Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cúi xuống ôm lấy gái nhỏ rõ ràng đã rất mệt nhưng vẫn kiên quyết tự đi, gật :
“Mặc dù đó Vi Vi chưa đến, nhưng đây Vi Vi.”
Có lẽ do chạm cảnh sinh tình, tâm trạng Bùi Sơ trở nên trầm lặng hơn.
gương mặt như sắp rơi lệ anh , ký ức về ngôi cũ trong tôi lại đột nhiên biến thành chuyện khác.
Nhớ lại trước đây có lần Bùi Sơ say rượu trên tiệc, gọi tôi đến đón anh.
Khi tôi vội vàng đến, gái trẻ tiễn anh ra ngoài với chiếc váy ngắn bị lộ.
Anh toàn thân tựa gái kiều diễm, tay lơ đãng chạm n.g.ự.c gái, vừa vặn bị tôi .
Khi Bùi Sơ nôn thốc nôn tháo, tôi nhắc anh câu, bảo anh sau này chú ý chừng mực, đừng chạm đến giới hạn.
“ làm trò thôi , anh sẽ không động họ.”
“Anh bẩn nữa.”
Khi đó anh trẻ, tối về sau khi rời tay nhẹ nhàng vuốt ve dái tai tôi, những nụ hôn rơi xuống.
Anh tay tôi đặt chỗ:
“Anh thích mình thôi.”
Tình yêu tuổi trẻ không bao giờ vĩnh cửu.
Tôi tỉnh táo lại.
Thì ra ngoại tình và mục nát không phải việc có thể hoàn thành trong chốc lát.
Manh mối đã sắp xếp từ lâu, tôi không để tâm mà thôi.
“Anh dường như đã biết gì rồi, .”
Hồi ức ập đến, ngón tay tôi vô thức siết chặt, ngón tay gầy guộc tái nhợt.
Anh khó chịu cà vạt, bộ vest màu đỏ rượu dưới ánh đèn trắng càng trở nên kiêu ngạo hơn.
Không như trước nữa.
Da Bùi Sơ vẫn trắng như ngày trẻ. Nhưng thời gian trôi qua, này khóe mắt anh đã hiện lên những nếp nhăn li ti.
Tôi không nghe thêm nữa.
Nắm tay Vi Vi nhanh vài , dừng lại trước ngọn đồi xanh um phía trước.
Trước đây gia đình không đồng ý.
Tuổi nhỏ, mọi người đều rằng tôi đang yêu sớm.
Việc hai người ra ngoài mong lớn nhất đó.
Khi ánh trăng buông xuống, tôi lén lút chạy ra từ hai hướng.
Bên sườn đồi có công viên bỏ hoang, anh ấy đã làm cái xích đu đó.
Anh ôm tôi lòng, trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, từ hoa lá cỏ cây đến những câu chuyện tình yêu, không nào cảm nhàm chán.
“Xin lỗi.”
Tôi nghe giọng Bùi Sơ khàn đi, nhưng không quay lại.
Vi Vi tay tôi, khẽ nói:
“Ba đang khóc.”
Tôi xoa vai bé, không nói gì.
“Mẹ ơi, có thể chơi xích đu đó không?”
tôi gật , Vi Vi vui vẻ chạy tới, nắm lấy hai bên sợi dây thừng thô ráp.
Tôi theo sau.
Tiếng chân phía sau nhanh hơn, Bùi Sơ đưa tay ra tôi lại:
“ , xin lỗi , anh biết gì rồi.”
Nhưng khi tôi về phía trước, dường như chàng trai mười bảy tuổi cúi đẩy chiếc xích đu nhỏ, mỉm cười tôi:
“Đừng tha thứ anh .”
Tôi quay lại, bộ đồng phục học sinh đã biến thành bộ vest.
nhàn nhạt nói:
“Về cũ đi, giấy tờ đều đó, làm thủ tục nhanh lên.”
Tha thứ anh , chính phản bội bản thân.
Vi Vi chơi xong, tôi và Bùi Sơ đứng đó đợi mình, liền chạy tới nắm lấy tay tôi.
đường phía trước mọc đầy cỏ dại, có lẽ vì đã lâu không ai chăm sóc.
Tôi mặc váy, khi đi ngang qua cánh đồng lúa mạch, bắp chân bị cào xước, lộ ra vết thương nhỏ.
Bùi Sơ theo phản xạ đưa tay ra bảo vệ tôi.
Nhưng vài phút sau, đường này đã đến cuối, tôi nhanh chóng tới mở cửa.
tay anh lơ lửng trong không trung, phải nhờ Vi Vi lại mới như giải vây.
“Ba, mẹ không cần bảo vệ nữa.”
Vi Vi ngước mặt lên anh, ánh mắt kiên định:
“Vì lần sau khi đến đây, mẹ sẽ biết phải mặc quần dài.”
“Mẹ rất giỏi, sai lầm đã phạm lần sẽ không mắc lại lần thứ hai.”
Bùi Sơ ngẩn người.
Bỗng nhiên ngồi xổm xuống, vùi cả khuôn mặt lòng tay.
Lưng anh run lên từng đợt.
Nhưng không có tiếng khóc nào phát ra.
13
Giấy chứng nhận kết hôn và sổ hộ khẩu quê cất giữ cẩn thận.
Ngôi cũ này vẫn giữ nguyên như khi tôi kết hôn, sau nhiều năm không có người , căn không sửa sang lại.