Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bảo Nhi càng quấn quýt nàng ta. Bởi lẽ ta dạy dỗ con rất nghiêm khắc. Thân là , ắt những khuôn khổ và bài vở riêng.
Trong khi đó, mỗi lần gặp Bảo Nhi, Nhược Nương mua cho đủ thứ đồ chơi lạ , những món điểm tâm ngon lành, rồi dung túng cho con chơi bời. Lâu dần, trái tim của nhi ta sớm nghiêng phía nàng ta.
Còn cái gọi là “ân tình” giữa ta và Nhược Nương, kể cái ngày định mệnh ấy. Trên đường cùng nàng ta tới chùa dâng hương, chúng ta chẳng may gặp sơn phỉ. Vì cứu ta, Nhược Nương chúng bắt .
khi được cứu , phu quân nói muốn cưới nàng ta làm bình thê. Hắn bảo:
“Nếu nàng ấy vì cứu nàng mà người ta bắt , ta cưới, nàng ấy còn con đường tự vẫn.”
Ta đành trở thành kẻ vong ân bội nghĩa, đành trơ nhìn hắn rước nàng ta vào phủ, danh ngôn thuận làm bình thê.
Cho hôm, ta vô tình nghe thấy hắn và nàng ta nói chuyện trong phòng:
“Nếu dùng cách này, làm sao khiến Thẩm chịu để nàng bước chân vào cửa?”
“Giờ chúng ta cuối cùng cũng thể đường đường ở bên nhau.”
Tâm can ta như từng nhát dao xé nát. ân ái phu thê bấy lâu nay, tất thảy là hư vọng.
họ sớm định sẵn tân nương, cũng chọn xong thân cho con ta.
Vậy … ta thành toàn cho họ vậy.
Ta trở viện, còn đang thất thần, nha hoàn Ngọc Nhi mồ hôi nhễ nhại hớt hải chạy tới, giọng run rẩy:
“Phu nhân, Tiểu mất bức tranh mà lão Tướng quân tự vẽ rồi ạ!”
Trong những di vật phụ thân để , quý giá nhất là bức họa do ông vẽ cảnh tuyết rơi nơi biên ải năm nào.
Trước đây, mỗi lần nhớ phụ thân ta đều mang ngắm. Sau khi ông q u a đ ờ i, càng trở thành vật báu vô giá đối với ta.
Nghe tin Bảo Nhi , ta cuống quýt hỏi: “ mang đâu? Để làm gì?”
Ngọc Nhi đáp: “Tiểu nói… nói là mang làm diều, để… để cùng thân của Tiểu diều ạ.”
Đầu ta như muốn nổ tung. thân của ? Nhược Nương ư? dám di tác của ngoại tổ phụ mình để làm diều cùng Nhược Nương?
Ta tức tốc quay người lao phía viện của Nhược Nương. Vừa bên hồ nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.
Bảo Nhi vỗ reo hò: “ thân, diều đẹp ?”
Giọng nói yếu ớt của Nhược Nương cất lên bên cạnh: “Diều Bảo Nhi làm đẹp lắm, thân rất thích. Vân Hiên, chàng cao lên chút nữa .”
Giọng Triệu Vân Hiên đầy phấn khích: “Được, đợi ta cao hơn nữa, cho hai nhìn rõ hơn.”
Ta xông tới, ngước nhìn con diều trên trời, nước cứ tuôn , làm nhòe tất cả. Dán trên khung diều, là bức tranh của phụ thân ta. họ nhẫn tâm c ắ t để làm diều tiêu khiển.
“Dừng ! con diều xuống ngay!” Ta lao tới, giữ chặt cánh hắn.
Bảo Nhi đẩy mạnh ta : “ thân làm gì vậy? Đây là diều con tự làm, con muốn xem diều, tại sao thân cho?”
Ta hoe đỏ: “Bảo Nhi, con dùng cái gì để dán diều?”
Bảo Nhi vẻ mặt của ta dọa cho giật mình, lắp bắp nói nên lời.
Nhược Nương vội ôm Bảo Nhi, áy náy nhìn ta: “Xin lỗi , , đừng trách Bảo Nhi. Là ta nói muốn diều. Bảo Nhi nhà ta nói bức tranh tự vẽ, khổ vừa hay để dán diều, ta nghĩ cũng thư họa gì danh giá nên đồng ý.”
“Hay là… để ta vẽ bức khác đền cho nhé?”
Triệu Vân Hiên thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của ta, cất giọng bất bình: “Mọi người đang vui vẻ, nàng vừa phá hỏng cả khí. là bức tranh thôi mà, cũng đâu của danh gia tiền triều. Ta sẽ đền cho nàng bức họa của đại sư triều trước, đáng giá ngàn vàng, tốt hơn bức này của nàng nhiều.”
Nhược Nương rơm rớm nước nói tiếp: “Tất cả là tại ta. Ta nói ta chưa từng thấy tuyết bao giờ, là Bảo Nhi nói bức họa cảnh tuyết mùa đông nên mới cố tình