Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1: Quả Phụ Đại Tướng Quân

Để tỷ tỷ đích thân đứng ra bảo lãnh, ta cùng nàng quyết định gả vào một nhà.

Nàng gả cho thiếu tướng quân.

Còn ta, gả cho… phụ thân của thiếu tướng quân, đại tướng quân.

hôn xong, thiếu tướng quân từ chiến , mang theo một tiểu bạch hoa đang mang thai. Tỷ tỷ của ta lau nước mắt, hiếm thấy lộ ra chút cương quyết:

“Muội, ta muốn hôn.”

Ta đáp: “Được, tỷ muốn , ta cũng .”

Nào ngờ, cầu còn chưa kịp gửi đến tay thiếu tướng quân đã nghe tin hắn bị phạt quỳ từ đường.

Phụ thân hắn mặt cảm, cầm gia pháp quất đến mức da tróc thịt bong: “Nghịch tử, muốn phụ thân ngươi thành quả phụ cứ nói thẳng ra!”

—1—

Ta là thứ của phủ Ngự sử.

Ta và tỷ tỷ là đôi tỷ muội dị mẫu được khen là hòa thuận nhất kinh thành.

Lý do chỉ bởi tỷ ấy mềm như trái hồng.

Ta mồ côi mẹ từ nhỏ, tuổi thơ được gửi nuôi nơi đạo quán, sớm nhìn thấu nhân tình lạnh ấm, nên lớn lên thành một nhân lãnh khốc, tình.

Trước yến tiệc, để nàng thất lễ, ta cố tình giẫm lên của nàng.

“Xoẹt—”

Ấn tượng tiếng gấm rách vang lên.

Nàng quay nhìn rách, rồi nhìn ta, phản ứng chậm nửa nhịp:

“Xin lỗi. Ta không cố ý để rơi dưới chân muội.”

Ta: “?”

Nàng sự có chút ngốc. Ta không hứng thú việc trêu chọc người vừa ngốc vừa lương thiện; thậm chí khi nàng bị người khác hãm hại, ta khinh thường việc bắt nạt ngu ra mặt giúp đỡ.

Một nhân chửi bới, hỏi ta: “Giang Tuyết, ý ngươi là gì?”

Ta nhàn nhạt, xoay chén trà tay: “Ta và tỷ tỷ tình thâm nghĩa trọng. Ngươi dám động nàng, đã hỏi ý ta chưa?”

Chén trà nóng tuột khỏi tay, té thẳng lên người đối phương.

Tỷ tỷ của ta có thể an nhiên lớn lên đến tuổi xuất giá, công lao bảo hộ ấy thiếu sao được.

Thế nhưng chỉ ba ngày nàng nhà mẹ đẻ, rời khỏi tầm mắt ta, liền bị người khác xem như trái hồng mềm bóp nát.

Phu quân nàng là thiếu niên tướng quân Phó Hoài, thế hiển hách. Lẽ ra là nhân duyên tốt, nhưng hắn ngang ngạnh, còn bị đồn là vẫn vướng bóng hồng khác, chẳng màng danh dự của nàng, để nàng cô lẻ bóng, thành trò cười kinh thành.

“Khuôn mặt con gái khổ mệnh.” Kế mẫu yếu đuối chỉ biết ôm nàng khóc thút thít.

Ngay cả phụ thân ta — thường bám gót hoàng đế dâng tấu — cũng chỉ biết thở dài: “Nhẫn nhịn đi, đã gả vào nhà người ta, còn có thể làm gì? Hơn nữa Phó gia nắm binh Tây Bắc, nhà ta có thể động đến hắn sao?”

Quả thân sinh phụ mẫu, ngay cả dáng nhu nhược cũng không đổi. Ta nghe mệt, nhấc mí mắt nặng trĩu, lạnh giọng: “Vậy cũng nhẫn được?”

Vừa mở miệng, tỷ tỷ cùng kế mẫu lập tức nín bặt, tiếng nấc nghẹn. Phụ thân cũng bị con gái dọa sợ. Khoảnh khắc tĩnh lặng, mọi mắt đồng loạt nhìn ta.

“Ta muốn đi cùng tỷ, làm của hồi môn.”

Kế mẫu và phụ thân khiếp sợ: “Con muốn làm thiếp của Phó Hoài?”

“Không.” Dưới mắt kinh ngạc của họ, ta chậm rãi từng chữ nói rõ: “Ta muốn làm mẹ kế của Phó Hoài.”

Ta không muốn làm tân nương của Phó Hoài, nhưng ta có thể làm mẹ mới của hắn — Phó Sóc, phụ thân Phó Hoài, đại tướng quân nắm binh , góa vợ lâu , chưa từng tục huyền.

Gả cho Phó Sóc, ta có lý do chính đáng để quản giáo Phó Hoài, khiến hắn hiểu rõ mình đã đắc tội ai: chính là ta — ác phụ này.

