Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Là tiếng va chạm của cánh cửa chính.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau đã đuổi theo vào.

Tôi nhìn về .

Vạn Duyệt và Hoàng Tuyết Tuyết đang liều mạng đập cửa ba, chẳng có tác dụng gì.

Còn bàn tay nhỏ trắng bệch lúc này cũng từ từ thu về.

Cánh cửa nơi nó một khe hở, đang mời tôi bước vào.

Tôi nên lựa chọn thế nào?

tích tắc, tôi đã đưa ra quyết định.

Cắn chặt răng, tôi lao thẳng vào có bàn tay nhỏ trắng bệch, sau đó dùng cơ thể chắn cửa .

sau chắc chắn rất đáng sợ, nếu không Trần Linh cũng sẽ không đặc biệt dành riêng một quy tắc cho nó.

Vì vậy, tôi không thể nó bắt được.

Rầm!! Rầm rầm rầm!!!

Gần lúc, bên ngoài cửa vang lên tiếng động kinh hoàng, tôi thậm chí có thể cảm nhận được cánh cửa mình đang dựa vào liên tục rung chuyển, dạng.

Điều kỳ lạ là, dù nó có va đập điên cuồng đâu, cánh cửa trông có vẻ mỏng manh vẫn luôn kiên cố, không hề có dấu hiệu bị phá vỡ.

Quy tắc của Trần Linh một lần nữa ứng nghiệm.

bây giờ tôi không dám lơ là, bởi vì tại tôi đang một với một quái vật mà quy tắc không hề nhắc !

Tôi từ từ di chuyển ánh mắt từ cửa ra sau.

Không có gì cả.

Không có quái vật dị dạng mọc đầy tay, cũng không có một đám ma đói đang chờ đợi tôi.

Bàn tay nhỏ trắng bệch đó dường chỉ mời tôi vào, sau đó mất.

Tuy nhiên…

Cơ hội tốt!

Bây giờ không có ai làm phiền tôi, vừa hay có thể xem .

Tôi lấy nhỏ từ n.g.ự.c áo ra, nó đã bị mồ hôi của tôi thấm ướt.

Bụp!

Ngay khi tôi định lật trang tiên, tôi đột nhiên cảm thấy tay mình đau nhói, không thể khống chế mà buông ra.

lăn lộn trên sàn vài vòng, suýt chút nữa rơi xuống cống thoát nước.

Là bàn tay nhỏ đó!

Thực thể của nó dường chỉ là hai bàn tay, lúc này đột nhiên xuất ngay , cẩn thận đứng bên cạnh .

Tôi cong người lùi một bước, áp sát vào cửa, tay lặng lẽ đưa ra sau mò lấy tay nắm cửa.

Nếu nó muốn tấn công tôi, tôi sẽ lập tức cửa, hai quỷ này c.h.ế.t chung.

Tuy nhiên, bàn tay nhỏ không có ý định làm hại tôi, mà duỗi ra một ngón tay, chỉ vào thùng rác bên cạnh tôi.

Tôi nhanh chóng liếc nhìn.

Bên toàn là vo tròn, không phải , mà là viết.

“Mày muốn tao ra xem sao?”

Tôi thận trọng lên tiếng.

Bàn tay nhỏ ấy dường rất vui vẻ, vẫn chỉ vào thùng rác, nhảy nhót trên sàn, cơ thể tránh né quyển .

Mắt tôi dán chặt vào bàn tay nhỏ, tôi từ từ cúi người xuống nhặt một tờ vo tròn.

Có lẽ thấy tôi quá cảnh giác, bàn tay nhỏ ấy có chút chán nản, rũ xuống rồi mất.

Nó không muốn làm hại tôi?

Mang theo nghi vấn, tôi tờ tiên ra.

【Mày không còn thời gian nữa!!!】

Chữ đỏ m.á.u khiến người ta kinh hãi, dấu than sau được viết mạnh nỗi suýt nữa thì rách cả tờ .

Là chữ viết của Trần Linh.

Tôi không dám chần chừ, từng tờ vo tròn thùng rác ra.

【Cô ấy bị dã thú cướp đoạt, cô ấy bị đánh đập tim ngừng thở, bụng bị rạch toạc.】

của cô ấy hóa thành lệ quỷ, mãi mãi bị trói buộc nơi đã chết.】

của cô ấy bị cơn thịnh nộ nuốt chửng, nơi đó thành câu chuyện ma kinh khủng nhất trường học.】

【Cô ấy đã giúp nó.】

báo đáp, nó canh giữ đây, đưa ra lời cảnh báo cho người sau.】

【Đừng tin nó!!!!!Đừng đi theo nó!!!Nó sẽ nhốt bạn vào một thế giới khác, phải trốn thoát khi màn đêm buông xuống vào ngày hôm sau!】

Mặc dù ngôn ngữ rất khó hiểu, tôi lập tức lên một cảnh tượng.

Một cô gái gầy yếu bị bọn côn đồ mắt tới, gia đình cô không thể bảo cô, cô bị bọn chúng lôi đi cho kẻ được gọi là “anh chị xã hội” kia “giải tỏa căng thẳng”.

Sau đó, cô ấy mang thai, tên xã hội đen không muốn chịu trách nhiệm, bọn côn đồ đã đây, mặc kệ bệnh tật của cô ấy, đánh đập cô ấy mức sảy thai, ngăn cô ấy trả thù, bọn chúng đã chụp ảnh , bôi nhọ cô ấy trên diễn đàn của trường.

Cô ấy không chịu nổi sự sỉ nhục, nhảy lầu tự tử.

điều kỳ lạ đã xảy ra, cứ 3 giờ sáng, tên côn đồ đó lần lượt xuất ba, cuối mất một cách bí ẩn.

Hình ảnh thay đổi, tôi trở thành người quan sát từ góc nhìn của Chúa.

khi chết, tên côn đồ này đều từng gặp một người.

Người đó…

tôi đột nhiên nhói đau, hình ảnh mất.

Đợi khi cơn đau dịu bớt, tôi cố gắng nhớ khuôn mặt của người đó, phát ra rằng, tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy.

Rõ ràng cô ấy rất quen thuộc, tôi không thể nhớ ra.

“Chữ ‘nó’ cuối , không phải là một người với chữ ‘nó’ đó.”

“Vậy ‘nó’ đó là ai?”

đã ngăn cản tôi xem sao?

Tùy chỉnh
Danh sách chương