Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kỳ Tẫn Dã lại một lần nữa cúi xuống, cắn vào vành tai ta, giọng nói trầm khàn, đầy vẻ mê hoặc.
“Là nương tử nói, hành lễ phu là chuyện nên làm, một lần sao đủ?”
, bầu trời bao phủ một lớp voan mỏng màu xám bạc.
Cuối cùng ta mệt lả đi, cũng không quan tâm hắn ngủ ở đâu.
Tỉnh dậy, ta sai người nấu một bát thai rồi uống cạn. Ta chỉ muốn tận hưởng hoan lạc xác thịt, chứ không có ý định sinh con cho hắn.
Đêm đến, ta chuẩn bị đi ngủ.
Kỳ Tẫn Dã lại gần, cúi xuống trêu chọc: “Nương tử, có cần vi phu hầu hạ nàng đi ngủ không?”
“Không cần.”
Ta lườm hắn một cái rồi kéo rèm lại.
7
Kể từ đó, mỗi khi có nhu cầu, ta lại cho Kỳ Tẫn Dã lên giường. Xong việc lại trở mặt vô tình bắt hắn xuống đất ngủ.
Chỉ là chuyện ta uống thai cuối cùng cũng bị Kỳ Tẫn Dã phát hiện.
Ta không sợ Kỳ Tẫn Dã biết, ta chỉ sợ phụ thân biết.
Sắc mặt Kỳ Tẫn Dã căng thẳng u ám, đáy mắt hắn hằn lên cơn thịnh nộ, hắn cho tất cả tỳ nữ bên cạnh ta lui ra ngoài.
Kỳ Tẫn Dã tính tình rất tốt, gần như chưa bao giờ nổi giận. Các tỳ nữ thấy hắn như vậy, đều sợ hãi im bặt, lui ra ngoài.
Hắn đuổi tỳ nữ của ta đi, ta tức giận nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Hắn trầm giọng hỏi: “Nàng đang uống thai, phải không?”
Lòng ta bất giác hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
“Ta không có ý định sinh con cho ngươi.”
mắt Kỳ Tẫn Dã nheo lại đầy nguy hiểm.
“Vậy nàng định sinh con cho ai?”
Ta nhíu mày.
Đây là lời gì vậy!
Nhưng ta đã quen với dáng vẻ cao ngạo và ngang ngược trước mặt Kỳ Tẫn Dã, nên chẳng thèm giải thích với hắn.
Ta hờn dỗi nói: “Tóm lại không phải cho ngươi.”
Ánh trong mắt Kỳ Tẫn Dã vụt tắt, như thể bị phủ một lớp tro tàn. miệng hắn nhếch lên một nụ cười tự giễu.
“Lần sau đừng uống nữa, ta sẽ không chạm vào nàng nữa.”
Hắn rời sân, ta nhìn theo bóng lưng hắn, lòng chợt nhói đau.
Ta sụt sịt mũi, cúi đầu lẩm bẩm: “Ta đã nói ta không thích ngươi, chỉ cần ngươi nói với phụ thân một câu không muốn cưới ta, phụ thân cũng sẽ không ép ta gả cho ngươi, là ngươi nhất quyết muốn cưới ta.”
8
Sau khi cãi với Kỳ Tẫn Dã, đã mấy ngày ta không gặp hắn. Hỏi tiểu đồng bên cạnh hắn mới biết, Kỳ Tẫn Dã đã lên kinh ứng thí.
Tim ta đập thình thịch.
Hắn thật sự vì ta mà đi thi cử sao?
Một tháng sau, phụ thân ta đi dò hỏi, những tú tài cùng lên kinh ứng thí đã trở về từ lâu. Chỉ có Kỳ Tẫn Dã vẫn biệt tăm.
Nửa tháng nữa trôi qua, hoàng thượng ban chiếu cáo thiên hạ, hoàng tử thất lạc nhiều năm đã được tìm thấy và được phong làm Thái tử.
Thái tử ngồi xe loan diễu hành trên phố, náo nhiệt như vậy đương nhiên ta phải đi xem.
Đường phố kinh thành đông nghịt người, tiếng xôn xao không ngớt. Ta như bị bao phủ bởi mùi mồ hôi chua loét. Không biết ai đó còn giẫm lên chiếc váy sa thêu hoa đơn chỉ bạc mới may của ta, suýt nữa làm ta tức đến khóc.
Nhưng có tiền thì dễ làm việc, ta đưa ngân lượng, chen được lên hàng đầu.
Khi xe loan của Thái tử đến gần, mọi người xung quanh đều xuống. Ta cũng theo.
Ta ngẩng mắt lên, muốn chiêm ngưỡng dung nhan của Thái tử.
Nhìn rõ khuôn mặt của Thái tử, đồng tử ta co rút lại.
Đó rõ ràng là…
Kỳ Tẫn Dã!
Dường như có thần giao cách cảm, Kỳ Tẫn Dã nhìn về phía ta, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên người ta.
Lòng ta vừa hoảng vừa loạn.
Sao hắn lại là Thái tử?
Ở trong phủ, ta thường xuyên buông lời cay độc, sỉ nhục hắn đủ .
Ngay cả chuyện phòng the cũng là ta muốn thì gọi đến, không muốn thì đuổi đi. Ta còn phạt hắn gối trong tuyết lớn, khiến hắn bị cảm lạnh.
Bây giờ hắn đã trở thành Thái tử, liệu có trả thù ta, bí mật sai sát thủ giết ta không? Như vậy, sẽ không ai biết những tủi nhục hắn phải chịu ở nhà họ Phương, càng không ai biết hắn đã từng cưới nữ nhi một thương nhân làm tử.
Nhưng…
Dù biết mình đã phạm tội chết…
Ta vẫn muốn sống!
9
Ta ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt Kỳ Tẫn Dã đã nhìn thẳng về phía trước, nhận sự kính ngưỡng và lạy của vạn dân.
Lòng ta khẽ phào nhẹ nhõm.
Có lẽ hắn không nhìn thấy ta.
Về đến phủ, ta đem sự thật nhìn thấy trên phố Kinh thành nói cho phụ thân.
Phụ thân xác nhận ta không nhìn nhầm, ông đắc ý nói.
“Vậy là nữ nhi ta sau này sẽ là Thái tử phi rồi?”
Còn Thái tử phi nữa ư!
Hắn giữ lại cho ta cái chó này đã là nhân từ lắm rồi.
Ta nói: “Phụ thân, người đừng quên, Thái tử từng làm hạ nhân, còn làm con rể ở nhà chúng ta. Đây là một sự sỉ nhục đối với thân phận của hắn, sao hắn có thể thừa nhận được? Có khi hắn đã sai người đến diệt khẩu rồi.”
Phụ thân ta vẫn rất tin tưởng vào nhân phẩm của Kỳ Tẫn Dã.
“Ta tin Tẫn Dã sẽ không làm vậy, nó không phải người như .”
Ta chỉ muốn khóc.
“Phụ thân ơi, lòng người khó đoán, khi ở nhà chúng ta hắn phải ăn nhờ ở đậu, nhưng bây giờ hắn quyền cao chức trọng, tương lai sẽ là thiên tử.”
“ nữa, thành hôn hai năm, con vẫn luôn bắt nạt hắn, còn uống thai, chọc tức hắn đến bỏ nhà đi.”
biết như vậy, ta đã coi hắn như Bồ tát mà thờ.
ta không uống thai, có con rồi, có lẽ cũng có thể bảo toàn được tính .
Lúc này ruột gan ta hối hận đến xanh cả lại.
Ta đề nghị với phụ thân sẽ đến Giang Nam lánh nạn một thời gian, nhưng phụ thân ta tham tài không màng tính , vì lo cho ba mươi sáu cửa hàng của gia đình nên không chịu đi cùng ta. Ta cũng đành chiều theo ý ông.
Ta muốn rời đi, phụ thân liền cho người chuyển vàng bạc châu báu hiện có trong phủ lên xe ngựa.
Phụ thân ta nước mắt lưng tròng, ta cũng rưng rưng lệ.
“Phụ thân, người thật sự không muốn đi cùng con sao?”
Phụ thân phất tay áo, lưu luyến nói: “Đi mau đi.”
Ta không yên tâm: “Lỡ như Kỳ Tẫn Dã không tìm thấy con, trong lúc tức giận giết phụ thân thì sao? Hay là phụ thân đi cùng con đi.”
Phụ thân thúc giục: “Sơ Nhi, con đi trước đi, phụ thân phải thu xếp xong xuôi việc trong phủ mới đi được.”
“Mau đi đi, muộn nữa là không kịp đâu.”
Ta đẫm lệ từ biệt phụ thân, mang theo mấy tỳ nữ trong phủ, lên xe ngựa.
10
Xe ngựa chưa ra ngoại ô kinh thành, ta đã nghe thấy một trận náo động.
Sau đó, ta bị bắt cóc.
Mắt bị bịt một tấm vải đen, dường như bị đưa đến một quán trọ.
Ta không bị Thái tử giết, lại sắp bị bọn bắt cóc này giết, thật không cam lòng.
Đến một căn phòng hạng sang, qua mắt ta nhìn thấy một bộ cẩm bào màu huyền, giày thêu hoa văn mây vàng.
Giọng người nam nhân lạnh lùng: “Mang theo những châu báu này định đi đâu?”
Ta lí nhí: “Không đi đâu cả.”
Đột nhiên, cổ ta cảm thấy lạnh buốt.
“Không nói, xem ra ngươi không muốn giữ cái này nữa rồi?”
Ta hoảng sợ bất an, giọng run rẩy.
Để sống sót, ta đành phải nghĩ ra một kế.
“Ta… phu quân của ta là Thái tử vừa được Hoàng thượng sắc phong.”
“Ngươi giết ta, Thái tử nhất định sẽ tra kỹ lưỡng chuyện này.”
Người nam nhân cười khẩy.
“Ngươi nói xem, phu quân ngươi là Thái tử?”
“Vậy thì, ngươi chính là Thái tử phi rồi?”
Ta gật đầu lia lịa, không cần biết tên bắt cóc có tin hay không.
“…Phải.”
Tấm vải đen trên mắt ta bị giật ra.
Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kỳ Tẫn Dã, ta chết lặng.
Bên cạnh hắn là một người nam nhân lạ mặt, nhìn trang phục thì chính là người vừa chất vấn ta.
Trong lòng ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nỗi sợ hãi che lấp đi sự tủi thân.
Sắc mặt ta trắng bệch.
Ta đã tự xưng là Thái tử phi ngay trước mặt Thái tử.
“Thái tử điện hạ.”
Kỳ Tẫn Dã khẽ nhếch miệng: “Vẫn chưa nói cho ta biết, nàng mang một xe vàng bạc châu báu này đi đâu?”
Ta nói: “Đi thăm họ hàng.”
Tóm lại không thể để hắn biết ta định bỏ .
Kỳ Tẫn Dã không hỏi thêm nữa, hắn đưa ta lên xe ngựa của hắn.
11
Đêm dần buông, mưa bắt đầu rơi lất phất.
Kỳ Tẫn Dã lười biếng chống đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Ta không biết hắn định đưa ta đi đâu.
Những ngón tay giấu trong tay áo không ngừng đan vào .
“Thái tử, mấy tỳ nữ của ta…”
“Đã thả rồi, bây giờ chắc đã về đến phủ họ Phương.”
Giọng Kỳ Tẫn Dã lười biếng, mang theo chút mệt mỏi.
Ta thấy Kỳ Tẫn Dã có vẻ mệt, nên không dám lên tiếng nữa.
Hắn cũng tốt bụng thật.
thả ta ra thì còn tốt .
Mưa càng lúc càng to, sấm chớp ầm ầm.
Rèm cửa cuốn lên, một luồng khí lạnh ùa vào.
Một tia chớp như con rắn bạc lóe lên, chiếu rọi khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Kỳ Tẫn Dã.
Binh lính mặc áo giáp, nước mưa hòa cùng bụi đất táp vào mặt.
“Nhìn họ làm gì?”
Kỳ Tẫn Dã lên tiếng, vẻ mệt mỏi trên mặt đã tan biến.
Hắn lấy từ trong tủ ra một chiếc áo choàng, khoác lên cho ta.
Ta được yêu thương mà sợ hãi: “Không… Thái tử… ta tự làm được.”
Trước , khi Kỳ Tẫn Dã còn ở rể nhà ta, ta quả thực thường xuyên sai bảo hắn. Bên cạnh ta có tỳ nữ, hoàn toàn có thể để tỳ nữ đi lấy, nhưng ta lại cứ thích tìm cách hành hạ Kỳ Tẫn Dã.
Nhưng bây giờ, thân phận của ta và hắn đã hoán đổi. Hắn là quân, ta là dân.
Ánh mắt Kỳ Tẫn Dã lạnh lùng, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào mặt ta.
Ta không hiểu tại sao.
Vừa rồi không phải còn tốt sao, sao bây giờ lại nổi giận rồi?
12
Xe ngựa chạy một canh giờ, dừng lại trước một phủ đệ xa hoa.
Hắn đưa ta đến một khoảng sân.
“Sau này nàng ở đây.”
Trong lòng ta không muốn, lí nhí: “Ta muốn về nhà ở.”
Kỳ Tẫn Dã liếc nhìn ta.
Ta vội đổi giọng: “Ta rất thích, đa tạ Thái tử điện hạ.”
Hắn lệnh cho tỳ nữ trong phủ hầu hạ ta tắm rửa trong phòng tắm, sự xa hoa còn cả nhà ta.
Trong phòng ngủ, ánh nến leo lét, lư hương hình thú vàng trên bàn tỏa ra làn khói mỏng.
Ta leo lên giường.
Kỳ Tẫn Dã mặc áo lót màu huyền, vào trong điện.
Hắn nằm bên cạnh ta, quay đầu nhìn ta, nhướng mày một cách khiêu khích.
“Có muốn không?”
Ta nghe vậy, kinh ngạc đến thất sắc.
Đầu óc như bị một chiếc búa đồng nện xuống.
Muốn gì chứ?
Kỳ Tẫn Dã bật cười, cánh tay dài vươn ra, ôm ta vào lòng.
Hắn cắn vào vành tai ta, hơi gấp gáp, giọng nói trầm khàn.
“Sơ Nhi, nó rất nhớ nàng.”
Má ta ửng hồng, xấu hổ không nói nên lời.
Trước , chuyện nam nữ với Kỳ Tẫn Dã, luôn là ta nói muốn hay không. Hắn muốn mà ta không muốn, hắn chỉ có thể tự mình vào phòng tắm giải quyết. Chưa bao giờ cưỡng ép ta.
Nhưng cuối cùng ta cũng xác định được một .
Kỳ Tẫn Dã không có ý định giết ta.
Kỳ Tẫn Dã hôn lên môi ta, ngón tay thon dài khẽ kéo một cái, áo lót của ta tuột ra.
Đêm tối, người hắn nóng rực.
đồng tử hút hồn, phản chiếu ánh le lói.
“Không được uống thai nữa, nghe chưa?”
Ta gật đầu như giã tỏi.
mắt ngấn nước, phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt trần của hắn mờ ảo chồng lên .
Khi tỉnh dậy, ta không thấy bóng dáng Kỳ Tẫn Dã đâu.
13
Ta đi dạo khắp phủ đệ mà cũng không thấy hắn đâu.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
“Ngươi là người mới đến à?”
Ta quay đầu lại, là một nữ tử, nhìn trang phục thì chắc là tỳ nữ trong phủ.
Nàng ta nhìn ta từ trên xuống dưới với vẻ kiêu ngạo.
Sau đó lệnh cho người ta nhét vào tay ta một cây chổi.
“Đây, quét sạch lá cây trong sân này đi.”
Ta không nhận cây chổi, ung dung nói: “Ta không phải tỳ nữ.”
Nữ tử vênh váo nói: “Vậy ngươi nói xem, ngươi không phải tỳ nữ thì là gì?”
Ta nghẹn lời, không tìm được lời nào để phản bác.
Tuy ta và Kỳ Tẫn Dã đã bái đường. Nhưng bây giờ hắn là Thái tử, không thừa nhận cuộc hôn nhân này cũng chẳng sao.
Dù có thừa nhận, ta cũng không thể là Thái tử phi cao cao tại thượng. Thái tử phi cần được sắc phong. Huống chi thương nhân địa vị thấp kém.
Tỳ nữ bên cạnh nàng ta liếc nhìn ta, tới ghé vào tai nữ tử nhắc nhỏ.
“Phục Linh tỷ tỷ, nàng ấy là do điện hạ mang về.”
Phục Linh lạnh lùng liếc tỳ nữ một cái, ánh mắt dừng lại trên cổ ta.
Nét mặt nàng ta có một thoáng dữ tợn, rồi cười nhạo một tiếng.
“Đừng tưởng trèo lên được giường của chủ nhân là có thể một lên mây biến thành phượng hoàng.”
“Loại nữ nhân ti tiện như ngươi, ta thấy nhiều rồi. Ngươi theo Thái tử một đêm này, Thái tử có lòng nhớ đến ngươi, ngươi có thể làm một nha đầu thông phòng.”
“Nhưng Thái tử ở Đông Cung, sẽ không thường xuyên ở đây đâu.”
“Trong cung mỹ nhân loại nào mà không có?”
“Ta thấy ngươi nên từ bỏ ý định này đi.”
14
Ta phát hiện các tỳ nữ trong phủ đều rất nghe lời nữ tử tên Phục Linh này.
Khi ở yếu, ta luôn rất biết .
Ta nhận lấy cây chổi, bắt đầu quét.
Sau đó, ta hỏi một tỳ nữ mới biết nàng ta là quản sự ở đây. Mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do nàng ta quản lý. Vì nhà có việc nên hôm qua nàng ta không đến.
Bận rộn đến trưa, ta quét sạch lá cây và bụi bặm trong sân.
Đêm qua bị Kỳ Tẫn Dã hành hạ một đêm, bữa cũng chưa ăn, đã đói meo.
Giờ cơm trưa, ta theo các tỳ nữ trong phủ chuẩn bị dùng bữa.
Phục Linh đuổi ta ra ngoài, ném cho ta một đống quần áo.
“ sạch đống quần áo này rồi hãy ăn.”
Vì đói, ta tức đến hoa cả mắt.
“Thả ta ra phủ, ta không phải tỳ nữ ở đây.”
Ở nhà ta, ta chưa bao giờ phải làm những việc như này.
Phục Linh đứng thẳng lưng, hai tay đan vào , mặt không biểu cảm cười lạnh với ta.
“Thái tử mang ngươi về, ta đâu dám thả ngươi đi?”
Ta nhìn đống quần áo, thản nhiên nói: “Ta không biết .”
“Không biết ?”
Phục Linh cao giọng, nàng ta về phía ta, giơ tay tát ta một cái.
“Bây giờ thì sao?”
Má ta nóng rát, ta bị đánh đến ù cả tai.
Cơn giận trong lồng ngực bùng lên, không thể kìm nén được nữa, ta vung tay tát lại Phục Linh một cái.
Phục Linh ôm má, không thể tin được mà trừng mắt nhìn ta.
“Ngươi dám đánh ta?”
Sắc mặt ta u ám, mắt nhuốm vẻ giận dữ.
“Đến Thái tử ta còn dám đánh, huống chi là ngươi.”
“Ăn nói ngông cuồng, dám sỉ nhục Thái tử.”
15
Phục Linh lệnh cho người nhốt ta vào nhà củi hai canh giờ.
Cả ngày không một giọt nước vào bụng, miệng lưỡi ta trắng bệch, đã không còn sức lực.
Từ nhỏ đã được nuông chiều, sống trong nhung lụa, lần đầu tiên ta nếm trải mùi vị khổ cực.
Ta dựa vào tường, ngơ ngác nhìn ra ánh tà dương ngoài cửa sổ.
Chắc ta sẽ chết ở đây thôi.
Đêm qua Kỳ Tẫn Dã còn kề tai thủ thỉ với ta, nay đã nhốt ta một mình trong phủ này.
Thật là một cách trả thù hay.
Phục Linh dẫn theo hai tỳ nữ, đẩy cửa nhà củi ra.
Nàng ta thấy ta đã vẻ kiêu ngạo, mắt lóe lên một tia đắc ý.
“Ta đã nói với ngươi rồi, đừng tưởng mình được Thái tử điện hạ mang về phủ là có thể coi mình là nửa chủ nhân ở đây.”
“Thái tử ở Đông Cung, phủ đệ này là nơi Thái tử nghỉ ngơi khi ra ngoài cung làm việc.”
“ Thái tử thực sự thích ngươi, sao lại không đưa ngươi vào cung?”
“Không thì hôm nay đừng hòng ăn cơm.”
là, ta ba chậu quần áo lớn mới được ăn cơm.
Một bát cháo trắng, trên có vài cọng rau xanh, một cái bánh bao.
Người hầu nhà ta ăn còn ngon này.
Nhưng cả ngày không ăn gì, ta cũng không còn tâm trí để kén chọn.
16
Đêm khuya, trăng vằng vặc.
Ta lại bị gọi đi lau chùi giá sách trong phòng ngủ.
Kỳ Tẫn Dã trở về, thấy ta đang lau chiếc giá sách cổ gỗ đàn hương đỏ, hắn khẽ nhíu mày.
“Sơ Nhi, sao lại là nàng làm những việc này?”
Ta trước mặt hắn, cúi đầu hành lễ.
“Thái tử điện hạ.”
“Nàng làm gì?”
Trong mắt sâu thẳm của Kỳ Tẫn Dã lóe lên một cảm xúc phức tạp, hắn mím môi, định đưa tay đỡ ta dậy thì lại thấy mười ngón tay ta đỏ ửng.
“Tay sao ?”
Ta ngẩng đầu nhìn Kỳ Tẫn Dã, sắc mặt hắn u ám, giữa hai hàng lông mày toát ra vẻ hung dữ.
Ta thầm cười lạnh.
không có sự ra hiệu của hắn, tỳ nữ trong phủ sao dám đối xử với ta như vậy?
Đã muốn trả thù thì cứ quang minh chính đại mà xuống tay, tát một cái rồi lại dúi kẹo vào tay, tưởng ta là trò hề sao?
Ta nhẹ nhàng gạt tay Kỳ Tẫn Dã ra, thản nhiên nói: “Dân nữ không sao.”
Kỳ Tẫn Dã nhận ra sự xa cách của ta, lạnh lùng liếc nhìn thị vệ bên cạnh.
Thị vệ hiểu ý, triệu tập tất cả người làm trong phủ đến sân.
Hắn ngồi trên ghế gỗ tử đàn khắc rồng, giữ lấy cổ tay ta, kéo mạnh một cái, ta ngã ngồi lên đùi hắn.
Trước mặt bao nhiêu người làm, mặt ta đỏ bừng, theo phản xạ đứng dậy.
Hắn giữ chặt eo ta, ấn ta xuống.
“Không được ta.”
Ta ngừng giãy giụa.
17
Ánh mắt Kỳ Tẫn Dã lạnh lẽo, nghiêm nghị như sao băng, quét qua đám người hầu.
“Ta bảo các ngươi chăm sóc tốt cho phu nhân, các ngươi chăm sóc như vậy sao?”
Hai tỳ nữ sợ hãi sụp xuống đất, mặt mày trắng bệch.
“Thái tử điện hạ, không liên quan đến nô tỳ, là Phục Linh cô cô sai phu nhân làm.”
Phục Linh bị chỉ điểm, run rẩy ra, vừa ngước mắt lên đã chạm phải ánh mắt âm u của Kỳ Tẫn Dã, sợ hãi vội xuống.
“Điện hạ, nô tỳ không… không…”
“Điện hạ, mấy hôm trước nô tỳ về nhà thăm người thân, không có ở trong phủ, hôm nay mới quay về, không biết vị phu nhân này là mỹ nhân mới được ngài nạp, nên mới mạo phạm phu nhân.”
“Điện hạ tha tội.”
Phục Linh phủ phục dưới đất, liên tục dập đầu mấy cái.
Kỳ Tẫn Dã nói: “Nàng không phải cơ của ta, nàng là tử lưu lạc dân gian của ta.”
Ta bị ép ngồi trong lòng Kỳ Tẫn Dã, lông mi khẽ run.
Kỳ Tẫn Dã cho mấy người thú nhận, nghe nói ta đã làm việc cả ngày, chỉ uống một bát cháo và ăn một cái bánh bao.
Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt trần của hắn trở nên âm u đáng sợ, đáy mắt như nuốt chửng bóng tối.
“Ngươi bắt Sơ Nhi quần áo của các ngươi, vậy các ngươi có biết không, trước khi ta chưa thành Thái tử, đều là ta quần áo cho Sơ Nhi?”
Mấy người nhìn , sợ đến không dám mạnh.
Họ cầu xin Kỳ Tẫn Dã tha .
Kỳ Tẫn Dã không chút động lòng, mặt không biểu cảm.
“Đánh chết.”
Ta định lên tiếng ngăn cản: “Điện hạ…”
Phục Linh tuy đáng ghét, nhưng tội chưa đến mức chết.
Kỳ Tẫn Dã nhìn ta: “Sơ Nhi muốn giữ cho họ?”
Ta sợ hắn, khẽ gật đầu.
Kỳ Tẫn Dã nổi giận, ta cũng sợ.
Dù sao những năm hắn làm rể, ta quen được nuông chiều, hắn đối với phụ thân ta thì cung kính, đối với ta thì cũng chiều chuộng.
Lần duy nhất thấy hắn nổi giận là khi hắn phát hiện ra ta uống thai sau mỗi lần ân ái. Nhưng cũng không đáng sợ như bây giờ.
Bàn tay rộng lớn của Kỳ Tẫn Dã nắm lấy ngón tay ta, nhẹ nhàng xoa nắn.
Hắn trầm giọng nói:
“Phu nhân đã mở lời thay các ngươi cầu xin, bản vương liền tha cho một . Ba kẻ cầm đầu, mỗi người chịu năm mươi trượng; những kẻ còn lại, mỗi người hai mươi trượng. Còn năm mươi trượng đánh xuống, sống hay chết, tùy vào số mệnh của các ngươi.”
Người hầu lập tức lôi tất cả đám tỳ nữ đi, trong điện chỉ còn vang vọng tiếng kêu khóc van xin lương.
18
Kỳ Tẫn Dã bế ta lên, vào trong phòng ngủ.
Hắn cho người dọn bữa.
Trên bàn ăn bày đầy những món ngon vật lạ, sơn hào hải vị.
Ăn no uống đủ, thấy tâm trạng Kỳ Tẫn Dã khá , ta suy nghĩ hồi lâu, chớp chớp mắt nhìn hắn.
“Thái tử điện hạ, ngài có thể… thả ta ra phủ được không?”
Ta là một người tham lam hư vinh, gia đình không thiếu tiền, nhưng vì thân phận thương nhân thấp kém, nên từ nhỏ ta đã muốn gả vào nhà quan.
Khi phụ thân ép ta gả cho Kỳ Tẫn Dã lúc đó vẫn còn là một hạ nhân, ta bị di và mấy người biểu tỷ chế giễu, cũng bị người khác cười nhạo.
Ta đối xử với hắn đủ mọi cách tệ bạc.
Nay hắn một một chiều, trở thành vị quân chủ tương lai trên vạn người.
Vị trí đó quá cao rồi.
Ta vẫn có chút tự biết mình.
Giữa ta và hắn, thật sự muốn đoạn tuyệt mối duyên này, kỳ thực chẳng cần đến tờ hòa ly làm gì.
Hắn thả ta đi là được.
Kỳ Tẫn Dã nói: “Gọi tên ta.”
Sắc mặt ta có chút khó xử.
Làm sao bây giờ?
Trước ở nhà họ Phương, ta toàn gọi cả họ lẫn tên hắn, hoặc thậm chí không thèm gọi tên, chỉ gọi là “này”.
Kỳ Tẫn Dã mày mắt như trăng, cười khẽ: “Sơ Nhi, ta vẫn thích dáng vẻ kiêu ngạo của nàng đối với ta .”
Ta: “…”
Người này có sở thích bị ngược đãi à?
Ai lại đi thích một nữ tử luôn bắt nạt mình chứ.
19
Ta hỏi hắn: “Sao chàng lại là hoàng tử?”
Kỳ Tẫn Dã nói với ta, hắn vốn là nhi tử của Hoàng hậu, tên thật là Kỳ Lân Ngôn.
Năm bảy tuổi, Hoàng đế và Hoàng hậu đến chùa Cửu Long cầu phúc, trong cung xảy ra chính biến, phản quân xông vào cung.
Nhũ nuôi nấng Kỳ Tẫn Dã đã đưa hắn thoát qua đường hầm.
Bị phản quân truy đuổi từ trong cung ra ngoài cung.
Để bảo vệ hắn, nhũ đã giao Kỳ Tẫn Dã cho một người thợ săn, còn bà thì dụ đám phản quân đi hướng khác.
Sau khi nhũ chết, Kỳ Tẫn Dã rời nhà người thợ săn, lang thang bên ngoài ba năm.
Trong ba năm đó, hắn sống trong cảnh đói khát, bị ăn mày cướp thức ăn, bị chó hoang đuổi theo.
Cuối cùng ngất đi trong tuyết, được phụ thân ta nhặt về.
Trong mấy năm đó, Hoàng hậu lâm bệnh qua đời.
Hoàng đế tra ra phản quân năm đó là một võ tướng lục phẩm.
Gia đình võ tướng lục phẩm này trong một đêm bị tru di tộc.
Nhưng Kỳ Tẫn Dã biết, hung thủ là người khác, võ tướng đó chỉ là một con tốt thí.
Vì vậy ba năm sau đó hắn vẫn lang thang, không dám về cung.
Chỉ sợ trên đường trở về sẽ bị kẻ gian sát hại.
Nhiều năm sau, Hoàng đế cũng nhận ra có không ổn, một võ tướng lục phẩm sao có thể dẫn binh xông vào cung.
Hoàng đế bí mật tra những manh mối mà phản quân năm đó để lại.
Cuối cùng tìm ra manh mối từ chỗ Cẩm phi.
Chủ mưu năm đó chính là Cẩm phi và huynh trưởng của bà ta.
Kỳ Tẫn Dã mà chết, Hoàng trưởng tử do Cẩm phi sinh ra sẽ có khả năng rất cao trở thành Thái tử.
Khi thi khoa cử, Kỳ Tẫn Dã vào cung điện thí, viết ra những bài thơ từ thời thơ ấu, bài thi đến tay Hoàng đế, được Hoàng đế triệu kiến.
Kỳ Tẫn Dã ôm ta vào lòng, giọng nói trong trẻo dịu dàng như mây mù trên núi, nhẹ nhàng kể lại những gì đã trải qua trong những năm qua.
Mũi ta cay cay, cảm thấy hổ thẹn với Kỳ Tẫn Dã.
“Chàng không hận ta sao?”
Kỳ Tẫn Dã bật cười: “Vì sao phải hận?”
Ta nói: “Ta luôn bắt nạt chàng.”
Kỳ Tẫn Dã: “Phụ thân nàng đã cứu ta, giữ ta lại trong phủ, cho ta ăn mặc, để ta không còn phải chịu đói rét, không phải tranh giành thức ăn với ăn mày. Còn gả nữ nhi duy nhất của mình cho ta nữa.”
“So với những đó, nàng bắt nạt ta, lại rất thú vị. Đánh không lại, mắng không lại, chỉ biết tức giận trừng mắt nhìn ta. Chẳng mấy chốc lại tự mình tức khóc.”
Hắn ngừng lại một chút, nhướng mày nhìn ta, giọng điệu lười biếng.
“Chỉ là ta không ngờ tiểu thư lại ghét ta đến , đêm tân hôn cũng không cho ta chạm vào một chút.”
Mặt ta đỏ bừng.
Kỳ Tẫn Dã nắm lấy tay ta, mười ngón tay đan vào , trán kề trán.
“Đã thèm muốn nàng từ rất lâu rồi.”
“ không phải sợ nhạc phụ biết ta bắt nạt nữ nhi cưng của ông ấy…”
20
Kỳ Tẫn Dã giữ ta lại trong phủ này.
Các tỳ nữ bên cạnh đều được thay một nhóm người mới, có đầu bếp tay nghề cao, còn có ma ma từ trong cung ra.
Họ đều gọi ta là “phu nhân”.
Kỳ Tẫn Dã không phải đêm nào cũng về phủ này, có lúc cách hai ngày, có lúc ba năm ngày.
Hắn khiến ta cảm thấy, ta là ngoại thất mà hắn nuôi bên ngoài.
Ngoại thất ngay cả cũng không , không có tư cách vào cung, cũng không xứng vào cung.
Ta càng giống như một con chim hoàng yến trong lồng son của hắn, khi nào rảnh rỗi thì ra cung xem một chút, sủng hạnh một lần.
Ta tự biết thân phận của mình, cũng không có ý định vào cung.
Ta nhân lúc cùng ma ma ra ngoài dạo phố, đến một nhà hàng, nhân cơ hội bỏ .
Ta đến một cửa hàng gần đó, là cửa hàng do nhà ta mở.
Quản sự của cửa hàng lệnh cho người đưa ta về phủ.
Phụ thân thấy ta, đầu tiên là hỏi han ân cần một hồi, sau đó mới hỏi tại sao ta lại về.
“Sơ Nhi, không phải con đang ở bên cạnh Thái tử sao? Thái tử đâu? Hắn không về cùng con à?”
miệng ta giật giật.
Phụ thân còn tưởng Thái tử là con rể của nhà ta, cùng ta về nhà ngoại đấy à!
Ta nói: “Phụ thân, chúng ta đi.”
Phụ thân kinh ngạc: “Lại ?”
Ta gật đầu thật mạnh.
Lần này là thật sự phải rồi.
Ta không muốn làm ngoại thất, nhưng ta cũng không dám đắc tội với Thái tử.
Phụ thân nghi ngờ: “Thái tử đối xử không tốt với con sao?”
Kỳ Tẫn Dã thực ra đối xử với ta rất tốt.
Mỗi khi từ cung về, hắn đều ôm ta kể chuyện trong cung, có lúc còn mang tấu chương về phủ phê duyệt.
Trên giường lúc động tình, hắn lần này đến lần khác gọi ta là bảo bối.
Phì!
21
Phụ thân không biết nội tình, nhưng có chuyện thì ông rất thật thà.
Ông cho người bắt đầu chuyển vàng bạc châu báu lên xe ngựa.
Đồ đạc còn chưa chuyển xong , phủ đệ của ta đã bị quan binh bao vây chặt chẽ.
Kỳ Tẫn Dã đến rồi.
Hắn mím chặt môi, quai hàm căng cứng, nhìn ta với ánh mắt hừng hực lửa giận.
Ta hoang mang vô cùng, không hiểu tại sao.
Không phải chứ, tại sao hắn lúc nào cũng có thể xuất hiện đúng lúc như vậy?
Làm Thái tử đúng là không giống người thường.
Cơn giận này, dọa chết người ta.
Ta cúi đầu, bối rối vò vò khăn tay.
Kỳ Tẫn Dã đến trước mặt ta, kìm nén cơn giận, giọng nói âm trầm.
“Nàng cái gì?”
Lần đầu là sợ hắn giết ta, lần này vừa không muốn làm ngoại thất của hắn, vừa sợ hắn giết ta.
Hắn thấy ta sa sầm mặt, không chịu mở miệng, đành dài một hơi, đưa tay ra nắm lấy tay ta.
“Theo ta về.”
Ta thẳng thừng hất tay hắn ra, lùi lại một , cảnh giác nhìn Kỳ Tẫn Dã.
“Ta không về.”
Sắc mặt vừa mới dịu đi của Kỳ Tẫn Dã, trong nháy mắt như thể mây đen kéo đến báo hiệu một trận mưa lớn.
Hắn mím chặt môi đang căng cứng, bế thốc ta lên vác trên vai.
Ta không muốn bị hắn nuôi trong phủ đệ đó nữa, ta bật khóc thành tiếng, vừa đá vừa đấm hắn.
“Kỳ Tẫn Dã, ta không đi với chàng…”
“Ta không thích chàng.”
“Chàng bây giờ là Thái tử, chàng và ta đã là một trời một vực, sau này chàng thành đàn, cũng không thiếu một mình ta.”
22
Phụ thân lo lắng nhìn Kỳ Tẫn Dã đưa ta đi, một tùy tùng bên cạnh Kỳ Tẫn Dã lấy ra một đạo thánh chỉ, cười an ủi phụ thân ta.
“Lão gia, không cần lo lắng, Thái tử sẽ không làm gì Thái tử phi đâu ạ.”
“Phu đầu giường cãi cuối giường làm lành.”
Phụ thân kinh ngạc: “Thái tử phi?”
Tùy tùng cười khẽ.
“Đúng vậy, sở dĩ Thái tử chưa đưa Thái tử phi vào cung là vì Thái tử chưa hoàn toàn diệt trừ kẻ đã hại ngài năm đó, Thái tử sợ Thái tử phi sẽ bị Hoàng trưởng tử uy hiếp.”
“Xung quanh phủ họ Phương và phủ của Thái tử đều có thị vệ, để đảm bảo an toàn cho ngài và Thái tử phi.”
Kỳ Tẫn Dã không đưa ta đi, mà chỉ vác ta về lại sân viện ban đầu.
Ta khóc đến sưng cả mắt, đỏ hoe.
Kỳ Tẫn Dã đưa tay lau nước mắt trên mặt ta, ta nghiêng đầu né sự va chạm của hắn.
Kỳ Tẫn Dã hít một hơi, đau lòng đến nghẹt .
“Sơ Nhi, những năm qua, nàng đối với ta vẫn không có một chút tình cảm nào sao?”
“Ta từng là hạ nhân của nhà họ Phương, nàng cảm thấy ta không xứng với nàng. Bây giờ ta là Thái tử, tại sao nàng vẫn không thích ta?”
Ta lí nhí: “Có ai thích làm ngoại thất không?”
Khoảng cách giữa ta và Kỳ Tẫn Dã bây giờ quá lớn rồi.
Hắn không thể cho ta vị trí chính , ta cũng có tự biết mình, trước mặt hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến vị trí Thái tử phi.
Ta thà rằng Kỳ Tẫn Dã bây giờ vẫn là con rể của nhà ta.
Không còn mơ tưởng đến công danh lợi lộc nữa.
Thương nhân địa vị thấp kém thì cứ thấp kém.
Có tiền bạc tiêu không , vẫn tốt những kẻ đọc sách nghèo rớt mồng tơi mà tự cho mình là thanh cao.
Kỳ Tẫn Dã ngơ ngác: “Nàng là ngoại thất từ khi nào?”
Ta trừng mắt nhìn Kỳ Tẫn Dã: “Chàng nuôi ta trong phủ đệ của chàng, đám tỳ nữ ma ma ai cũng gọi ta là phu nhân, không phải ngoại thất thì là gì?”
Lông mày Kỳ Tẫn Dã giãn ra, miệng nở một nụ cười.
“Sơ Nhi đây là trách ta không cho nàng vị trí Thái tử phi?”
Khoảnh khắc nhìn thấy thánh chỉ, ta chết lặng tại chỗ, hơi như ngừng lại, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào đạo thánh chỉ chói.
Ta lại ngơ ngác nhìn Kỳ Tẫn Dã.
Kỳ Tẫn Dã nhướng mày một cách khiêu khích, trêu chọc: “Thái tử phi của ta, bây giờ còn giận không?”
Ta: “…”
23
Đêm dần buông, Kỳ Tẫn Dã cũng không đưa ta về phủ đệ ngoài cung của hắn, mà nghỉ lại ở nhà ta.
Trong lòng hắn có ý xấu, lại bắt đầu trêu chọc ta.
“Nương tử, tối nay vi phu còn phải ngủ dưới đất nữa không?”
Ta hờn dỗi lườm hắn một cái.
Hắn tìm thấy quyển thoại bản dưới gối của ta.
Sắc mặt ta biến đổi, chột dạ giật lại.
Kỳ Tẫn Dã cười nói: “Có gì mà ta không được xem? Sơ Nhi muốn hiểu chuyện nam nữ, cần gì phải xem nội dung trong sách này? Cũng không đủ chi tiết.”
Hắn đè ta xuống, hơi ấm áp phả vào cổ ta.
“Ta có thể dẫn nàng từ từ cảm nhận.”
Ngoài phòng sao thưa trăng mờ, mây vỡ từng mảnh.
Trong phòng uyên ương giao triền, mây mưa khó dứt.
Kỳ Tẫn Dã giữ chặt eo ta, ta hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi.
Nghỉ ngơi một lát, ta nghiêng người, bày tỏ lòng mình với Kỳ Tẫn Dã.
“Kỳ Tẫn Dã, ta nghĩ rằng ta yêu chàng.”
Kỳ Tẫn Dã nhướng mày: “Thật sự không phải yêu danh phận Thái tử phi?”
Ta hờn dỗi lườm hắn một cái: “Làm gì có! Ta rất tự biết mình. Bây giờ cho dù chàng mất đi vị trí Thái tử, ta cũng sẽ nuôi chàng.”
Ta có lẽ đã thích Kỳ Tẫn Dã từ trước khi hắn đi thi, nhưng vì có thành kiến với hắn, luôn cho rằng hắn tham lam tài sản nhà ta, nên yêu mà không tự biết.
Thấy Kỳ Tẫn Dã không nói gì, ta nằm đè lên người hắn, mắt ngấn nước nhìn hắn, lại bắt đầu cọ quậy.
“Chàng có tin là ta thích chàng không?”
miệng Kỳ Tẫn Dã không nén được nụ cười, cố ý trách ta.
“Nhưng ban ngày nương tử còn đánh chửi ta, nói không thích ta.”
“Ta nói trong lúc tức giận thôi!”
“Ừm.”
Kỳ Tẫn Dã hít một hơi thật sâu, lật người ta lại, khẽ cắn vào vành tai ta.
“Vốn định để nàng nghỉ , mai còn theo ta hồi cung. Nhưng đã là Sơ Nhi không ngủ được, vậy để thị vệ ngày mai đợi thêm một lúc cũng chẳng sao.”
“Đừng…”
“Phản đối không có hiệu lực.”
24
Ngày ta được chính thức sắc phong làm Thái tử phi, ta và Kỳ Tẫn Dã lại thành hôn một lần nữa, mười dặm hồng trang trải đầy các con phố ở Kinh thành.
Sau đó, ngưỡng cửa nhà họ Phương của ta gần như bị giẫm nát.
Ngoài những người thân đến thăm, người di họ xa lại dẫn theo nhi tử nữ nhi đến thăm, ai nấy đều một vẻ mặt nịnh nọt.
Họ âm mưu để ta nói giúp cho nhi tử bà ta một chức quan nửa vời trước mặt Kỳ Tẫn Dã, thậm chí còn muốn cho biểu tỷ vào cung làm của Thái tử.
Lúc đó ta đã mang thai.
Di tham lam để lộ ý đồ.
“Sơ Nhi, con đang mang thai, cũng không tiện chăm sóc Thái tử, thay vì để người ngoài được lợi, không để biểu tỷ của con vào cung, biểu tỷ của con nhất định sẽ nghe lời con răm rắp.”
“Con ở trong hậu cung, cũng có người để nương tựa.”
Cho dù Kỳ Tẫn Dã có nạp , cũng sẽ không phải loại người như nhà di ta.
Chưa kịp để ta đuổi người đi, Kỳ Tẫn Dã đã về.
Biết rõ ngọn ngành, hắn cho biểu tỷ tiến lên để ngắm kỹ.
biểu tỷ mặt mày e thẹn, miệng không ngừng nhếch lên.
Kỳ Tẫn Dã mặt không biểu cảm.
“Thật xấu xí.”
Nụ cười của biểu tỷ cứng đờ trên mặt, mắt ngấn lệ.
Kỳ Tẫn Dã ngừng lại một chút rồi nói: “Nhưng nể tình ngươi là họ hàng với Thái tử phi của ta, vậy ta sẽ ban cho ngươi một bát canh trú nhan, cho ngươi một cơ hội.”
Sau đó hắn lệnh cho người bưng lên một bát đen kịt.
biểu tỷ không nghĩ ngợi, bưng bát lên, uống cạn.
Trong vòng một nén hương, mặt biểu tỷ nổi đầy mẩn đỏ, ngứa ngáy, nàng ta gãi, trên mặt thêm mấy vết cào, coi như là bị hủy dung.
Kỳ Tẫn Dã cho người đuổi mấy người họ ra phủ.
25
Một năm sau, Hoàng đế bệnh nặng, không thể lo việc triều chính, thoái vị làm Thái thượng hoàng, Kỳ Tẫn Dã đăng cơ làm Hoàng đế.
Ta chưa từng nghĩ rằng, thiếu niên mà phụ thân ta nhặt về từ trong tuyết, một ngày nào đó sẽ trở thành đế vương.
Sau khi sinh Dực nhi, Kỳ Tẫn Dã đêm nào cũng đến Phượng Nghi cung, quấn lấy ta.
Ta xoa xoa eo, không thể chịu đựng được nữa.
“Trước sao không thấy chàng ham muốn như vậy?”
Kỳ Tẫn Dã cười khẽ trêu chọc.
“Sơ Nhi quên mất tính khí của mình rồi sao?”
“Trước chạm vào nàng thêm một chút, nàng đã giận dỗi ta mấy ngày.”
“Vốn dĩ ba năm ngày mới được ăn thịt một lần, chạm vào nàng thêm một chút, lại phải đợi thêm nửa tháng nữa.”
Ta bị trêu chọc đến không nói nên lời.
Dù sao thì những gì Kỳ Tẫn Dã nói đều là sự thật.
“Để ta nạp cho chàng hai phi tần.”
Một câu nói vô tình của ta, lòng ta chợt thót lại.
Ngẩng đầu lên, thấy Kỳ Tẫn Dã đang nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng và nguy hiểm.
Sau khi Kỳ Tẫn Dã đăng cơ, đã tìm một lý do, ban chiếu cáo thiên hạ, cả đời sẽ không nạp phi nữa. Việc hắn năm xưa bị Cẩm phi hãm hại, lưu lạc bên ngoài nhiều năm, chính là lý do tốt nhất.
Ta vội vàng cười nịnh nọt vuốt ve hắn.
“Thần nói đùa thôi.”
Vuốt ve chưa xong, ta lại bị ấn xuống.
“Thần thật sự nói đùa mà…”
“Ừm…”
()