Ta hiểu rõ tình hình hậu viện. Chỉ ba câu đã khiến Phó Sóc gật đầu đồng ý ba lễ, sáu sính, tám kiệu rước ta vào phủ.

“Phó Sóc, ngài góa vợ , ngoài đồn rằng chiến khiến ngài bị thương, không còn khả năng sự. Ta giỏi diễn kịch; ngài cưới ta, ta sẽ khiến toàn kinh thành biết — ngài vẫn rất anh hùng cường kiện.”

Một người địa cao quý nhưng không nạp thiếp thêm, bên gối chỉ có một nhi tử, ắt có nguyên do. Ta tích hậu viện, Phó Sóc nâng mắt nhìn ta: “… sao?”

Khoảnh khắc như kéo dài hạn. Rồi bầu không khí căng thẳng tan biến, Phó Sóc khẽ cười: “Được. Từ nay nhờ nhị tiểu Giang thay ta che giấu.”

Phó Sóc góa vợ , lần đầu phá lệ cưới vợ, người tò mò muốn nhìn dung nhan tuyệt khiến hắn động tâm — kể cả Phó Hoài. Hắn chính là lý do ta bước chân vào Phó gia.

Khi Phó Hoài bị ngăn ở ngoài động , ta rạp mình bên vách tường nghe lén.

“Nghe nói phụ thân cưới được một mỹ nhân kiều diễm, nhi tử đặc biệt đến chúc phụ thân cùng mẫu thân tóc đồng tâm.”

Người ta thường nói, giơ tay không đánh cười tươi. Phó Sóc khi nghe lời chúc này mặt âm u, giọng cứng rắn như đang kìm nén cơn nóng giận: “Đừng chúc nữa. Ta và mẫu thân ngươi có tóc đồng tâm hay không, hoàn toàn trông cậy vào cách ngươi đối xử thê tử mình.”

Phó Hoài không hiểu phụ thân nổi giận sao; còn ta hiểu rất rõ — bởi ta và Phó Sóc thường luận bàn đạo lý giáo dưỡng, không thời gian, không hợp. Phó Sóc bước phía ta. nến đỏ lay chiếu lên thân hình hắn, y phục cưới đỏ sẫm viền thẳng, dải lưng tuyết trắng càng tôn bờ vai rộng, trông tuấn mĩ bén như kiếm vừa rút khỏi vỏ. Còn ta phá vỡ bầu không khí, vừa nhai táo đỏ, long nhãn treo màn, “nhai nhai nhai” kèm lời: “Phu quân, chàng như vậy không được đâu.”

Để tỷ tỷ đích thân đứng ra bảo lãnh, ta cùng nàng quyết định gả vào một nhà.
Nàng gả cho thiếu tướng quân.
Còn ta, gả cho… phụ thân của thiếu tướng quân, đại tướng quân.
hôn xong, thiếu tướng quân từ chiến , mang theo một tiểu bạch hoa đang mang thai. Tỷ tỷ của ta lau nước mắt, hiếm thấy lộ ra chút cương quyết:
“Muội, ta muốn hôn.”
Ta đáp: “Được, tỷ muốn , ta cũng .”
Nào ngờ, cầu còn chưa kịp gửi đến tay thiếu tướng quân đã nghe tin hắn bị phạt quỳ từ đường.
Phụ thân hắn mặt cảm, cầm gia pháp quất đến mức da tróc thịt bong: “Nghịch tử, muốn phụ thân ngươi thành quả phụ cứ nói thẳng ra!”
—1—
Ta là thứ của phủ Ngự sử.
Ta và tỷ tỷ là đôi tỷ muội dị mẫu được khen là hòa thuận nhất kinh thành.
Lý do chỉ bởi tỷ ấy mềm như trái hồng.
Ta mồ côi mẹ từ nhỏ, tuổi thơ được gửi nuôi nơi đạo quán, sớm nhìn thấu nhân tình lạnh ấm, nên lớn lên thành một nhân lãnh khốc, tình.
Trước yến tiệc, để nàng thất lễ, ta cố tình giẫm lên của nàng.
“Xoẹt—”
Ấn tượng tiếng gấm rách vang lên.
Nàng quay nhìn rách, rồi nhìn ta, phản ứng chậm nửa nhịp:
“Xin lỗi. Ta không cố ý để rơi dưới chân muội.”
Ta: “?”
Nàng sự có chút ngốc. Ta không hứng thú việc trêu chọc người vừa ngốc vừa lương thiện; thậm chí khi nàng bị người khác hãm hại, ta khinh thường việc bắt nạt ngu ra mặt giúp đỡ.
Một nhân chửi bới, hỏi ta: “Giang Tuyết, ý ngươi là gì?”
Ta nhàn nhạt, xoay chén trà tay: “Ta và tỷ tỷ tình thâm nghĩa trọng. Ngươi dám động nàng, đã hỏi ý ta chưa?”
Chén trà nóng tuột khỏi tay, té thẳng lên người đối phương.
Tỷ tỷ của ta có thể an nhiên lớn lên đến tuổi xuất giá, công lao bảo hộ ấy thiếu sao được.
Thế nhưng chỉ ba ngày nàng nhà mẹ đẻ, rời khỏi tầm mắt ta, liền bị người khác xem như trái hồng mềm bóp nát.
Phu quân nàng là thiếu niên tướng quân Phó Hoài, thế hiển hách. Lẽ ra là nhân duyên tốt, nhưng hắn ngang ngạnh, còn bị đồn là vẫn vướng bóng hồng khác, chẳng màng danh dự của nàng, để nàng cô lẻ bóng, thành trò cười kinh thành.
“Khuôn mặt con gái khổ mệnh.” Kế mẫu yếu đuối chỉ biết ôm nàng khóc thút thít.
Ngay cả phụ thân ta — thường bám gót hoàng đế dâng tấu — cũng chỉ biết thở dài: “Nhẫn nhịn đi, đã gả vào nhà người ta, còn có thể làm gì? Hơn nữa Phó gia nắm binh Tây Bắc, nhà ta có thể động đến hắn sao?”
Quả thân sinh phụ mẫu, ngay cả dáng nhu nhược cũng không đổi. Ta nghe mệt, nhấc mí mắt nặng trĩu, lạnh giọng: “Vậy cũng nhẫn được?”
Vừa mở miệng, tỷ tỷ cùng kế mẫu lập tức nín bặt, tiếng nấc nghẹn. Phụ thân cũng bị con gái dọa sợ. Khoảnh khắc tĩnh lặng, mọi mắt đồng loạt nhìn ta.
“Ta muốn đi cùng tỷ, làm của hồi môn.”
Kế mẫu và phụ thân khiếp sợ: “Con muốn làm thiếp của Phó Hoài?”
“Không.” Dưới mắt kinh ngạc của họ, ta chậm rãi từng chữ nói rõ: “Ta muốn làm mẹ kế của Phó Hoài.”
Ta không muốn làm tân nương của Phó Hoài, nhưng ta có thể làm mẹ mới của hắn — Phó Sóc, phụ thân Phó Hoài, đại tướng quân nắm binh , góa vợ lâu , chưa từng tục huyền.
Gả cho Phó Sóc, ta có lý do chính đáng để quản giáo Phó Hoài, khiến hắn hiểu rõ mình đã đắc tội ai: chính là ta — ác phụ này.
Ta hiểu rõ tình hình hậu viện. Chỉ ba câu đã khiến Phó Sóc gật đầu đồng ý ba lễ, sáu sính, tám kiệu rước ta vào phủ.
“Phó Sóc, ngài góa vợ , ngoài đồn rằng chiến khiến ngài bị thương, không còn khả năng sự. Ta giỏi diễn kịch; ngài cưới ta, ta sẽ khiến toàn kinh thành biết — ngài vẫn rất anh hùng cường kiện.”
Một người địa cao quý nhưng không nạp thiếp thêm, bên gối chỉ có một nhi tử, ắt có nguyên do. Ta tích hậu viện, Phó Sóc nâng mắt nhìn ta: “… sao?”
Khoảnh khắc như kéo dài hạn. Rồi bầu không khí căng thẳng tan biến, Phó Sóc khẽ cười: “Được. Từ nay nhờ nhị tiểu Giang thay ta che giấu.”
Phó Sóc góa vợ , lần đầu phá lệ cưới vợ, người tò mò muốn nhìn dung nhan tuyệt khiến hắn động tâm — kể cả Phó Hoài. Hắn chính là lý do ta bước chân vào Phó gia.
Khi Phó Hoài bị ngăn ở ngoài động , ta rạp mình bên vách tường nghe lén.
“Nghe nói phụ thân cưới được một mỹ nhân kiều diễm, nhi tử đặc biệt đến chúc phụ thân cùng mẫu thân tóc đồng tâm.”
Người ta thường nói, giơ tay không đánh cười tươi. Phó Sóc khi nghe lời chúc này mặt âm u, giọng cứng rắn như đang kìm nén cơn nóng giận: “Đừng chúc nữa. Ta và mẫu thân ngươi có tóc đồng tâm hay không, hoàn toàn trông cậy vào cách ngươi đối xử thê tử mình.”
Phó Hoài không hiểu phụ thân nổi giận sao; còn ta hiểu rất rõ — bởi ta và Phó Sóc thường luận bàn đạo lý giáo dưỡng, không thời gian, không hợp. Phó Sóc bước phía ta. nến đỏ lay chiếu lên thân hình hắn, y phục cưới đỏ sẫm viền thẳng, dải lưng tuyết trắng càng tôn bờ vai rộng, trông tuấn mĩ bén như kiếm vừa rút khỏi vỏ. Còn ta phá vỡ bầu không khí, vừa nhai táo đỏ, long nhãn treo màn, “nhai nhai nhai” kèm lời: “Phu quân, chàng như vậy không được đâu.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương