Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Nửa đêm, trợ lý giáo vụ thông báo trong nhóm rằng tôi sẽ phụ trách đêm hội Quốc khánh của học viện.

【@Ninh Tiểu Tiểu, ngân sách đêm hội lần này là hai nghìn tệ, từng đồng phải dùng đúng chỗ đấy nhé!】

Tôi lập tức choàng tỉnh.

Hai nghìn tệ tổ đêm hội cho cả nghìn người? Đừng nói đến “đúng chỗ”, đến chuôi dao cũng không đủ mua nổi chứ!

Tôi vội vàng tìm đến trợ lý giáo vụ, kết quả cô ta nói đúng một câu: “Em tinh thần tập thể nào cả, dám nói không là tôi cho xử lý kỷ luật đưa vào hồ sơ!”

Tôi không khóc, cũng làm ầm ĩ.

lặng lẽ nhét vào miệng hai túi máu.

Đến ngày biểu diễn, tôi phun máu tươi trong miệng ra, “phịch” một tiếng ngã lăn xuống đất.

Mặt lãnh đạo tỉnh lập tức đen như đáy nồi.

Hôm , giám đốc, hiệu trưởng và trợ lý giáo vụ đều hoảng loạn.

1.

Trước tân sinh viên nhập học, trợ lý giáo vụ tìm đến tôi: “Chuẩn đón tân sinh viên rồi, em là chủ tịch hội sinh viên của học viện, cũng nên làm việc thực tế đi.”

“Đây là 2000 tệ, em lo liệu đêm hội chào đón tân sinh viên nhé.”

Nói xong câu một cách hời hợt, cô ta tiện phẩy nhẹ, cứ như đuổi ruồi.

Tôi hoàn toàn không ngờ cô ta có thể nói ra lời phi lý đến thế, không nhịn được phản bác: “Cô ơi, học viện mình có hơn 1000 người, chia bình quân người hai tệ, đến mua chai nước trong tiệm còn không đủ!”

Cô ta đẩy gọng kính, vẻ mặt đầy chịu: “Trời trao trọng trách cho người tài, ắt phải rèn tâm chí trước! Mới thử thách gục ngã thì sau này ra xã hội sống ? Cô làm vậy là vì tốt cho em, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết người tốt!”

Cơn giận trong tôi bùng nổ, máu như dồn hết lên đỉnh đầu.

Tôi không thể tin nổi đây là lời của một người từng học học.

Không kìm được, tôi nâng cao giọng: “2000 tệ này đừng nói đến thuê sân khấu, đến cả tạo hình trang phục còn không đủ!”

“Chát!”

Phó ban lớp đập mạnh cây bút cảm ứng xuống bàn, mặt lạnh tanh quát: “Làm ầm ! Không có giáo dưỡng nào à!”

“Em có biết ngày tôi bận thế nào không? Một nửa học viện gần 500 người là tôi phụ trách! Hôm nay đứa này than khổ, mai đứa kia sụt sùi, ra thể thống !”

“Đêm hội đón tân sinh viên sắp diễn ra, em không nghĩ cách giải quyết mà còn ở đây quấy nhiễu, đầu em toàn là bã đậu à? rồi mà có tí tinh thần tập thể nào cả!”

“Nghe cho kỹ! học không phải nhà của em…”

Trợ lý giáo vụ thao thao bất tuyệt giảng đạo lý, lửa giận trong lòng tôi như hừng hực thiêu đốt.

Con ác phụ này tính toán đến từng hạt, còn nhảy lên đập vào tôi luôn rồi.

Muốn nuốt trọn ngân sách nhà trường cấp xuống, tôi bỏ tiền túi ra tổ đêm hội?

Được thôi, tôi bỏ tiền.

Nhưng nếu cô ta nuốt ngân sách rồi thì cũng đừng mong tôi làm một đêm hội ra dáng ra hình cả.

2.

Phải nói trợ lý giáo vụ của chúng tôi đúng là khiến người ta căm phẫn cực độ trong khoản bòn rút kinh phí.

Ngay từ buổi sinh hoạt lớp đầu tiên năm nhất, cô ta tuyên bố: “Tôi nói trước lời nghe nhé, đừng suốt ngày so đo so sánh người khác.”

“Đây là học, là thánh đường tri thức, đừng mang bầu không khí tầm thường vào đây.”

, mọi người đều lóa cảm động, rằng gặp được cô giáo như mẹ hiền.

Ai ngờ, vai cô ta diễn lại là… mẹ kế ác độc.

Tiền tiền nhỏ, việc việc bé, có thể nuốt thì tuyệt đối không để sinh viên giữ lại một xu.

Có người tủ đựng đồ trong ký túc hỏng, xin hỗ trợ kinh phí từ học viện – cô ta không duyệt.

Cô nói: “Tủ hư hỏng một phần, vẫn dùng được, các em phải có ý thức tiết kiệm chứ? Cả phòng có tủ em hỏng, đợi nào các tủ khác hỏng hết hãy đến tìm cô.”

Có người đề nghị dùng quỹ lớp để đi ăn liên hoan – cô ta cũng không duyệt.

Cô ta nói: “ rồi mà không nghĩ lo học, nghĩ ăn chơi nhậu nhẹt, thích tiêu tiền vung thế không đi làm gái làm trai bao luôn đi? À, hôm nay đến đây phải định nhờ cô giới thiệu mối à?”

Có bạn hoàn cảnh khăn xin học bổng – cô ta từ chối.

Cô ta nói: “Tôi nói rồi, của cải là phải do đôi mình kiếm ra! Em thích ăn đồ bố thí đến vậy ? Em nói mấy ngày nay không ăn cơm tử tế, không nói luôn là nghèo đến nỗi không có quần áo mặc, định mặc quần lót đi học à?”

Mấy chuyện kiểu này kể hoài không hết.

Đừng nói đến chuyện đòi hỏi, cần không người ta cười chê là vì mọi người quá có phẩm chất rồi.

Muốn moi được tí kinh phí từ cô ta, kém bảo đội tuyển bóng đá quốc gia giành cúp World Cup.

Tất nhiên, nếu ai dám “vượt giới hạn” báo cáo những chuyện này lên trên, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Cô ta xử lý chuyện ra thì không rõ, nhưng kết cục của người đi tố cáo là: nhẹ thì viết kiểm điểm, nặng thì kỷ luật .

Muốn chơi tôi?

Kiếp sau nhé!

3.

Tôi còn chưa kịp quay về ký túc thì thông báo được gửi đi.

Trong viết rằng tôi chủ động nhận nhiệm vụ, kêu gọi toàn thể sinh viên học tập tinh thần “Lôi Phong” của tôi.

Tôi đen mặt bước vào phòng: “Đồ đầu óc có vấn đề, hai nghìn tệ tổ đêm hội tân sinh viên, hay cho tôi đi dựng luôn cả Gala Mừng Xuân đi cho rồi.”

tròn xoe : “Bà già không thèm diễn nữa hả? người hai tệ? Giờ ở chợ đêm xiên thịt dê cũng ba tệ một cây rồi , bà điên rồi à?”

Tôi khoanh : “Người ta còn yêu cầu có tiết mục, có bữa chính, tốt nhất phục trang phải thật cá tính.”

Cả đám đàn em trợn tròn , biểu cảm y hệt nhau.

“Bà ta là Doraemon chắc?”

“Đi chùa còn phải mua nhang dâng lễ nữa là!”

Tôi ngoáy tai: “Không biết, có tôi là máy in tiền biết phun xu cũng nên.”

Đang lúc cả nhóm phẫn nộ sục sôi, bỗng nói: “Thật ra nhiệm vụ này… không phải không làm được đâu.”

“Nếu cả bọn cùng cố gắng, mình nghĩ vẫn có khả năng thành công.”

Mọi ánh đồng loạt đổ dồn về phía cô .

Hai nghìn? Tổ đêm hội?

Tôi nhíu mày: “ bình thường thiếu tiền lắm à?”

gãi ngón : “Cũng tàm tạm…”

Tôi hỏi tiếp: “ tháng được bao nhiêu tiền sinh hoạt?”

thành thật: “Một nghìn.”

Tôi vỡ lẽ: “ đang thi sinh tồn nơi hoang dã à?”

: “…”

định giải thích rằng sinh viên học tiêu một nghìn tháng là đủ, thì tôi chuyển ngay cho cô năm nghìn.

vừa giúp tôi nghĩ hướng giải quyết, dù tôi chưa hiểu là hướng , nhưng tôi sẵn lòng chi tiền vì tình bạn.”

“Cảm ơn tiểu thư!”

lập tức ngồi thẳng lưng, cười hì hì nói: “ tiểu thư, từng nghe qua khái niệm ‘văn học bản bình dân’ chưa?”

4.

Tôi mơ hồ lắc đầu.

hắng giọng: “ số tiền ít ỏi bà già cấp, thì đừng mơ đến hội trường trường nữa.”

“Tôi sẽ đi bàn bên hậu cần xin dùng sân thể thao phía Đông một ngày – tiết kiệm cực kỳ.”

Lời vừa dứt, mọi người đầu nảy ý .

“Đêm hội đón tân sinh viên, nhiều em còn chưa làm thẻ sinh viên.”

“Tôi sẽ thương lượng bên phát hành thẻ, chắc chắn moi được thêm tài trợ!”

Cô em út sáng : “Đúng rồi, tân sinh viên đến từ khắp nơi, đối các cửa hàng quanh trường thì đây là thị trường tiềm năng! Nếu xử lý khéo, đừng nói là không lỗ, có còn lãi!”

Nghe vậy, việc chừng bất khả thi lại đầu lóe lên hy vọng.

Giữa lúc , tôi chợt nảy ra một ý điên rồ.

Thằng em trai tôi – thằng mê bối quỷ nhập hồn – không tìm được thầy cúng thì quay sang lập một đội nhạc tang lo trọn gói đám ma.

Đừng coi thường nó làm tang lễ, có còn chuyên nghiệp hơn người chuyên nghiệp.

Tự mang phục trang, trang điểm cực kỳ cá tính, quá hợp yêu cầu của cô giáo.

Điểm mấu chốt là: rẻ, tiết kiệm!

Nguyên gói đúng 2000 tệ!

Tôi đầu nghi ngờ cô trợ lý giáo vụ kia không hẳn là muốn làm tôi, mà là đang luyện tư duy sáng tạo cho tôi.

thì nhà nước giờ cũng khuyến khích tang lễ văn minh, ai có người mất cũng đâu dám rầm rộ, đây đúng là cơ hội.

Tôi gọi cho thằng em: “Ê, mày có tổ được đêm hội tân sinh viên không?”

“Chị… chị à? Em làm tang lễ mà, nghề nghiệp không đúng chuyên đâu…”

“Làm được không?!”

“Được… được làm…”

“Trong đội có ban nhạc không?”

“Không thiếu mấy người thổi kèn tang đâu.”

“Thế là có rồi!”

Tôi cười toe, huýt sáo: “Hay quá, em giỏi vậy giờ chị mới nhận ra!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương