Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

11.

Khi tôi tới khách sạn Duyệt Lai, bè cấp ba đã tụ họp gần như đông đủ. Có lớp trưởng đứng tổ chức, mọi người khá hòa hảo, chỉ tôi là lơ đễnh, không tích cực tham gia. Thi thoảng có người nhắc tới tôi, lúc ấy tôi mỉm cười, đôi câu.

Sự hiện diện của tôi trong lớp khá mờ nhạt, ngoại trừ thành tích khá tốt, hầu như không tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào… À, tôi đã từng đại diện lớp tham gia biểu diễn chương trình đầu năm .

“Tử Minh.” Lớp trưởng có tí hơi men, có thể do thấy tôi cạnh bên kiệm lời nên chủ động trò về lần biểu diễn mừng năm đầu tiên đó: “Khách sạn hôm nay còn rất có duyên với cậu nhỉ. Cậu hồi đó không có ước mơ về âm nhạc à? Các vẫn còn nhớ ca khúc cậu tự tác rồi đăng trên app nhạc đấy, chính là bài “Lai Duyệt”. Lúc cậu vừa đánh đàn, vừa hát ca khúc này ở buổi diễn đầu năm, bao cô gái dưới sân khấu mắt như sao long lanh ấy.”

Thật ư?

Tôi năm nay hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp cấp ba cũng gần được bảy năm rồi. Tôi đã không còn nhớ từng có ước mơ như vậy. Dù đi nữa thì người làm nhạc, loại công việc này quá đỗi xa rời tế. Thậm chí đã lâu lắm, lắm rồi tôi không chạm vào cây ghi ta nữa.

“Thật đó.” Lớp trưởng bắt đầu tán gẫu: “Cậu không nhớ chứ . Cậu cũng chẳng theo dõi tin tức cả. có một nữ luôn chăm chỉ chia sẻ từng bài hát của cậu đó. Tôi nhớ rõ mồn một bởi vì định vị của cô ấy chính là ở trường của chúng ta và cô ấy chỉ bấm theo dõi một cậu thôi.”

Quả tôi không nhớ những này, hoặc có lẽ khi ấy tôi không để ý.

Trong lòng còn ngổn ngang khác, nên tôi chỉ cười lấy lệ đôi chút rồi mời lớp trưởng một ly.

“Chúng ta có thể tốt nghiệp được cũng vất vả phết.” Có người cảm thán: “Nhớ những năm đó luôn có sinh h ả y l ầ u ở trường. nấy bảo bị t r ầ m c ả m do áp lực hành quá lớn. Tôi còn nhớ như in một người, là sau khi lớp chúng ta tốt nghiệp, một nữ sinh, cũng lấy cớ này. ba tôi vừa khéo làm việc ở viện. Ông ấy rằng khi nữ sinh đó được đưa đến thì toàn thân đầy sẹo, quần áo rách rưới,…”

“Những như thế trong trường chúng ta còn hiếm lạ sao?” Lớp trưởng thở dài: “May thay sau đó không vì lý do mà ban lãnh đạo bị thay . Những kẻ ban đầu không là c ặ b ã sao?”

“Đây.” Những người khác lại mời rượu lớp trưởng: “Kính lớp trưởng chính trực của chúng ta, Mã Thừa Bác!”

Giữa tiếng cười, mọi người lại bắt đầu chia sẻ những mẫu ‘muốn đội quần’ của nhau. Có một người không hiểu sao cứ khăng khăng muốn tôi đàn hát lại bài hát năm xưa.

Đã bao lâu rồi tôi chưa đăng nhập vào đó, mọi người lại đang vui quên lối về. Tôi thử nhập mật khẩu, hai lần sai, nào ngờ lớp trưởng mau lẹ mở danh sách bài hát yêu thích của rồi bấm vào bài tôi tác thời cấp ba đó “Lai Duyệt”.

Bài hát rất ngây ngô không đến nỗi ngượng nghịu. Chí ít nó ấm áp và tươi hơn tôi của hiện tại nhiều. Có lẽ khi ấy tôi còn chưa bị cuộc đời hành bờ xuống ruộng. Mọi người bắt đầu ngân nga theo, dường như sự có cảm giác được quay lại những năm tháng thanh xuân đó.

Tôi cũng hơi tò mò nên đã tìm kiếm của khi ấy và bấm vào.

Lác đác tầm mười người hâm mộ, một số là chính thức, còn có vài người là cũ, hầu hết quen thuộc. Chỉ có nằm ở dưới chót tên “ Hữu Dư” là tôi không nhận . này có hình đại diện là một quả cam và đã nhiều năm rồi không hoạt động.

Tôi bấm vào trang chủ của cô ấy, chẳng có cả, sạch sẽ vô cùng, chỉ chia sẻ hoạt động của tôi.

Khi ấy tôi còn cực kỳ ảo tưởng, không do dậy thì hay không, lúc phát bài hát “Lai Duyệt” này tôi viết kèm: [Duyệt, là từ có ý nghĩa nhất trong lòng tôi, dành tặng mỗi một người được bài hát này.]

Bài hát vừa dứt, lớp trưởng vỗ tay với tôi: “Tôi nhớ rồi, em gái tên Hữu Dư kia ban đầu lấy tên Giang Dư. Lúc đó, tôi còn cảm thấy lạ, sao tên này giống tên thật dữ vậy. mà lại đăng ký bằng tên thật của chứ…”

“Lớp chúng ta có người tên Giang Dư sao?” Một khác suy nghĩ: “Tôi chẳng có ấn tượng nào cả.”

“Giang Dư? tên này quen lắm nha.” Trong tiếng ồn náo, có người cau mày, hồi lâu tiếng: “Nữ sinh h ả y l ầ u ở trường chúng ta khi ấy lớp 11, tên cô ấy là Giang Dư đó.”

Giữa âm thanh huyên náo từ bữa tiệc linh đình, giọng của cậu ấy lọt vào tai tôi một cách dễ dàng, trong trẻo mà sắc bén. Như thể màng sương mù đã bị x é t o ạ c, ánh chiếu xuyên suốt bảy năm, nhẹ nhàng đánh những ký ức còn sót lại.

Điện thoại bất ngờ rung .

Tôi cúi nhìn, là tin nhắn từ một người làm ở viện gửi tôi.

[Lão Lục, người dạo cậu muốn tôi kiểm tra, cô gái tên Giang Duyệt đó quả không tìm thấy. trong phòng của viện chúng tôi có một người tên Giang Dư. Tôi nhớ cô ấy h ả y l ầ u và rơi vào trạng thái vật khoảng bảy năm . Người nhà hình như di cư hết rồi, cũng không có đến chăm nom cô ấy.]

[Cậu chi phí ICU rồi đó. , vài năm không liên lạc được với người nhà cô ấy, viện đã kiến nghị đưa cô ấy đi rồi. sau này điều tra được thủ phạm khiến cô ấy h ả y l ầ u, lại là một thầy giáo nào đó trong trường của cô ấy… Tóm lại, bác sĩ Thôi phụ trách điều trị cô ấy vào thời điểm đó đã giúp cô ấy lấy bồi thường làm chi phí chữa trị, rồi giữ cô ấy ở đây.]

[ nhiều năm rồi, sức khỏe của cô gái này ngày càng kém. Mấy ngày , viện đã phát thông báo nguy kịch, chắc không chống đỡ được bao lâu, cũng không người cậu muốn tìm hay không.”

Bang!

Âm thanh chiếc ly trên tay tôi rơi xuống đất vỡ tan tành. Có một cơn đau như đ â m x u y ê qua lồng ngực, bất giác trào dâng khiến tôi ôm đầu thở dốc. Từng khung cảnh trong quá khứ lóe , khuôn mặt đó ẩn trong bóng tối từ nhiều năm dần mơ hồ, cuối cùng dừng lại nơi ánh mắt cô ấy nhìn tôi hôm nay.

Giang Dư, Giang Dư, Giang Dư… tên em là Dư… có nghĩa là dư thừa.

Tại sao không là dư dả quanh năm* cơ chứ?

(* Hữu Dư có nghĩa là dư dả quanh năm)

Tặng em một quả cam, vui vẻ nhé.

Duyệt là chữ có ý nghĩa nhất đối với tôi, dành tặng tất cả những được bài hát này.

… Giang Duyệt.

, tôi cũng đàn ghi ta, tôi còn mang họ Lục nữa, chịu khó du di thì tôi cũng được nửa mác trai trẻ mà.

… Nặn kem Lục Tử Minh.

Chỉ cần gương thôi sao?

Ừm, chỉ cần này là đủ rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương