ bất kỳ chuyển động nào cũng có thể khiến cô ta sợ, bọn con trai thích trêu chọc cô ta, thỉnh thoảng còn kéo b.í.m của cô cô ta. Chu Tây Du cũng nằm trong số đó.

Tôi thường nghe thấy động tĩnh phía Chu Tây Du truyền đến, nói của hắn tươi tinh nghịch, âm thanh khàn khàn của thời kỳ đổi : “Tiểu đội trưởng, đề không biết, dạy tôi đi.”

Lần âm thanh, tôi thấy Chu Tây Du đang buồn chán nghịch Quý Hiểu Vi khiến cô ta đỏ .

Hắn giương mắt, hay đối diện với ánh mắt của tôi, tôi thu hồi tầm mắt, không thay đổi chằm chằm giấy vẽ trong tay. Trên tờ giấy vẽ là cậu bé có mái đỏ rực rỡ với mày thanh tú sắc nét.

Tôi nhắm mắt , ở tâm thương mại người đến người đi, kìm nén xúc khó tả trong lòng.

đó, trong trong tập tranh vẽ của tôi thường xuất hiện hình ảnh cậu bé đỏ với khuôn lạnh lùng, nhưng tôi cũng có tự tôn của tuổi thiếu mới lớn, không chủ động nói một lời với người mình thích. Tuy nhiên, khi nhận ra hắn có tình với người khác, tôi sẽ vội vã rút lui.

quả là, một số xúc c.h.ế.t đi trước khi kịp nảy mầm.

2

Buổi tối Chu Tây Du gọi điện thoại về: “Bên còn có việc, hôm nay em về ăn cơm với mẹ đi, không cần chờ anh, buổi tối nghỉ ngơi sớm một .”

hắn khàn khàn đầy mệt mỏi.

Tôi ừ một tiếng: “Biết rồi.”

Bên kia truyền đến nói yếu ớt của người phụ : “Tây Du, em không sao, để em xuất viện đi.”

Chu Tây Du nói bằng không thể phản bác: “Không .”

Tôi cúp điện thoại, xoay người đi tham gia bữa tiệc gia đình Chu, chuyện xảy ra ở tâm thương mại chiều nay đã đến tai .

Mẹ Chu tôi nói: “Tây Du là một người lương thiện, cưới một người vợ tốt, nó biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm.”

Tôi yên lặng ăn cơm, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ của một tiểu thư điển hình trong một gia đình giàu có, nghe vậy chỉ .

Chu Tây Du sẽ không phản bội cuộc hôn của chúng tôi, hai thông gia, có quá nhiều lợi ích liên quan, nhất thời khó có thể chia cắt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương