Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Từ Minh Đình im lặng một lúc, rồi đồng .

Hắn đặc biệt giải thích với ta rằng, giữa hắn và Thôi Nhược Vũ chưa từng xảy ra .

Thôi Nhược Vũ tay kế hoạch đẩy ngã Thôi gia, rồi trở thành nữ quan.

Ta sự người phụ nữ rất lợi hại, rõ bản chỉ là một quân cờ, liền lật bàn cờ.

Thôi Nhược Vũ đặc biệt đến xin lỗi ta, nàng ấy giễu nói: “ ta từng nói phận của ngươi thấp kém, mình cao quý. Đến khi xảy ra mới nhận ra, hóa ra ta cũng chỉ là một món hàng có giá cao thôi.”

“Ta nhận lời xin lỗi của ngươi, chúc Thôi cô nương từ nay về tiền đồ rộng mở, danh lợi song toàn, tiến tới không ngừng.” Ta mỉm nói với nàng ấy.

Thôi Nhược Vũ cũng : “ người khác chúc ta dung nhan trường tồn, lấy được phu quân tốt. những lời đó, không lời nào nghe hay bằng lời ngươi nói.”

Ta mua một ngôi nhà nhỏ khác ở kinh thành, mỗi tháng đều đặn đưa tiền sinh hoạt Từ Minh Đình.

Hàng xóm ta là người nuôi gia đình, họ nhạo lưng rằng đường đường là một đại nam nhân như hắn lại làm chồng bám.

Hắn chỉ nói: “Nương tử của ta có tài kiếm tiền, ta vui vẻ cơm mềm. Nếu các người ghen tị, cũng làm phu quân bám , cần phải nói xấu lưng.”

Ta ngồi dưới mái hiên, vừa quả lê vừa nghe, buồn : “Chàng đúng là tính tình tốt đấy, nghe mấy lời cũng không tức giận.”

Từ Minh Đình vừa nhặt rau vừa ung dung đáp: “Chẳng qua là những lời đàm tiếu giữa hàng xóm, họ cũng chỉ nói thôi. So với những kẻ giả nhân giả nghĩa triều đình tốt hơn nhiều.”

Nói xong, hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ta.

Ba tháng sống chung, là lần đầu tiên Từ Minh Đình nhắc đến triều đình.

Hắn dĩ nhiên không thể từ bỏ trọng trách của một vương gia.

Khi có việc hắn đến triều đình nhậm chức, khi ở nhà làm việc nhà xong, cũng xử lý công vụ.

Chỉ là, mặt ta, hắn tuyệt đối không nhắc đến triều đình, cứ làm như mình chỉ là Từ Minh Đình.

Hắn sự rất kiên nhẫn, ta Nam Lâu nghe hát, hắn được mặt lạnh mặt giặt nội y ta.

Bây giờ, dù rồi, hắn cũng giả vờ như không .

“Từ Minh Đình, lại .” Ta gọi hắn.

Từ Minh Đình lau khô tay, ngồi xuống bên cạnh ta.

Ta đưa quả lê : “, một miếng mát cổ.”

Từ Minh Đình không chịu : “Không chia lê với nàng.”

“Chàng đúng là mê tín.” Ta hừ nhẹ, nắm lấy cổ áo hắn và hôn môi.

Giọng hắn trầm thấp, như nghẹn lại cổ họng.

người ta nóng bừng.

Chết tiệt ! Rượu ở Nam Lâu tối nay có vấn đề.

Lúc đầu không , thuốc đó lại khiến độc cũ người ta tái phát.

Ta tức giận cắn vai hắn.

Từ Minh Đình giữ eo ta, bế ta đùi.

“Ta nàng không muốn chạm vào ta.” Từ Minh Đình hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là độc tố nàng chưa được giải hết, cứ nhịn mãi không tốt cơ thể. Hay là chúng ta cứ mặc quần áo, ôm nhau như được không?”

Ngày hắn phát hiện phận của ta, hắn hỏi có phải vì hắn giống các chủ của ta ta mới cứu hắn không.

Câu hỏi , có chút oan ức.

Lúc trẻ, ta quả thực có chút cảm xúc mơ hồ với các chủ.

khi nghe rằng đàn ông quá lớn tuổi đó không ổn, ta liền dứt khoát bỏ định.

khi rút lui khỏi giang hồ, ta từng trúng một loại độc.

Dù đã được giải, m.á.u ta vẫn lưu lại dược tính.

Một khi ta có với người đàn ông nào, người bốc nóng.

Lần đầu gặp Từ Minh Đình, hắn ướt đẫm nằm gục dưới mưa.

Ta ngang qua, chỉ nhìn mặt và dáng người hắn thôi đã sinh lòng ham muốn.

đó, ta kể Từ Minh Đình nghe.

Ta thực lòng với hắn là “ sắc động lòng”, tuyệt không có định xem hắn là thế của người khác.

Từ Minh Đình nói chỉ muốn ôm ta, ôm một hồi lại bảo nóng.

Quần áo dần dần được thoát bớt, dục như có như không.

Đôi chân hắn giấu dưới lớp áo, cơ bụng nửa che nửa lộ.

“Phải nấu cơm rồi.” Từ Minh Đình định đặt ta xuống.

Ta đẩy hắn áp vào tường, tháo hẳn đai áo ra: “Tối nay chỉ cần chàng là đủ!”

Đêm đó quả là một phen cuồng nhiệt.

Chiếc ghế mây ngoài sân bị gãy mất.

Ngay một chiếc áo yếm của ta cũng bị Từ Minh Đình cắn rách.

Cũng tại hắn, cái cũng kêu, cái kia cũng gọi.

Ta sợ bị người khác nghe , đành để hắn cắn chặt lấy áo.

đã làm một lần, có lần thứ hai.

Liên tiếp nửa tháng, ta chìm đắm vòng tay của Từ Minh Đình không dứt ra được.

Ta nằm chăn, kiểm điểm bản .

Từ Minh Đình bước vào, nói với ta: “Tối qua làm hỏng cái bàn, ta đã đặt làm một cái mới. Chắc chắn bền hơn, để nàng thoải mái, làm cũng được.”

Câu nói ra làm ta tức đến nghẹn lời!

Chẳng lẽ ta là loại đạo tặc hái hoa trộm cỏ như sao?

Ta quyết tâm kiềm chế, tuyệt đối phải kiềm chế!

Không thể để Từ Minh Đình nghĩ rằng, chỉ cần hắn lộ chân, lộ eo là ta không thể kìm nén được.

“Sao , chưa ngủ dậy à?” Từ Minh Đình bế t , giúp ta xoa lưng.

Hắn đúng là thơm đến kỳ lạ.

Ta hít hít mũi ngửi, sao lại cảm ngọt ngào đến thế.

“Ta mới đổi loại bột đánh răng, có vị như cam lộ.” Từ Minh Đình nhiên hỏi ta: “Nàng có muốn thử không?”

Thử một chút môi, cũng không sao .

Ta ôm cổ hắn, hôn tới.

Môi hắn hơi lạnh, hôn vào lại ngọt ngào.

Đến khi ngã xuống giường, đầu ta bỗng tỉnh táo hẳn.

Ta bật dậy, quơ lấy áo lao thẳng ra cửa.

“Tối nay ta không về đâu!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương