Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Người ta gả cho, tên là Tô Yến, vốn là một thư sinh ôn nhu nhã nhặn.
Chàng xuất thân bần hàn, song diện mạo tựa gió mát trăng thanh, đối nhân xử thế lại khiêm hòa lễ độ, là bậc “hảo lang quân” hiếm có trong miệng dân phố chợ.
Phụ thân ta chỉ là một chưởng quỹ tiệm thuốc nho nhỏ, khi xưa cưới chàng làm chàng rể họ Tạ, cốt cầu cái tính thật thà, lo liệu mà chống đỡ cho gia môn đơn bạc này.
thân ba năm, phu thê chúng ta kính cẩn như khách, tháng tựa con suối nhỏ chảy ngoài trấn, tuy đạm bạc yên ả thanh bình.
Chàng thường vẽ mày cho ta, ta giặt y phục cho chàng.
Chàng ngồi dưới đèn đọc sách, ta thì ngồi một mài mực.
Ta từng ngỡ, những tháng thủy trường lưu thủy như thế, sẽ đi hết một đời.
Cho đến mưa hôm .
Gốc liễu trăm năm nơi Tây lôi điện bổ trúng, bốc lửa ngút trời, hỏa như soi đỏ nửa vòm trời .
Ta tiếng sấm đánh thức, theo bản năng sờ sang cạnh, chỉ chạm khoảng trống.
Không thấy Tô Yến đâu cả.
Lòng ta chấn , khoác áo ngồi dậy, đang định ra ngoài tìm thì thấy chàng đẩy vào, toàn thân ướt đẫm, mang theo một luồng hàn khí lẽo.
Sắc chàng hơi tái, hơi dồn dập đến mức khó mà nghe rõ.
“Phu quân, chàng đi đâu ?”
Ta vội vàng tới, cầm khăn khô lau người cho chàng.
Chàng miễn cưỡng mỉm cười, nắm tay ta, giọng vẫn dịu dàng như trước:
“Không . Nghe nói Tây có lũ lụt, ta đi qua một chút, nàng chớ lo.”
Tay chàng buốt, tựa như băng tuyết.
Ta đỡ chàng thay áo khô, hầu hạ chàng nằm xuống.
Đợi hơi chàng dần đặn, ta mới thổi tắt đèn.
Trong bóng tối, ta trằn trọc không ngủ , luôn cảm thấy có điều bất thường.
Mượn trăng mờ nhạt ngoài sổ, ta lặng lẽ nghiêng người, về phía Tô Yến đang say ngủ.
Và chính khoảnh khắc đó, hơi ta, tim ta, máu huyết trong người ta, tất cả như đông cứng lại.
Sau lưng chàng, dưới lớp chăn gồ lên khe khẽ, mà chầm chậm xòe ra chín chiếc đuôi phủ lông trắng muốt, xốp mượt tựa tuyết.
Dưới trăng, lớp lông trắng tỏa ra thứ sáng vừa thánh khiết lại vừa quái dị.
1
Trong khoảnh khắc , ta tưởng đang nằm mộng ác.
Ta bóp chặt lòng bàn tay, cơn đau buốt truyền đến nói cho ta tất cả là thật.
Phu quân của ta, kẻ vốn tay không thể trói gà, ôn nhu hay cười – Tô Yến – hắn không người.
Bao lời quái đàm, dị truyện dân gian thi nhau lướt qua trong đầu ta.
Nào là nữ quỷ khoác da người, nào là hồ ly đòi mệnh… Mỗi câu chuyện có chung một kết cục – phàm nhân hút cạn tinh khí, chết thảm khôn cùng.
Toàn thân ta buốt, răng va lập cập.
Tô Yến… hắn muốn ăn thịt ta chăng?
Ý nghĩ đó vừa hiện lên, ta như nghẹt .
Ta chằm chằm gương say ngủ nghiêng về phía ta, gương từng khiến ta yên lòng mấy, nay lại tràn đầy sát cơ chí mạng.
Ta nên làm ?
Kêu lên?
Bỏ chạy?
Không, không .
Nếu ta dám phát ra một chút tĩnh, kinh đến hắn, chỉ e nay chính là chết của ta.
Ta dồn hết tự chế trong đời mới khiến thân không run rẩy như cầy sấy.
Từng tấc từng tấc, ta dịch vào góc giường, khẽ khàng cuộn trong chăn thật kín, tựa như thế có thể ngăn tử vong kề.
Cả không ngủ.
Ta mở to mắt , cho đến khi phương đông dần sáng, tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào gian phòng.
cạnh, Tô Yến khẽ cử , từ từ mở mắt.
Thứ “” sau lưng chàng đã biến mất không còn dấu vết.
Chàng như mọi khi, nửa mê nửa tỉnh ta, trong mắt đong đầy ý cười ôn nhu:
“A Oản, tỉnh rồi ư?”
Tim ta đập loạn, tựa hồ từ cổ họng mới ép ra một tiếng “Ừm”.
Chàng đứng dậy mặc y phục, tác liền mạch như nước chảy mây trôi, không khác thường.
Tựa hồ chuyện kinh hồn qua quả thực chỉ là một hồi ảo mộng của riêng ta.
ta , không .
Chàng rửa súc miệng xong, quay đầu lại dặn:
“Hôm nay tiệm đã hết cam thảo, ta ghé hiệu thuốc Đông phố. Cơm sáng còn ủ trong nồi, nhớ ăn đấy.”
Ta cứng đờ mà gật đầu.
Chàng tới trước ta, như mọi , theo thói quen đưa tay định xoa đầu.
Ta như theo bản năng mà lùi lại.
Bàn tay chàng khựng lại giữa không trung, mắt vốn chan chứa ôn nhu chậm rãi tiêu tán, chỉ còn lại mờ mịt cùng thương tổn:
“A Oản, thế?”
Ta mấp máy môi, một lời nói chẳng nên lời.
Ta có thể nói ?
Nói ta thấy chàng mọc ra chín chiếc đuôi hồ ly, nói chàng vốn là yêu quái ?
Không khí như đặc quánh lại.
Chàng lặng lẽ ta rất lâu, cuối cùng vẫn buông tay xuống, khẽ nói một câu:
“…Ta ra ngoài đây.”
Cánh nhẹ nhàng khép lại, tiếng chân chàng dần xa.
Mãi đến khi chẳng còn nghe nữa, ta mới như rút cạn sức mà phào, cả người mềm oặt ngã xuống giường.
Ta làm bây giờ?
Phụ mẫu đã sớm qua đời, tiệm thuốc lớn chỉ còn một ta chống đỡ.
Tô Yến là rể họ Tạ, danh nghĩa đây vẫn là nhà của ta.
Thế bây giờ, trong cái nhà này, lại sống cùng một yêu quái.
Ta run rẩy ngồi dậy, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Chạy.
rời khỏi nơi này, càng xa chàng càng tốt.
Ta vội vàng thu xếp mấy món y phục, lại lật tủ lấy ra chút bạc phụ thân để lại, gói một bọc nhỏ.
Thế khi ta đến , tay đã nắm lấy then cài, lại khựng lại.
Ta nhớ tới ba năm thân này.
Thân ta hàn, mỗi khi đông đến tay chân như băng.
Tô Yến luôn đặt lò sưởi sẵn trong chăn, rồi ôm đôi chân giá của ta trong ngực cho đến khi ấm lại.
Ta tính toán vụng về, sổ sách tiệm thuốc luôn sai.
Chàng liền đốt đèn, cầm bàn tính, kiên nhẫn đối chiếu từng món, chưa từng oán một câu.
Đám lưu manh ở đầu phố đến quấy rối, chàng rõ là thư sinh yếu đuối, mà vẫn không ngần ngại chắn trước ta, dẫu có xô ngã liều chết che chở.
Chàng đối với ta, thật sự từng chút không giả.
Một kẻ muốn hại ta, có thể nhẫn nại mà dịu dàng như thế suốt ba năm ?
Hay tất cả, chỉ là giả vờ để một “ăn thịt” ta?
Lòng ta rối như tơ vò.
“Binh binh binh!”
Đúng lúc đó, một hồi đập dồn dập vang lên, dọa ta giật nảy .
“Tiểu muội nhà họ Thẩm! Mau mở ! Xảy ra chuyện rồi!”
Là giọng của Vương đại nương ở sát vách.