Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chỉ trong nháy mắt, cả hầm đã biến ổ rắn, từng con rắn từ trong đất bò , bò phía ba mẹ tôi.
Tôi sợ hãi cả người căng thẳng, theo bản năng bước lên một bước, Liễu lập tức giữ chặt tôi.
Đại tế ti bên cạnh liếc tôi một cái: “Xà tự nhiên dùng rắn giải, những con thổ xà của Liễu , đều là người biến rồi luyện cổ xà, hút giải xà trên người người ta là tốt nhất.”
Thật sự biến người rắn?
Tôi gái nhỏ nhắn đáng như búp bê sứ , đứng ở đó, mặc cho rắn bò lên chân trần của , trong lòng rối bời.
Chỉ một lát sau, ba mẹ tôi đã bị rắn vây kín.
Trong hầm, chỉ còn lại những bầy rắn cuộn tròn quấn quýt, cùng Liễu , đôi chân có thể chìm nổi theo bầy rắn.
Tôi sợ những con rắn mất kiểm soát, trực tiếp cắn c.h.ế.t ba mẹ tôi, căng thẳng đến không thở nổi.
không bao lâu sau, những con rắn lại từng con chui vào trong đất, sau đó hầm lại trở như cũ.
Ba mẹ tôi trần truồng, da dẻ bóng loáng, không thấy nửa điểm vảy rắn, trông còn tốt hơn trước một chút.
“Coi như là quà gặp mặt cho đứa trong bụng .” Liễu nhảy lên, mỉm cười bụng tôi: “Tôi thích nó, đợi sinh , dẫn đến trại Cổ tìm tôi chơi nhé.”
Đây là khẳng định tôi có thai rồi ?
ấy thích rắn, vậy đây thực sự là con của Liễu ?
“Sinh rồi, tự nhiên đi lắng nghe giáo huấn của Địa Mẫu.” Liễu khẽ ho khan một tiếng, sắc mặt có vẻ kỳ lạ khó tả.
Vung một cái, liền có hai bộ áo bào giống như áo trắng đưa cho tôi: “Đưa ba mẹ thay áo trước đi, chúng ta đi giải quyết chuyện rắn bám trên vàng bạc trước.”
Nhắc đến đứa , hình như anh ta không vui?
Trong lòng tôi tiêu điều, ba mẹ tôi cứ nằm như vậy cũng không , vội vàng nhận áo bào đi xuống, khoác lên cho ba mẹ, rồi gọi họ dậy.
không trực tiếp giải thích thân phận của Liễu và những người khác, chỉ là đại sư, đã giải rắn .
Ba mẹ tôi cảm kích vô cùng, vội vàng nhà thay áo, ngay khi tôi định đi, vị đại tế tự đột nhiên gọi tôi lại, đưa cho một ống trúc: “Trong là đan dược giải do ta luyện chế, một viên là có thể giải rắn .”
ba mẹ tôi đã giải rồi mà? Lẽ nào còn dư ?
Liễu ống trúc khắc hình ngũ , thần sắc cổ quái, vẫn gật đầu tôi.
Tình trạng của anh ta có chút kỳ lạ, bất kể anh ta có muốn đứa hay không, dù tôi đã mang thai rồi, không có người làm cha như anh ta, tôi cũng sẽ sinh nó , bộ dạng của Liễu , chắc cũng không có vấn đề lớn , cho dù là rắn, cùng lắm thì đi tìm Liễu giúp đỡ.
Nhận ống trúc, gật đầu đại tế tự.
Ngay khi tôi quay người đi, liền nghe thấy Liễu cố ý dùng giọng không cao không thấp : “Liễu , chuyện anh sắp hóa rồng, không cho ấy biết ? Hóa rồng thăng thiên, sẽ không thể ở lại đây nữa, đứa trong bụng ấy thì ?”
Tôi đột ngột quay đầu lại, Liễu !
Nhân sinh lân, xà hóa long, thạch quan dựng tử hoán tân sinh.
Vậy nên, anh ta sắp đi rồi? Tôi chẳng qua chỉ là một mắt xích trong quá trình hóa rồng của anh ta!
Lòng tôi ngổn ngang những cảm xúc khó tả khi đưa ba mẹ nhà.
Thấy nhà bị cháy thế , ba mẹ tôi cũng kinh hãi không thôi.
Trên đường , ba mẹ kể lại những khổ sở chịu ở ủy ban thôn, cũng giống như những chúng tôi đoán.
Lửa chỉ cháy phần tường ngoài, bên trong vẫn chưa cháy hết, tôi bảo ba mẹ mặc áo vào rồi đi ngay.
Thôn sắp bị phong tỏa rồi, chạy trốn là việc cấp bách, những chuyện khác chúng tôi không quản nữa.
Ngay ba mẹ tôi vào phòng, lại đụng ông hai của thôn, không biết ông ta lén lút làm , một mình đến nhà tôi, còn lén lút trong phòng ba mẹ tôi để làm .
Thấy ba mẹ tôi không , mặt ông ta lộ vẻ vui mừng, rồi kéo ba mẹ tôi, hỏi han đủ điều, dòng họ nhà Trang không đông đúc, ba tôi chỉ có ông hai là người họ sắp hết đời.
Tôi không ngờ trong nhà còn có người, thấy ba tôi kéo ông hai, lại bắt đầu tức giận kể lể, dân làng vì tham vàng bạc mà thế thế .
Tôi vội mẹ: “Đừng kể nữa! Mặc áo vào rồi đi!”
Ai biết ông hai đến là để quan tâm hay là gây chuyện, có lẽ, là thừa mọi người không có nhà, lén lút đến nhà tôi lục lọi đồ đạc.
Mẹ tôi cũng vội kéo ba tôi, xua ông hai: “Chúng tôi mặc áo đã.”
Ông hai lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ba tôi: “ à, bệnh của khỏi kiểu thế? cũng hết cách rồi, trưởng thôn ép , chỉ có mình đỡ cho thôi, cứu .”
Ba tôi cũng khó xử, tôi, tôi còn chưa kịp ngăn cản.
Ba tôi liền chỉ vào cái ống trúc tôi đang đeo trên lưng: “Hiểu Mộng, đưa cho ông hai một viên thuốc đi.”
Ông hai lập tức chạy lại, cười hì hì tôi: “Cho một viên, cái vảy rắn , vừa đau vừa ngứa, khó chịu c.h.ế.t đi .”
Cứu một người, ông ta còn có vợ, có con trai, còn có nữa, cứu đến bao giờ mới hết.
“Đây không là thuốc trị vảy rắn!” Tôi nắm chặt ống trúc từ chối.
ba tôi thở dài: “Hiểu Mộng.”
Rồi trực tiếp giơ , giật : “Đây là ông hai của con, đều là người một nhà, cho một viên có đâu.”
“Ba!” Tôi tức đến nổ cả đầu.