Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ của cậu bé liên tục tin nhắn thoại tấn công tôi: “Mọi người xem kỹ đi! Con gái của chị ta không có miếng thịt nào cả!”
“Chắc chắn là như tôi nói rồi, chị ta mua thịt bò cho bọn ăn đấy!”
“Con trai tôi ăn nhiều nhất, chắc chắn là do tôi hay hỏi chị ta ghi thù trong lòng, chị ta cố tình cho nó ăn nhiều thịt bò .”
2.
Tôi bất lực đảo mắt, cố kiên nhẫn giải thích với chị ta: “Mẹ của , không như đâu, mấy ngày gần con gái của tôi bị ốm không thể ăn đồ ăn gây kích ứng, cho con bé mới không ăn thịt bò.”
Vừa nói tôi vừa chụp ảnh án của Bảo Nhi vào nhóm, trên đó ghi rõ cổ họng bị sưng đau, trong chỉ định của bác sĩ cũng dặn dò ăn uống thanh đạm.
Nhưng mẹ của Lục vẫn không chịu buông tha: “Thế chị nhân lúc con gái không ăn thịt bò mua thịt bò cho con trai tôi ăn không?”
“Như chị có do để biện bạch chứ gì? là người đàn bà lòng dạ đen tối!”
Tôi tức giận trực tiếp phản bác lại trong nhóm: “Này mẹ của , chị không thể nói bừa như , chị nói chuyện có bằng chứng chứ.”
“Chị nói tôi mua thịt bò , chị tận mắt thấy tôi mua hay phát hiện cái gì rồi ?”
Mẹ của Lục hề nao núng, chị ta tiếp tục công kích dữ dội : “Một bữa chỉ có 15 tệ lại có cả thịt bò, gắp nhiều thịt bò cho con trai tôi như , chuyện này quá vô không?”
“ chị chấp nhận kinh doanh lỗ vốn chắc? chỗ của chị cũng chỉ có vài đứa , nếu trừ đi chi phí chị kiếm lời từ đâu hả?”
“Chị từ thiện ? Chịu lỗ vốn để kiếm tiếng thơm ?”
Thấy chị ta càng nói càng quá đáng, tôi lập tức hóa đơn mua thực phẩm của lên.
Trước tôi từng kế toán có thói quen ghi chép lại chi tiêu hàng ngày, cũng giữ lại thói quen lưu giữ hóa đơn.
Tôi nghĩ tôi đến nước này chị ta không gì để nói , nhưng không ngờ chị ta lại rất giỏi trong việc bới móc: “Mẹ của Bảo Nhi, chị tự xem lại đi, chị mua 100 tệ thịt bò tiền của bảy đứa mỗi ngày chỉ có 105 tệ, một bữa ăn này chị lỗ mấy chục tệ, chị tự bỏ tiền túi bù vào sao?”
“Các mẹ của bọn , mọi người nhìn hóa đơn này đi rồi nhìn lại bữa hôm nay của bọn xem, hoàn toàn quá vô ! Mọi người có tin là mẹ của Bảo Nhi tự bỏ tiền cho con ăn không?”
“Chưa kể có tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền gas !”
“Chuyện vô như chỉ có một cách giải thích đó là chị ta đang cho con của chúng ta ăn thịt kém chất lượng thôi!”
“Hóa đơn chỉ chứng minh chị ta từng mua thịt nhưng không chứng minh con của chúng ta ăn thứ thịt đó có thịt bẩn hay không.”
Chị ta càng nói càng hăng.
“ rồi, mẹ của Bảo Nhi , chuyện này có vẻ không hợp lắm, có khi nào thật sự là thịt không đảm bảo chất lượng không?”
“ đó mẹ của Bảo Nhi, rốt cuộc chị như thế vì cái gì chứ? thật sự là mua thịt bẩn rồi sao?”
“…”
“…”
Nhìn thấy mọi người thi nhau đặt nghi vấn trong nhóm, cõi lòng của tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Chỉ có mẹ của Đình Đình cũng chính là người đầu tiên con đến nhà tôi ăn là lên tiếng bảo vệ tôi: “ là hết thuốc chữa , nếu nguyên liệu nấu ăn của mẹ Bảo Nhi có vấn đề, bọn ăn vào đến giờ chưa phát ?”
“ chị ấy cũng đưa cả hóa đơn mua hàng rồi, mấy người vẫn suy diễn đủ thứ chuyện, là rảnh rỗi quá mức .”
“Mẹ Bảo Nhi nói từ trước rồi, chị ấy không chuyện này vì tiền chỉ muốn các con quây quần ăn ngon miệng thôi, con của mấy người chưa bao giờ kể cho mấy người nghe chúng ăn ở ngon miệng lại ăn nhiều sao?”
Tôi rất biết ơn mẹ của Đình Đình, tôi vừa định lên tiếng mẹ của Lục lại không kìm , chị ta tiếp tục châm chọc: “ không vì tiền ? Cô cũng tin lời này ? là ngây thơ quá .”
“Tôi thấy mọi chuyện quả như tôi nói.”
“Ngày thường Bảo Nhi cũng ăn chung nhưng hôm nay lúc con bé ốm, mẹ của nó lập tức mua thịt bò bẩn về cho con chúng ta ăn, chuyện này của chị ta gây tổn hại nghiêm trọng cho chúng ta rồi.”
“Xét thấy trước chưa từng phát hiện chuyện này chúng tôi sẽ cho chị một cơ hội, nhưng mẹ của Bảo Nhi xin lỗi, đồng thời coi như bị phạt, hoàn lại tiền ăn tháng này cho chúng tôi!”
“Thêm , sau này khi chị mua nguyên liệu nấu ăn cũng quay video lại rồi vào nhóm để mọi người tiện giám sát!”
Nhìn mẹ của Lục thao thao bất tuyệt, tự kết án rồi tự đưa phán quyết, tôi tức đến mức muốn nổ phổi.
Chị ta uy h.i.ế.p tôi: “Nếu chị không xin lỗi và không bồi thường sau này con của chúng tôi sẽ không ăn ở ! tôi sẽ loan tin ngoài rằng chị dùng thực phẩm kém chất lượng để cái quán nhỏ này của chị không thể tiếp tục kinh doanh !”