Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Hắn đã cứu ta quá nhiều lần, ân tình của phủ Thừa tướng hắn sớm đã trả hết. Phụ thân cũng sẵn lòng để hắn đi, nhưng hắn lại muốn ở lại.

Phụ thân thấy hắn kiên trì cũng không ép buộc, cứ để hắn tục ở bên ta, đến nỗi lần thành hôn này, hắn cũng theo ta gả sang đây.

Về đến phủ, ta nghe thấy hạ bàn tán về chuyện đêm qua.

“Nghe nói hôm qua Thái tử không đến tân phòng.”

“Cái gì? Vậy không phải Thái tử phi một mình phòng không gối chiếc sao?”

“Các ngươi nói xem Thái tử phi có phải thật sự rất xấu không? Nghe đồn mặt nàng đầy tàn nhang, lại còn là một kẻ bệnh tật.”

“Ai mà biết được.”

“Không phải, hôm qua ta gặp Thái tử phi rồi, nàng đẹp lắm, đẹp hơn Kỳ Ly tiểu thư nhiều.”

“A? Hôm qua Kỳ Ly tiểu thư không phải đã vào phòng Thái tử điện hạ sao… Đêm tân hôn… Thái tử phi thật đáng thương quá.”

“Chỉ có thể trách Thái tử phi số không tốt, Thái tử điện hạ một lòng chỉ yêu Kỳ Ly tiểu thư thôi, haiz!”

Vu Hoán và Hoa nghe thấy tức không chịu , định đi dạy dỗ bọn họ nhưng ta đã cản lại, rồi đi về tẩm điện bằng một con đường không người qua lại.

Họ nói gì ta cũng không tâm, ta lại không thích Thái tử, ta chỉ mong Thái tử kia một lòng một dạ với Kỳ Ly tiểu thư của người, như vậy sau này ta và người cũng có thể sớm ngày hòa ly.

5

Ta trên ghế mềm: “Vu Hoán, Hoa , chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm.”

“Vâng!”

Sau khi hai nha hoàn ra ngoài, ta liền gọi Kình Thương.

Hắn quỳ một gối trước mặt ta, cung kính nói: “Chủ tử.”

Ta mỉm cười: “Ga giường ở dưới gầm giường, còn có y phục của ta đều bị ngươi làm bẩn rồi, giặt cho sạch sẽ đấy.”

Mặt hắn đỏ bừng, đến cả vành tai cũng đỏ, cứng ngắc đáp một tiếng “Vâng!”.

Hắn ôm ga giường định ra ngoài, ta lại gọi hắn lại: “Đợi ta tắm xong rồi hẵng giặt, ta phải giám ngươi.”

Thân thể hắn cứng đờ: “Vâng!”

Lúc tắm, ta chỉ mặc một chiếc yếm và quần lót trắng, ngâm mình trong bồn.

“Kình Thương.”

Bên ngoài tấm rèm che vang lên giọng hắn: “Chủ tử.”

“Vào đây! Giặt ga giường ở đây.”

Hắn không trả lời ta. Một lúc sau ta có chút mất kiên nhẫn lên tiếng: “Kình Thương, ngươi có nghe thấy không?”

“…Vâng.”

Hắn ôm một đống y phục bước vào, đầu không dám ngẩng lên.

Khóe miệng ta cong lên: “Bên kia có thùng, tự qua đây múc nước.”

“…Vâng!”

Ta không tin ngươi có thể cúi đầu mà không nhìn?

Hắn xách thùng đến mép bồn múc một thùng nước, suốt quá trình đều cúi đầu không nhìn ta, sau đó dậy quay lưng về phía ta bắt đầu giặt ga giường.

Hay lắm…

Ta bĩu môi: “Ngươi quay lưng về phía ta giặt, ta giám thế ?”

Thân thể hắn cứng lại, chậm rãi quay người đối diện với ta, ngẩng đầu nhìn ta một cái rồi lại vội cúi xuống, bắt đầu giặt giũ.

Trên ga giường còn vương lại một giọt máu đỏ và vết tích của ngày hôm qua.

Ta liếc thấy vành tai đỏ bừng của hắn, bật như vệt máu kia.

Hắn giặt rất chậm, thận vò sạch từng chỗ một.

Giặt xong ga giường, hắn bỏ vào một cái thùng gỗ khác, rồi lại cầm lấy chiếc áo lót màu đỏ của ta bắt đầu giặt.

đến là quần lót.

Rồi đến… chiếc yếm đỏ.

Đừng nói là hắn đỏ mặt suốt quá trình, ngay cả ta… cũng có chút ngượng ngùng.

Giặt xong, hắn định ra ngoài phơi, ta gọi hắn lại: “Kình Thương, cổ ta đau, cũng mỏi, ngươi đến xoa bóp giúp ta đi.”

Hắn còn nhát gan hơn cả ta, cứ thế cứng đờ tại chỗ không dám động đậy.

Khóe miệng ta cong lên, muốn trêu chọc hắn thêm chút nữa. Vẻ mặt ngượng ngùng của hắn thật sự rất đáng yêu.

“Kình Thương, đây là do ngươi gây ra mà… không xoa bóp cho ta sao?” Ta nói giọng nũng nịu.

Nghe vậy, cả người hắn suýt nữa thì không vững, cái thùng trong tay rơi thẳng xuống .

Vu Hoán và Hoa nghe thấy tiếng động liền vào xem: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”

Họ bước vào đã thấy Kình Thương, kinh ngạc đến rớt cả cằm: “Kình… Kình Thương?”

Ta nhìn bóng lưng cứng đờ của Kình Thương, bất giác mỉm cười: “Các ngươi dọn dẹp chỗ đó đi, ra ngoài giặt lại. Khi ta chưa gọi, các ngươi đừng vào.”

Nói rồi ta chỉ vào đống y phục và ga giường rơi vãi dưới chân Kình Thương.

Lúc này họ cũng nhận ra điều gì đó, đỏ mặt nhặt đồ trên rồi đi ra ngoài.

Mà Kình Thương lúc này vẫn còn ngẩn người.

“Kình Thương, ngươi định không nhận sao?” Ta hỏi.

Kình Thương vội vàng quay người quỳ xuống : “Không có… thuộc hạ… nhận.”

“Nhận thì qua đây xoa bóp cho ta.”

Hắn lo lắng bước tới, cúi đầu sợ nhìn thấy thứ không nên thấy.

Lòng bàn tay hắn rất ấm, có một lớp chai mỏng.

Chỉ là lực tay mạnh…

Ta nhíu mày, kêu lên một tiếng “A~”: “Kình Thương, nhẹ thôi, đau quá…”

Tay hắn khựng lại, có lẽ đã đến chuyện đêm qua, cả người tim đập nhanh hơn.

Ta có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập rộn ràng.

6

Hắn dường như đang điều chỉnh lại thở, một lúc sau hắn lại đưa tay lên xoa bóp cổ ta, lần này hắn truyền nội lực vào cổ ta, khiến ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

cũng mỏi.” Ta tủi thân lên tiếng.

Hắn lại đặt tay lên ta, truyền nội lực vào. Quả nhiên, cũng đỡ mỏi hẳn.

Ta nảy ra một ý, quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Kình Thương, có mềm không?”

Hắn ngây ngốc nhìn ta, sau đó quay mặt đi: “…Mềm…”

“Kình Thương, bỏ mặt nạ ra được không? Ta muốn nhìn ngươi.”

Hắn nói: “Được…”

Chiếc mặt nạ được tháo xuống, khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện ra trước mắt ta. Lông mày động, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại, xương quai hàm sắc nét vô cùng tinh xảo.

Gương mặt trắng hồng, tựa như nam tử tắm gió xuân, làm trái tim ta rung động.

Đẹp quá…

Ta chưa từng gặp ai đẹp như vậy, hắn thậm chí còn đẹp hơn ta vài phần, nhưng khí chất toát ra từ xương cốt lại đầy vẻ bá đạo. Nếu không hiểu hắn, thật sự sẽ nghĩ hắn là một thủ lạnh lùng vô tình.

“Kình Thương, ngươi trông đẹp thật.” Ta cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hắn tục xoa bóp cho ta: “Chủ tử còn đẹp hơn.”

Lời này khiến lòng ta nở hoa.

Ai mà không thích được người mình thích khen mình đẹp chứ.

Nước đã lạnh, ta dậy. Vải vóc dính vào người ta, hắn liếc nhìn một cái rồi vội cúi đầu, sau đó hắn chảy máu mũi…

Ta mỉm cười: “Kình Thương, hôm qua nhìn chưa rõ sao? Sao còn chảy máu mũi thế?”

Hắn tức quỳ xuống : “Thuộc hạ đáng chết!”

Ta tự mình thay y phục, mặc xong liền đi đến trước mặt hắn, đỡ hắn dậy: “Kình Thương, muốn nhìn thì cứ nhìn đường hoàng, ta cũng không trách ngươi.”

Hắn vội vàng lùi lại vài bước: “Chủ tử, thuộc hạ xin lui trước.”

Ta “Ừm” một tiếng, mặc kệ hắn bỏ chạy thục mạng.

Hắn thật sự… rất đáng yêu.

Còn dễ ngượng ngùng hơn cả con gái.

Ta bước ra ngoài, trên giường chợp mắt một lúc thì ngoài cửa đã vang lên tiếng của Vu Hoán.

“Thái tử phi, Thái tử điện hạ đến!”

Ta mở mắt, ngồi dậy. Cửa được mở ra, một nam tử dung mạo tuấn tú bước vào.

Ta cúi người hành lễ: “Thần thiếp ra mắt điện hạ.”

Người không nói gì, nhưng ta biết ánh mắt người vẫn đang ta.

Ta nghiến răng, cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm lại phải vào cung thỉnh an, khó khăn lắm mới về tắm rửa được ngủ một giấc, Thái tử lại đến gây sự?

Ta ho khan hai tiếng.

Người cuối cùng cũng lên tiếng: “Ừm, sau này nàng cứ ở đây, nhưng chúng ta sẽ không có hệ phu thê. Bổn điện có người trong lòng, chắc nàng cũng đã nghe hạ trong phủ nói rồi.”

Ta thầm cười khẩy.

Không sao, ngài cứ tục thích Kỳ Ly gì đó đi, sao ta cũng không thích ngài.

Nhưng ta có thể tỏ ra quá phấn khích được không?

Không thể!

Ta phải nhịn không được cười thành tiếng.

“Thần thiếp biết, nhưng cũng không thể để thần thiếp cứ thế ở góa mãi được chứ?”

Người sững sờ, có lẽ không ngờ ta lại nói thẳng như vậy…

Ta tục: “Thần thiếp mong điện hạ có thể tìm cách hòa ly, cũng cho Kỳ Ly cô nương kia một danh phận.”

Mặt người đỏ, ho khan hai tiếng, không tự nhiên quay mặt đi: “Tất nhiên, bổn điện sẽ tìm cách hòa ly. Trong thời gian này nàng cũng có thể… tìm chút thú vui, bổn điện sẽ không quản, chỉ cần đừng để người ngoài biết là được.”

Ta gật đầu: “Tạ ơn điện hạ.”

Tìm chút thú vui?

Vậy có phải ta có thể tùy tiện trêu chọc tiểu Kình Thương rồi không?

“Bổn điện sẽ chuyển đến thư phòng, hạ trong phủ cũng đã dặn dò rồi, không ai dám bàn tán lung tung.”

“Tạ ơn điện hạ.”

Thái tử đi rồi, ta cuối cùng cũng có thể trở về chiếc giường lớn của mình để ngủ.

Nhưng xuống, ta dường như ra điều gì đó.

Kình Thương… hình như đến giờ vẫn chưa ngủ…

Hắn không mệt sao?

Chắc là mệt hơn cả ta nữa.

Ta gọi một tiếng: “Kình Thương?”

7

Hắn như thường lệ nhảy ra, quỳ trước mặt ta: “Chủ tử.”

Ta vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình: “Lại đây, ở đây.”

Hắn cứng đờ: “Chủ tử, cái này… cái này không hợp quy củ.”

“Không hợp quy củ?” Ta cười nhìn hắn: “Hôm qua thì hợp quy củ lắm à?”

“Hôm qua… thuộc hạ đáng chết!” Nói rồi hắn cúi đầu thấp hơn.

Ta: “…”

Ta đảo mắt, đổi một cách khác, véo mạnh vào đùi mình một cái, mắt tức rưng rưng nước.

“Kình Thương… ngươi định bỏ ta một mình sao?” Ta nói giọng nức nở, tủi thân: “Ngươi… ngươi có phải… rất ghét ta không?”

Nghe ta khóc, quả nhiên hắn tức ngẩng đầu, luống cuống nhìn ta, ánh mắt đầy xót xa.

“Không phải… thuộc hạ không ghét chủ tử.”

Hắn tuy dỗ ta nhưng không hề nhúc nhích, vẫn quỳ trên .

Ta khóc to hơn, nước mắt rơi lã chã: “Vậy sao ngươi không ôm ta…”

Hắn vội vàng dậy ôm ta vào lòng, thận xoa đầu ta, giọng nghẹn ngào: “Đừng khóc… chủ tử, là thuộc hạ không tốt.”

Ừm?

Giọng điệu này của hắn… sao cảm giác như đang khóc vậy?

Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, nhìn hắn.

Mắt hắn đỏ hoe…

Dáng vẻ này trông còn tủi thân hơn cả ta.

Ta…

Sao lại có cảm giác chột dạ thế này?

Sao lại cảm thấy mình như đã làm sai, không nên bắt nạt hắn?

Thôi vậy, ta không thể giả vờ khóc được, lỡ như thật sự làm Kình Thương khóc thì cũng không hay.

“Vậy ngươi có ngủ không?”

“Thuộc hạ…”

Ta trợn mắt: “Nếu ngươi còn nói mấy lời như không dám hay không hợp quy củ, ta sẽ khóc cho ngươi xem.”

“…”

Hắn im lặng một lúc, rồi lặng lẽ xuống bên cạnh ta.

Ta hài lòng bên cạnh hắn, tay ôm hắn rồi ngủ thiếp đi.

Tỉnh dậy lần nữa đã là buổi tối, ta liếc nhìn người bên cạnh, hắn vẫn đang ngủ.

Xem ra, hắn cũng không phải là toàn năng, cũng cần nghỉ ngơi.

Ta dậy, thận trèo qua người hắn. Hắn đột nhiên mở mắt, làm ta giật mình chúi về phía trước, mặt sắp đập xuống .

Xong rồi xong rồi!

Ngã thế này có bị hủy dung không?

ta đột nhiên có một bàn tay to khỏe ôm lấy, kéo ta vào lòng hắn.

“Chủ tử, có sao không?”

Giọng hắn vang lên trên đỉnh đầu ta, lúc này ta đang úp trên ngực hắn, còn có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập mạnh mẽ.

“Không… không sao.”

Ta dậy, lặng lẽ khoác áo choàng lên người rồi nói: “Vu Hoán, Hoa , chuẩn bị bữa tối.”

Ngoài cửa vang lên giọng của hai nha hoàn : “Vâng!”

Ta quay đầu nhìn Kình Thương: “Nghỉ thêm chút nữa đi! Khi dùng bữa ta gọi ngươi.”

Hắn ngay cả ngủ cũng đeo mặt nạ.

“Chủ tử, thuộc hạ nghỉ đủ rồi.” Hắn tức lật người xuống giường.

Khóe miệng ta cong lên: “Kình Thương, qua đây chải tóc giúp ta.”

“Vâng!”

Hắn biết chải tóc. Lần đầu ta bảo hắn chải tóc cho ta, hắn làm thành một mớ không thể tả , ta liền bắt hắn học.

Sau hơn chục lần thực hành trên đầu ta, cuối cùng hắn cũng biết chải tóc.

Nghĩ lại, hình như hắn đã không chải tóc cho ta rồi, từ khi có thánh chỉ ban hôn, hắn đã cố tình giữ khoảng cách với ta, nói chuyện với ta cũng cách xa mấy mét.

Ta hài lòng nhìn mái tóc hắn làm cho ta, hỏi: “Kình Thương, ta có đẹp không?”

“…Đẹp.” Hắn cúi đầu.

Ta xoay người, dùng tay nâng cằm hắn lên: “Ngươi không nhìn ta sao biết có đẹp hay không? Hay là trong lòng ngươi… ta có vị trí rất sâu đậm?”

Hắn nhìn vào mắt ta, bất giác nuốt nước bọt.

Hắn im lặng một lúc mới lên tiếng: “Chủ tử trong lòng thuộc hạ mãi mãi là đẹp nhất.”

Ta bụm miệng cười: “Vậy… có thích không?”

Vành tai hắn tức đỏ bừng, quay mặt đi, ấp úng nói: “Thích… thích.”

Ta thấy hắn thật thú vị, đã như vậy mà hắn vẫn cứ động một chút là đỏ mặt, có giống một ảnh vệ, rõ ràng là một thiếu niên chưa trải sự đời.

8

Ngón tay ta từ từ dừng lại trên yết hầu của hắn, ta có thể cảm nhận được tim hắn đập nhanh hơn. Ta dùng đầu ngón tay vuốt ve yết hầu hắn.

Hắn đỏ mắt nhìn ta, tủi thân gọi một tiếng: “Chủ tử…”

Ta hỏi: “Trên lưng còn đau không?”

Thân thể hắn cứng đờ, giọng nói: “Không… không đau.”

Ừm, nghĩ lại thì đêm qua ta cào lưng hắn khá mạnh, sáng sớm ta đã thấy lưng hắn đầy vết cào.

Ta ghé tai hắn: “Chắc là đau lắm nhỉ? Lúc đó ta cũng đau lắm, cùng ta đau, cũng tốt.”

Cả người hắn run lên, rồi khàn giọng nói: “Xin lỗi… thuộc hạ đáng chết.”

“Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong!”

Ngoài cửa vang lên giọng của Vu Hoán.

Ta kéo Kình Thương: “Đi thôi! Ăn cơm.”

Hai nha hoàn lần này thấy Kình Thương cũng không quá ngạc nhiên.

Họ chỉ bày biện thức ăn xong rồi lui sang một bên.

Ta ngồi xuống: “Các ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng đi.”

Hai nha hoàn không nói gì, trước đây chúng ta cũng thường xuyên dùng bữa cùng nhau.

Nhưng trước đây mỗi lần ta gọi Kình Thương dùng bữa, hắn đều từ chối, nói mấy lời không hợp quy củ.

Lần này quả nhiên vẫn vậy, Kình Thương quỳ một gối trên : “Chủ tử, thuộc hạ xin lui trước.”

Ta đập bàn một cái, Kình Thương sợ đến cứng cả người.

“Kình Thương, ngươi không muốn ăn cơm cùng ta sao?”

Không đợi hắn nói, ta đã tức giận trở về giường, chui vào trong chăn, quay lưng về phía họ: “Vậy ta cũng không ăn nữa, các ngươi ăn đi! Ta không có khẩu vị.”

Hai nha hoàn trao đổi ánh mắt, vội vàng ra hiệu cho Kình Thương.

Kình Thương từ từ đi đến bên giường, vỗ vai ta, nói: “Chủ tử, thuộc hạ không phải không muốn.”

Ta không thèm để ý đến hắn.

Kình Thương, ngươi đúng là khúc gỗ, trước kia lạnh lùng như vậy, ta mặc kệ ngươi, nhưng… sao bây giờ vẫn lạnh lùng thế!

Không phải nói thích ta sao!

Đồ lừa đảo!

Ta có chút tủi thân, bao năm qua luôn ở trong phủ, người xúc ít đến đáng thương, nên người ta thật lòng đối đãi càng ít.

Ta đã chủ động như vậy rồi, mà hắn vẫn như một khúc gỗ.

Hai nha hoàn thấy ta giận, vội vàng ý tứ rời đi còn đóng cửa lại.

Kình Thương liền quỳ xuống bên giường: “Chủ tử, là thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ đáng chết.”

Cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết…

Ai cần ngươi chết chứ!

Ta tức đến nỗi nước mắt cứ thế rơi ra.

Dỗ ta một chút không được sao?

Chỉ biết nói mấy lời đó.

Ta khóc càng dữ dội hơn.

Hắn vội vàng xoay cả người ta lại, ta khóc nhìn hắn, còn bĩu môi.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, miệng không ngừng xin lỗi: “Chủ tử, đừng khóc nữa, là thuộc hạ sai rồi, người đừng khóc nữa được không?”

Ta khóc nức nở: “Kình Thương… ngươi căn bản không thích ta phải không? Đêm qua nếu không phải ta ép ngươi, ngươi cũng sẽ không… đúng không?”

“Không phải, thuộc hạ thích chủ tử, rất thích.” Sự xót xa trong mắt hắn không giống như giả.

Ta ngồi dậy, giang hai tay ra: “Vậy… ôm một cái.”

Hắn sững lại, rồi ôm ta vào lòng.

Ta hỏi: “Thích ‘chủ tử’, hay thích ‘Lộc Nhuyễn’?”

Hắn ngẩn người, ta có thể cảm nhận được hắn rất ngơ ngác.

Có lẽ trong nhận thức của hắn, ‘chủ tử’ và ‘Lộc Nhuyễn’ đều là ta…

Hắn ấp úng hồi cũng không lên tiếng, có lẽ sợ mình trả lời sai.

Cái tên mà phụ thân đặt cho ta thật hợp với ta, ta rất hay khóc, loại mà cứ chịu ấm ức là không nhịn được mà khóc.

Ta giải thích: “‘Chủ tử’ là lòng trung thành, ‘Lộc Nhuyễn’ mới là tình yêu.”

Hắn đáp: “‘Chủ tử’ và Lộc… Lộc Nhuyễn, thuộc hạ đều thích.”

Ý là lòng trung thành dành cho ta, tình yêu cũng dành cho ta.

Câu trả lời này rất hợp ý ta, ta cũng không gây sự nữa, gây sự nữa lại thành ra ta đỏng đảnh.

Nhưng mà… ta cũng thật sự khá đỏng đảnh.

9

Ngày thứ ba sau khi thành hôn, Thái tử không cùng ta về lại mặt, nói là bị Kỳ Ly cô nương kia giữ lại.

Ta cũng không tâm, người càng lạnh nhạt với ta, sau này càng có lý do để hòa ly.

Về đến phủ Thừa tướng, phụ thân không thấy Thái tử, sắc mặt tức không tốt, hỏi ta có phải Thái tử bắt nạt ta không.

Ta cười nói: “Không có, chỉ là không có tình cảm mà thôi.”

Phụ thân rất buồn, hối hận đã không từ chối hôn sự này.

Ta trở về khuê phòng của mình, Kình Thương đột nhiên nhảy ra, quỳ trước mặt ta: “Chủ tử, chuyện hạ dược đã có manh mối rồi.”

Ta không nỡ thấy hắn cứ quỳ mãi: “ lên nói.”

“Vâng!”

“Sau này đừng có động một chút là quỳ.”

“Chủ tử, không thể phá vỡ quy củ.”

Ta ôm lấy hắn: “Kình Thương, ngoan một chút, ngươi cứ quỳ mãi, ta sẽ đau lòng.”

Thân thể hắn cứng đờ, vành tai lại đỏ lên.

Một cơn gió thổi qua, ta lạnh đến nỗi rúc vào lòng hắn, ho khan hai tiếng: “Khụ khụ!”

Hắn cảm nhận được ta đang run, vội vàng ôm ta chặt hơn, sau đó hắn lấy ra một viên đá từ trong lòng ném về phía cửa sổ.

Thanh gỗ chống cửa sổ bị đánh rơi, cửa sổ đóng lại.

Không còn gió, ta cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Nhưng ta vẫn chóng mặt, không vững. Ta biết là do rồi bị gió lạnh.

Kình Thương đặt tay lên cổ tay ta bắt mạch, đôi mày lo lắng của hắn cuối cùng cũng giãn ra: “Lát nữa thuộc hạ sẽ đến y quán lấy ít phòng cảm lạnh.”

Ta gật đầu, ra hiệu cho hắn đỡ ta đến bên giường ngồi xuống. Hắn hiểu ý, nhưng hắn không đỡ ta mà bế thẳng ta lên đặt trên giường.

“Ngươi nói chuyện hạ dược có manh mối rồi?”

Kình Thương gật đầu: “Là Kỳ Ly vốn định đưa cho Thái tử, nhưng giữa đường hai nha hoàn lấy nhầm, vốn nên đưa đến chỗ nàng ta lại đưa đến phòng chủ tử.”

Khóe miệng ta cong lên: “Kình Thương, ngươi nghĩ xem, thật sự chỉ là lấy nhầm thôi sao?”

Kình Thương im lặng.

Ta mỉm cười.

ra nhiều sự trùng hợp như vậy, cớ sao đó lại trùng hợp đưa đến phòng ta.

E rằng Kỳ Ly này vốn muốn hy sinh ta để thành toàn cho tình yêu của họ.

Nghĩ lại, Thái tử chắc hẳn đã biết chuyện này, nên hai ngày trước thái độ của người khi nói chuyện với ta mới có chút không đúng, còn nói gì mà cho phép ta tìm thú vui.

Ta là một nữ tử yếu ớt bệnh tật, trừ khi đầu óc người có vấn đề mới tự dưng nói những lời đó.

Chắc chắn là biết chuyện của ta và Kình Thương nên mới nói vậy.

Nhưng… người lại không phanh phui chuyện này, dùng nó để thúc đẩy việc hòa ly, xem ra… cũng có chút tử.

Kình Thương tưởng ta lo lắng chuyện bị bại lộ, lên tiếng an ủi: “Chủ tử yên tâm, thuộc hạ sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài, thuộc hạ sẽ đi giết Kỳ Ly ngay.”

Ta kéo tay áo hắn lại, hắn quay đầu nhìn ta, như thể hỏi “Sao vậy?”.

“Kình Thương, truyền ra ngoài không tốt sao? Như vậy ta có thể hòa ly rồi.”

Hắn nhíu mày: “Chủ tử, việc này sẽ hủy hoại danh tiếng của người.”

Ta cố ý giả vờ rất đau lòng: “Kình Thương có ghét bỏ ta không?”

Hắn vội vàng phản bác: “Không phải! Thuộc hạ sao dám ghét bỏ chủ tử.”

Ta thở dài, lấy khăn tay ra giả vờ lau mắt: “Là không dám nên mới không ghét bỏ sao?”

Ta quay đầu đi, lén cười một cái, rồi lại dùng giọng điệu bi thương nói: “Không ngờ Kình Thương lại để tâm những chuyện này… Vậy Kình Thương có phải cũng thấy ta không tốt? Thấy ta lẳng lơ?”

Kình Thương xót xa vội vàng bịt miệng ta lại: “Chủ tử đừng nói bậy, chủ tử là nữ tử tốt nhất trên đời.”

Ta có chút cảm động, bao năm qua người ngoài chỉ nói ta là kẻ bệnh tật, khi thánh chỉ ban hôn được ban xuống, ai ai cũng nói ta không xứng với Thái tử tài đức vẹn toàn.

Ngoài phụ thân và Vu Hoán, Hoa , chỉ có Kình Thương thấy ta tốt.

10

Hắn còn cho rằng ta là nữ tử tốt nhất trên đời.

Nhưng ta căn bản không tốt đến vậy, cơ thể ta không tốt, ta cũng không đoan trang như những nữ tử bình thường, ta thích nam tử sẽ chủ động tấn công.

Bởi ta nghĩ rằng cơ thể này của ta không biết ngày sẽ chết, nếu ngay cả người mình thích cũng không theo đuổi, vậy thì sẽ rất hối tiếc.

Nhưng khoảnh khắc này ta hối hận rồi, một người có thể chết bất cứ lúc như ta sao có thể kéo theo Kình Thương, nếu ta chết… hắn sẽ phải làm sao?

Ta hỏi hắn: “Kình Thương, ngươi có yêu ta không? Suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

Thích và yêu khác nhau, nghĩ rằng Kình Thương cũng hiểu ý ta.

Hắn im lặng rất , dường như đang suy nghĩ thận về vấn đề này, một lúc sau hắn mới đáp: “Thuộc hạ rất yêu chủ tử, chủ tử muốn mạng của thuộc hạ, thuộc hạ cũng cam tâm tình nguyện dâng cho chủ tử.”

“Sau này lời ta nói ngươi đều sẽ nghe chứ?”

“Vâng.”

Ta mỉm cười: “Kình Thương, chuyện của Kỳ Ly ngươi không cần tâm nữa.”

Hắn do dự một lúc rồi mới đáp một tiếng “Vâng!”.

Về phủ, ta lại phải uống . Ta đã quen rồi, mỗi khi sắp vào đông, ta cứ như ngâm mình trong hũ .

Mỗi sáng phải uống một bát, tối ngủ còn phải ngâm tắm.

Thời gian trôi qua mơ hồ được một tháng. Hôm nay ta gặp Kỳ Ly, nàng ta trông rất xinh đẹp, tựa như một mỹ yếu đuối. Nàng ta nhìn ta đầy ẩn ý, hành lễ: “Chào tỷ tỷ.”

Ta “Ừm” một tiếng, Hoa bên cạnh có chút tức giận, nhưng thấy ta không nói gì, nàng cũng đành im lặng.

Ta đi được vài bước, nghe thấy nàng ta ở phía sau cố ý dạy dỗ nha hoàn của mình, giọng điệu vô cùng đắc ý: “Ngươi làm gì vậy? Nếu đứa bé có vấn đề gì ngươi gánh không?”

Nha hoàn kia quỳ trên liên tục xin lỗi.

Ta cười lạnh, bày mưu tính kế với ta làm gì?

Ta có yêu Thái tử nhà ngươi .

Ta bước nhanh rời đi, về đến tẩm điện lại xuống. Mấy ngày nay luôn buồn ngủ, không biết tại sao.

“Kình Thương.”

Kình Thương nhảy ra quỳ trước mặt ta. Hắn không còn đeo mặt nạ nữa, ta không cho phép. Ta thích ngắm nhìn khuôn mặt hắn, cứ nhìn thấy hắn là ta lại thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.

“Chủ tử.”

“Kình Thương, ta sắp hòa ly với Thái tử rồi. Ngươi từng nghĩ đến chuyện rời khỏi chốn này, tự mình bôn ba thiên hạ, gây dựng một phen sự nghiệp chưa?”

