Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Không phải tử đã sính lễ ? lại còn có một phần nữa?”
Ta nghi hoặc mở ra, là vàng bạc, châu báu, ngân phiếu khiến mắt ta sáng rỡ.
“ tử đúng là người tốt, hào phóng đấy! còn thêm!”
Cảnh Trạm hừ :
“Là của ta.”
Ta nhìn vẻ mặt kiêu căng của hắn, sững người.
Hắn uống một ngụm trà, không nhìn ta, nói:
“Lấy vợ có thể chỉ dựa vào người khác.”
Đây là câu dài nhất hắn từng nói ta, khiến lòng ta càng thêm rung động.
“Cảnh Trạm, quyến rũ , ta sắp yêu c.h.ế.t .”
Ta nhìn hắn ngây ngốc, hắn liền bị sặc trà, ho khan mấy tiếng.
Ta vội vàng vỗ lưng cho hắn, lại bị hắn hất tay ra.
“Đừng chạm vào ta.”
Bốn chữ này theo ta tận đêm tân hôn.
Tiệc cưới đơn giản, ta chỉ có Lâm Cửu và vài vị hàng xóm, hắn là mấy tên ám vệ.
Tiệc vừa tàn, hắn đã ngồi ngay ngắn phòng, người căng cứng như gỗ.
Ta nổi giận, ép hắn uống hết rượu giao bôi đổ người ra giường ngủ luôn.
Thành thân mệt mỏi, kiếp ta không cưới nữa.
Khi ta tỉnh dậy, Cảnh Trạm đang luyện quyền sân.
Vừa rửa mặt chải đầu, ta vừa lén ngắm hắn.
Có lẽ ánh mắt ta nóng bỏng, hắn lập thu chiêu.
Ta khẽ lẩm bẩm rằng hắn nhen, đẹp thế mà không cho ngắm, hắn vào phòng liếc ta một cái sắc như dao.
“Cảnh Trạm, lát nữa cùng ta phía nam thành, tiện thể ghé qua xem cửa tiệm.”
Ta vừa ăn sáng vừa nói.
Hắn thong thả dùng bữa, một lúc lâu mới nhạt phun ra hai chữ: “Không .”
Ta bèn rút tín vật mà tử ban cho, ra lắc lư trước mặt hắn, lúc này hắn mới chịu khuất phục.
Ngoài bộ hỷ phục đỏ thẫm hôm thành thân, hôm nay hắn vận y phục đen sẫm như thường lệ.
Ta bảo hắn thay đồ, hắn liền nhấc chân bỏ .
Ta cắn răng đuổi theo, nào ngờ hắn bước nhanh như gió, hoàn toàn không có ý đợi ta.
“Cảnh Trạm, chờ ta .”
“Cảnh Trạm!”
Hắn như không nghe , mặc ta gọi khản cổ. Ta giận muốn bốc khói.
khu nam thành, hắn mới chịu dừng lại. Ta thở dốc mức không buồn mắng nữa.
Mặt hắn không cảm xúc theo ta vào căn nhà bỏ hoang. Bọn trẻ con vừa ta liền ùa ra.
“ tỷ! tỷ!”
Tụi ríu rít không ngừng, ta lấy kẹo mừng và điểm tâm hôm qua chia cho từng đứa.
Tiểu Phong – đứa lớn nhất – liếc nhìn người lưng ta, dè dặt hỏi:
“ tỷ, đó là quân của tỷ ?”
Ta gật đầu, đám nhóc lập ùa phía Cảnh Trạm.
“Tỷ ơi, huynh đẹp , thanh kiếm kia là ?”
“Tỷ ơi, huynh cao ghê, có võ công không?”
“Tỷ ơi, huynh là đại cao thủ à?”
Năm đứa trẻ líu lo không ngớt, khiến chân mày của Cảnh Trạm giật lên liên tục.
Hắn liếc nhìn ta đang không ngớt, khẽ hừ một tiếng, gượng gạo “ừ” một tiếng.
Ba đứa không cảm khí toát ra từ người hắn, tiếp tục tra hỏi tấp.
Tiểu Phong vừa nhai điểm tâm vừa nghiêm trang nói:
“Tỷ này mới xứng tỷ.”
Ta bật , véo tai nó một cái:
“Thằng nhóc ranh, dám nói chuyện kiểu người lớn. Cầm tiền này, chuẩn bị dắt tụi tiệm ta việc.”
Tiểu Phong lau tay, nhận lấy hầu bao, nghe ta nói sắp mở tiệm hoành thánh, muốn để tụi nó có nơi nương thân. Mắt nó liền đỏ hoe, kéo Tiểu Hoa quỳ xuống dập đầu cảm tạ.
“Đứng lên, không được quỳ nữa. Giờ tỷ của các đã là người có tiền, sẽ không để các ăn mày thêm lần nào nữa.”
Ta dứt lời thì nở nụ đắc ý.
Đám liền buông Cảnh Trạm ra, nhào ôm lấy chân ta hò reo.
Ta ngước nhìn Cảnh Trạm, hắn ôm kiếm, mặt không chút biểu cảm, chỉ là trên đường … đã không còn bước nhanh như trước nữa.
cửa tiệm mà tử ban cho mới vị trí tốt, đem bán hoành thánh có phần hơi uổng, nhưng ngoài hoành thánh ra, ta cũng chẳng gì khác.
Thợ thầy được mời ta là nữ nhân liền mở miệng hét giá trên trời, ta lập ra hiệu cho Cảnh Trạm phía .
Hắn vừa bước lên, người đốc công lập thay đổi độ, báo giá hợp lý ngay khắc.
Ta liền nở nụ rạng rỡ hắn, nhưng hắn lại lãnh đạm ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Đúng là kẻ vô tình!
Bận rộn suốt một ngày, khi màn đêm buông xuống, ta mới kéo hắn ăn tối.
Hắn cũng chẳng kén chọn, ta gọi gì hắn ăn nấy.
Ăn xong, ta ra quầy thanh toán, quay lại thì hắn lén gói số đồ ăn thừa mang , đem cho đám mèo chó hoang nơi đầu ngõ.
Trước kia mỗi lần dọn hàng, ta đều hắn ghé qua đấy, âm thầm đem đồ ăn chia cho những sinh linh bị bỏ rơi.
Ta luôn , người ta thích – là một người rất tốt.
Chỉ là hắn nhạt, suốt hai ngày đối đãi ta như cũ, xa cách, nhạt như băng.
Ban đêm tuy ngủ cùng giường, nhưng hắn luôn đặt kiếm ở giữa, khiến ta – một kẻ có tâm tư nhưng không đủ can đảm – ngày đêm nhìn mỹ nam ngay trước mắt mà như kiến bò tim.
Cho khi ba ngày nghỉ cưới kết thúc, hắn phải trở cung tiếp tục việc.
Mặc xong bộ y phục ám vệ, hắn đứng ở cửa, thản nhiên nói:
“Khi nào thì chưa , không cần đợi ta.”
Ta ngắm bóng lưng tuấn tú của hắn, khẽ l.i.ế.m môi, bỗng tay giữ hắn lại, chụt một cái hôn lên má hắn:
“A Trạm, ta đợi nhà.”