Không phải ta chê hắn thân phận thấp kém, mà sao ta cũng là đích nữ phủ Thừa tướng, phụ thân lại thương yêu ta. Nếu hắn chỉ là một ảnh vệ, ta là một nữ tử đã hòa ly, e rằng phụ thân cũng không đồng ý gả ta cho hắn.

Hắn sững lại, tự nhiên hiểu ý ta: “Chủ tử, thuộc hạ không yên tâm về người.”

“Có gì mà không yên tâm, võ công ngươi cao như vậy, nhất định có thể tạo dựng được một vùng trời riêng.”

Hắn còn muốn từ chối, ta đã nói trước: “Kình Thương, ngươi không muốn cưới ta sao?”

“…Muốn.” Hắn siết chặt nắm tay.

“Vậy thì đi đi!”

Cuối cùng hắn cũng đồng ý.

Hắn đi đến bên giường, kéo ta vào lòng, nói: “Chủ tử, đợi ta, ta nhất định sẽ dùng kiệu tám người khiêng đến cưới chủ tử.”

Ta ngẩng đầu hôn hắn, gọi một tiếng: “Kình Thương… ta đợi ngươi.”

Thân thể hắn cứng đờ, đè ta xuống giường, đôi mắt đỏ ngầu, thở dốc, kìm nén gọi một tiếng: “Chủ tử…”

Tay ta lướt đến lòng bàn tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, ngẩng đầu hôn lên yết hầu của Kình Thương.

Thân thể hắn run lên: “Chủ tử… thuộc hạ…”

Ta cười, ghé tai hắn: “Kình Thương, ngươi còn muốn ta chủ động đến mức nữa?”

Hắn cúi xuống hôn ta.

11

Tháng này hắn rất mực giữ mình, ta có trêu chọc thế , hắn cũng chỉ ôm ta là nhiều nhất. Lần này có lẽ là sắp phải xa nhau nên hắn mới không nhịn nữa.

Sau đó ta ngủ thiếp đi, trong mơ màng nghe hắn nói: “Nhuyễn Nhuyễn, nghĩ đến ta.”

Ngày hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Kình Thương đã không còn ở đó. Trên bàn có đặt con dao găm mà hắn thường dùng, và một tờ giấy, trên đó viết: Chủ tử, chăm sóc bản thân cho tốt, thuộc hạ đi đây.

Ta cầm tờ giấy cười ngây ngô hồi .

Vài ngày sau, Thái tử gửi thư hòa ly đến, Hoàng thượng cũng đã đồng ý.

Ngày ta rời phủ, ta ngất xỉu trước xe ngựa.

Khi ta tỉnh lại, Thái tử đang ngồi bên chiếc bàn cách đó không xa.

Người nhận ra ta đã tỉnh, nói với ta: “Nàng có thai rồi, hơn một tháng.”

Ta sững sờ, ta vậy mà… có thai rồi.

Thái tử đi đến bên giường ta: “Thái y nói cơ thể nàng yếu, giữ hay không giữ đứa bé này, cơ thể nàng có lẽ cũng không chịu .”

Ta hiểu, nếu giữ lại, cơ thể bệnh tật này của ta cũng khó mà chịu đựng được sự dày vò của mười tháng thai.

Mà nếu không giữ, cơ thể ta cũng không chịu sự tàn phá của phá thai.

“Ừm, thần nữ biết rồi, tạ ơn điện hạ đã cho biết.”

Thái tử nhíu mày: “Hắn ? Không tâm đến nàng sao?”

“Hắn đi biên cương tòng rồi.”

“Có cần bổn điện sai người báo cho hắn không?”

Ta từ chối: “Không cần.”

Người sững lại một lúc: “Được, vậy nàng cứ nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa về phủ cũng được.”

“Không sao.” Ta dậy.

Đã hòa ly rồi còn ở lại phủ Thái tử thì còn ra thể thống gì.

Thái tử cũng không tiện nói gì thêm, liền cử vài người đưa ta về phủ Thừa tướng.

Về đến phủ Thừa tướng, phụ thân rất vui: “Nhuyễn Nhuyễn của ta về rồi, không sao, phụ thân có thể nuôi con đến già.”

Ta từ việc uống điều dưỡng cơ thể chuyển sang an thai.

Lúc này, kinh thành lại dấy lên tin đồn.

Nói ta có thai, nhưng thành hôn một tháng mà Thái tử chưa từng đến phòng ta.

Nói ta ngoại tình nên Thái tử mới hòa ly với ta.

Nói chung là nói rất khó nghe, là dâm phụ… hạ tiện…

Phụ thân tức giận, gặng hỏi ta đứa bé là con của ai.

Ta nói thật, người im lặng một lúc, dường như người đã đoán được đứa bé là của Kình Thương từ .

Sự việc ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có người còn ném đồ vào phủ Thừa tướng, nói Thừa tướng đại dạy ra một nữ nhi lẳng lơ như vậy.

Trong lòng ta cũng không dễ chịu, ta biết chuyện này không đơn giản như vậy.

Ta hẹn Kỳ Ly ra ngoại ô, tát thẳng vào mặt nàng ta một cái.

Nàng ta tức giận trừng mắt nhìn ta: “Chính ngươi không biết giữ mình còn trách ta?”

Ta hừ lạnh một tiếng: “Ngươi chưa xuất giá, ngày đại hôn của ta đã trèo lên giường Thái tử, rốt cuộc ai mới là kẻ không biết giữ mình, không biết xấu hổ?”

Kỳ Ly tức sa sầm mặt, gào lên: “Ngươi giả vờ cái gì? Chẳng phải là ghen tị ta được Thái tử điện hạ sủng ái sao?”

Ta cười lạnh: “Ai thèm Thái tử của ngươi?”

Lúc này một đám đông đột nhiên vây lại, đều là các quý phu trong kinh thành, gia quyến của các đại thần trong triều.

Lúc này ta mới hiểu ra, tại sao Kỳ Ly bị ta tát một cái mà không đánh trả.

Kỳ Ly khóc lóc chỉ trích ta, còn cố ý cho họ xem khuôn mặt sưng đỏ của mình.

Họ vốn không ưa ta, đồng loạt mắng chửi ta. Ta như không nghe thấy gì, cất bước rời đi.

Thấy Vu Hoán và Hoa đang chờ ta trước xe ngựa, ta không kìm được nữa, bật khóc.

Họ luống cuống hỏi ta có phải bị bắt nạt không.

Ta không nói một lời, ngồi vào trong xe khóc, nghẹn ngào nói: “Về phủ.”

Hai nha hoàn xót xa cho ta, nhưng vẫn nghe lời đánh xe về phủ.

Ta nhìn những thứ rau quả thối bị ném bên ngoài phủ Thừa tướng, lại một lần nữa bật khóc. Vu Hoán dẫn ta đi vào từ cửa sau.

Phụ thân nhìn đôi mắt sưng đỏ của ta, mắt cũng đỏ hoe, cuối cùng vỗ vai ta, bảo ta nghỉ ngơi cho khỏe.

12

Ngày hôm sau, phụ thân liền xin Hoàng thượng từ về quê.

Hoàng thượng không đồng ý, nhưng nói có thể cho phụ thân nghỉ phép vài tháng, để người đưa ta ra ngoài giải khuây.

Thế là chúng ta đến một thành tên là Thanh Thành, nơi không ai biết chúng ta là ai.

Ta không biết Kình Thương đã đi , có bốn nơi tòng , lần lượt ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc.

Lúc này chỉ có phía tây và phía bắc đang có chiến sự, giao tranh với nước láng giềng.

Thân thể ta bất tiện lại đang thai, thật sự không có cách đi tìm hắn.

Người dân ở đây rất tốt, huyện lệnh Thanh Thành cũng là một vị thanh liêm yêu dân, cai quản Thanh Thành ra đó.

Bốn tháng sau, phụ thân phải về kinh, nhưng ta không muốn về. Phụ thân cũng không nói gì, để lại cho ta ngân phiếu, dặn ta chăm sóc bản thân cho tốt rồi rời đi.

Nhận được thư của Kình Thương là nửa tháng sau, có năm lá thư, đều được gửi đến phủ Thừa tướng rồi phụ thân lại sai người đến cho ta.

[Chủ tử có khỏe không? Thuộc hạ rất người. Thuộc hạ đến doanh được một tháng rồi, cuối cùng cũng tìm được cách viết thư cho người. Hôm nay nguyên soái đã khen thưởng thuộc hạ, nên thuộc hạ viết thư chia sẻ với chủ tử.]

[Hôm nay thuộc hạ công, liên chém ba đại tướng của địch, thăng ba cấp… Thuộc hạ rất người, không biết người có khỏe không…]

Ta nhìn những lá thư hắn viết từng nét một, nước mắt bỗng dưng rơi xuống. Lấy bút mực, ta bắt đầu viết thư hồi âm cho hắn.

[Ta sống rất tốt, cũng rất ngươi, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, vạn sự thận…]

Ta không nói cho hắn biết ta có thai, sợ hắn phân tâm.

Viết xong, ta đưa thư cho Vu Hoán nhờ người gửi đi.

Ta và Kình Thương vẫn duy trì liên lạc qua thư từ, cho đến khi ta thai được tám tháng, đã hai tháng không nhận được thư của hắn. Ta vô cùng lo lắng, suy nghĩ quá nhiều, dẫn đến sinh non.

Vu Hoán và Hoa bận rộn đun nước nóng chuẩn bị đồ dùng sinh nở.

Ta dùng hết sức lực, mồ hôi vã ra như tắm, nhưng lại bị khó sinh.

Ta nghe thấy bà đỡ lo lắng đi qua đi lại, cứ hét lên bảo ta rặn.

Nhưng… ta thật sự hết sức rồi.

Ta mệt quá, mắt cũng sắp không mở .

“Không được ngủ! Tiểu thư!”

Ta nghe thấy họ đang gọi ta, nhưng… ta thật sự hết sức rồi.

Tiếc quá, ta không được gặp Kình Thương lần cuối.

Kình Thương, ngươi sẽ hận ta chứ?

Ta biết rõ cơ thể này không thể ở bên ngươi dài mà vẫn trêu chọc ngươi, ngươi có phải sẽ hận ta không…

Thôi! Hận thì hận đi…

sao ta chết rồi cũng không biết ngươi có hận ta hay không…

“Chủ tử, chủ tử? Thuộc hạ về rồi.”

Ta hình như nghe thấy tiếng Kình Thương gọi ta?

Ta cố gắng mở mắt, hiện ra trước mắt là khuôn mặt ta ngày đêm mong . Ta bật khóc, gọi một tiếng: “Kình Thương…”

Hắn nắm lấy tay ta: “Thuộc hạ ở đây, thuộc hạ ở đây.”

Mắt hắn đỏ hoe, sắp khóc.

Đây… không phải là mơ?

Ta cắn mạnh vào môi mình, cơn đau làm ta tỉnh táo hơn một chút.

Thật sự là… Kình Thương.

Thấy ta tỉnh lại, hắn liền ôm ta vào lòng.

Ta ngửi thấy mùi hương gỗ thanh mát quen thuộc, sống mũi cay cay.

“Đừng sợ, chủ tử, thuộc hạ ở đây canh giữ người.”

Bà đỡ do dự: “Vị đại này… nữ sinh con quá ô uế, ngài ra ngoài đi…”

Bà ta còn chưa nói xong đã bị thanh kiếm của Kình Thương kề vào cổ: “Mau đỡ đẻ! Nàng mà có chuyện gì, ta chém ngươi!”

Bà đỡ sợ hãi gật đầu lia lịa, lại đi đến chân ta nhìn một cái, run rẩy nói với ta: “Rặn đi…”

Ta hít một thật sâu, một tay nắm chặt thành giường, một tay được Kình Thương nắm chặt, rồi dùng hết sức lực cuối cùng của mình.

“Oa oa oa…”

Trước khi ngất đi, ta nghe thấy tiếng khóc của đứa bé.

13

Khi tỉnh lại, Kình Thương đang túc trực bên cạnh ta không rời một bước. Hắn mặt mày tiều tụy, bộ giáp trên người còn chưa thay.

“Chủ tử, người tỉnh rồi, có đói không?”

Ta hỏi: “Con ?”

“Vú nuôi bế ra ngoài cho bú rồi.” Hắn xoa đầu ta, đột nhiên bật khóc: “Chủ tử, người sống không tốt sao không nói với thuộc hạ…”

Ta luống cuống, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn khóc…

“Ta sống tốt mà… Kình Thương, ta không sao, ta vẫn khỏe mạnh đây này?” Ta an ủi hắn.

Hắn ôm chặt ta, nghẹn ngào nói: “Thuộc hạ suýt nữa thì không gặp được chủ tử…”

Ta không biết nói gì, ta quả thật đã lừa dối hắn.

Ta thận lau nước mắt cho hắn: “Được rồi! Rõ ràng ta mới là kẻ hay khóc, ta còn chưa khóc, sao ngươi lại khóc rồi.”

Hắn có chút tức giận nói: “Chủ tử yên tâm, những kẻ đã bắt nạt người, thuộc hạ sẽ không tha cho ai.”

“Ngươi định làm gì?”

Những kẻ đã bắt nạt ta nhiều như vậy…

“Giết bọn họ.”

Ta thấy trong mắt hắn có khí nồng đậm.

Ta tất nhiên sẽ không để hắn làm điều dại dột: “Vậy còn ngươi?”

Hắn ngơ ngác nhìn ta: “Gì cơ?”

Ta mỉm cười: “Ngươi cũng bắt nạt ta, ta sẽ cả đời.”

Mặt hắn đỏ lên: “Thuộc hạ sẽ bù đắp cho chủ tử cả đời.”

Thật sự đã trưởng thành không ít, trước đây hắn chỉ biết nói “thuộc hạ đáng chết”.

“Cưới ta đi! Chuyện trước kia ta không muốn tính toán nữa.”

Ta đang nói đến Kỳ Ly và những kẻ từng chế nhạo, sỉ nhục ta.

Hắn nhíu mày, dường như không muốn tha cho những người đó.

Ta cố ý làm ra vẻ tủi thân: “Con cũng đã sinh cho ngươi rồi, ngươi đây là… muốn phụ ta sao?”

Hắn vội vàng nói: “Không có… thuộc hạ đã đến phủ Thừa tướng cầu thân rồi.”

Ta ngạc nhiên nhìn hắn: “Phụ thân nói sao?”

Hắn im lặng.

Xem ra… chắc là không đồng ý.

Phụ thân ta bước vào, lớn tiếng nói: “Để nó chịu bao nhiêu tủi nhục, còn bỏ nó một mình, ngươi còn mong ta gả nữ nhi cho ngươi sao?”

Kình Thương lặng lẽ rút tay đang ôm ta ra, rồi từ từ quỳ xuống , cúi đầu.

Ta không nỡ thấy Kình Thương bị tủi thân, định kéo hắn dậy, nhưng hắn lại không hề nhúc nhích.

Ta nói với phụ thân: “Phụ thân, người làm gì vậy! Là con bảo hắn đi tòng , hắn không biết con có thai.”

Phụ thân nói giọng chột dạ: “Ta có bắt nó quỳ , chỉ biết giả vờ đáng thương.”

Ta lườm phụ thân: “Vậy người không gả con cho hắn, để con một mình cô độc đến già sao?”

“Con có phải không ai thèm .” Phụ thân lẩm bẩm.

“Danh tiếng của con tệ như vậy, ai sẽ cưới? Cưới về không sợ con cắm sừng hắn à?”

“…”

sao con cũng chỉ gả cho Kình Thương, trừ khi hắn không cần con, nếu không con sẽ gả cho hắn.”

Kình Thương vội vàng nói một câu: “Chủ tử, thuộc hạ sẽ không bỏ người.”

Phụ thân hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, ở rể không vấn đề gì chứ?”

Không được, Kình Thương bây giờ là đại tướng , sao có thể ở rể!

Ta định mở miệng, Kình Thương đã nói một câu: “Không vấn đề gì…”

Ta: “…”

14

Sau khi về kinh, chúng ta thành hôn. Những người kia cũng không dám bàn tán về ta nữa, Kình Thương đã dùng cách giết gà dọa khỉ, thẳng tay làm cho Kỳ Ly bị tàn phế.

Thái tử cũng đã viết thư từ hôn cho nàng ta.

Bởi Thái tử muốn lôi kéo gia đình chúng ta, Kình Thương liền đề nghị xử lý Kỳ Ly, Thái tử vui vẻ đồng ý.

Ban đầu ta cũng không hiểu tại sao Thái tử lại đồng ý, sao người cũng từng yêu Kỳ Ly như vậy. Sau này mới biết là Thái tử biết được những việc nàng ta đã làm nên giận.

Thái tử cũng là một chính tử, không ưa những thủ đoạn bỉ ổi, tình cảm với nàng ta đã sớm phai nhạt, mà Kình Thương hay cho người một cơ hội để viết thư từ hôn.

Đêm tân hôn.

Kình Thương đã đến phòng từ sớm. Hắn thận vén khăn trùm đầu đỏ của ta lên, ngắm ta mà cười ngây ngô.

Ta bị hắn nhìn đến có chút không tự nhiên, nũng nịu một tiếng: “Được rồi, đừng nhìn nữa…”

Hắn đỏ mặt rượu hợp đến, đưa cho ta.

Uống xong, hắn ôm ta: “Chủ tử, cuối cùng cũng cưới được người rồi.”

Ta mỉm cười: “Vẫn còn gọi chủ tử à?”

Hắn nghẹn lời, giọng gọi một tiếng: “Nhuyễn Nhuyễn…”

Ta “Ừm” một tiếng, ghé tai hắn, ngọt ngào gọi: “Phu ~”

Thân thể hắn cứng đờ, bàn tay ôm ta bất giác siết chặt thêm vài phần: “Nhuyễn Nhuyễn, gọi lại lần nữa được không?”

Ta hôn lên khóe miệng hắn, càng thêm dịu dàng gọi: “Phu ~”

Hắn liền đè ta xuống giường, hôn lên môi ta, giọng khàn khàn: “Nhuyễn Nhuyễn… ta yêu nàng.”

Ừm, ta cũng yêu chàng.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương