Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Ta đưa một thỏi vàng cho chưởng quầy.
Một thỏi khác cho Tiểu Đào.
Rồi vừa đếm ngân lượng vừa đến không khép miệng — là một ngày kiếm bạc rực rỡ.
nấy đều có tiền đồ sáng lạn!
Trên đường về, ngang qua Hộ bộ nơi Tiêu Cẩn Phong làm việc, ta thuận miệng hỏi Tiểu Đào:
“Gần đây Nhiếp vương lắm ?”
“Nô tỳ đoán là . Nghe đâu ba năm trước Thẩm đại nhân viết sai một chữ tấu chương, cũng bị ngài ấy bắt viết lại từ đầu.”
…Nếu thì đúng là rất .
“ ngươi kỹ thế, như thể tận mắt chứng kiến?”
Ta nghiêng đầu nàng.
Tiểu Đào giơ ngón trỏ đặt môi, làm động tác “suỵt”, ra vẻ thần bí:
“Tiểu thư đừng hỏi, nô tỳ có một hệ thống tình báo bí mật gồm các nha hoàn khắp kinh thành. Là tổ chức tuyệt mật đấy.”
Không ngờ con nha đầu này lại giấu giếm cả ta!
Người ta nói, niệm tên ba lần, người đó sẽ xuất hiện.
Chắc tại mấy ngày nay ta nhắc hơi nhiều (còn mắng ).
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng có người edit.
Quả nhiên, hôm nay Tiêu Cẩn Phong về phủ sớm.
cởi áo choàng, sải đến gần, ánh mắt như nước sốt đậm đặc quấn lấy người ta:
“Nghe nói hôm nay nàng gặp công chúa ở Kim Ngọc Các? Nàng ta tính tình ương ngạnh, không gây khó dễ cho nàng đấy chứ? À, vương hỏi thôi, đừng hiểu lầm.”
“Không có. Nàng ấy còn gửi thiếp mời dự hôn lễ.”
Tiêu Cẩn Phong nhịp ngón mặt bàn:
“Nếu nàng cầu vương, vương miễn cưỡng cùng đi cũng được.”
“Nếu Vương gia , ta đi một mình cũng ổn.”
“ vương không ! vương chẳng vì nàng mà đi, chỉ là… thấy quân cũ của nàng ngứa mắt, đến trêu chọc một chút.”
“Cảm tạ Vương gia.”
“Không có gì.”
16
Từ khi xuống xe ngựa đến lúc tiến vào tiền sảnh phủ công chúa, ta bán được mười bảy cuộn gấm Phù Quang.
Quý nữ khắp kinh thành đến dự hôn lễ, nấy bộ y phục trên người ta đều thốt :
“Ôi, vải gì thế? Đẹp quá!”
“Phù Quang cẩm mới về, bây giờ đặt mua bớt hai phần, lại được giao đến tận phủ đấy.”
Hôm nay là một ngày phúc lộc đầy nhà.
Lần sau công chúa tái giá, nhất định phải mời ta .
Nghi lễ kéo dài nửa canh, phức tạp rườm rà, trang nghiêm long trọng.
Kết thúc, thị nữ đi vòng rải bột vàng. mang theo cái thúng rồi.
Không vị tiểu thư nào ngồi bên cạnh, mặt mũi lạ hoắc, nhưng giọng lại quen tai lắm.
“Nghe đâu phò mã là hàng cũ.”
Ta ghé tai thì thầm: “Ngươi không nghe nhầm đâu.”
[ – .]
Vừa dứt lời, công chúa khoác Thẩm chậm rãi .
Nàng đảo mắt quanh, rồi nhạt hỏi:
“Khương Lưu, chẳng phải ngươi nói sẽ dẫn quân ? chỉ có một mình? Hay là còn lưu luyến Thẩm lang, tự tưởng tượng ra có quân?”
Hừ, đều tại Tiêu Cẩn Phong.
Vừa ra cửa giẫm phải… phân chó, phải quay về thay giày.
Còn nhất định đòi mang đôi giày mới đặt làm riêng.
“Đừng vội, quân ta chút việc, sẽ đến ngay thôi.”
Thẩm , tiếng khó nghe, ánh mắt đầy đắc ý:
“Khương Lưu, thôi giả bộ . Ta ngươi vẫn quên được ta, cố ý gây chú ý nhưng tình cảm thì miễn cưỡng được.”
Một giọng nói trầm thấp vang :
“ nói Vương phi của vương không quên được Thẩm đại nhân?”
Tiêu Cẩn Phong — tuy đến muộn, nhưng vẫn kịp.
17
Tiếng nhạc “cạch” một tiếng, rồi bỗng dưng ngưng bặt.
Công chúa cùng Thẩm thoáng ngẩn người, thần sắc trên mặt như rạn nứt.
Qua một hồi lâu mới gượng gạo hoàn hồn, biểu tình như không thể tin nổi—
Vương phi của Tiêu Cẩn Phong… dường như là ta.
ánh mắt trợn tròn như lòi khỏi tròng kia của hai người họ, ta đọc rõ bốn chữ to tướng:
Chàng rồi!?
Tiêu Cẩn Phong nắm lấy ta, liếc mắt lướt qua hai người kia, ánh dừng lại trên người Thẩm , rồi bình thản nói thị vệ bên cạnh:
“Đi mua một chiếc gương, coi như là lễ mừng thành hôn vương gửi đến Thẩm đại nhân.”
Khi người ta bối rối, thường rất tất bật.
Ví như Thẩm , chỉnh vạt áo xong xoay sang chỉnh cổ áo, rồi lại định sửa sang y phục cho công chúa.
Công chúa tức giận hất ra, gượng nói Tiêu Cẩn Phong:
“Vương gia, e là ngài rõ, Khương Lưu nàng ta…”
“ vương ”, Tiêu Cẩn Phong ung dung ngắt lời, “Trước kia nàng ấy bị mù, giờ được vương chữa khỏi rồi.”
Công chúa vẫn chịu thôi:
“Một nữ thương nhân như nàng ta, có thể xứng đôi Nhiếp vương được tiên đế đích thân sắc phong chứ?”
Tiêu Cẩn Phong trầm mặc chốc lát, ánh mắt như mang chút suy ngẫm:
“Công chúa nói đúng. vương quả thực cần nỗ lực nhiều hơn , bằng không… sợ rằng không xứng Khương Lưu.”
Chẳng lẽ… đọc sai lời thoại rồi ư?
Công chúa không nhịn được , gần như thét :
“Ngươi không phải là Nhiếp vương chứ!? Ngươi là kẻ giả mạo đúng không!?”
Nàng quay sang ta, kích động nói:
“Khương Lưu! quân của ngươi có thể là Nhiếp vương được chứ!? dân gian cũng đồn rằng ngài ấy chuộng long dương! Ta còn luôn âm thầm ghép đôi ngài ấy hoàng huynh của ta! mà ngươi lại dám phá hỏng cặp đôi lòng ta! A a a a—!!”
Ta chỉ ngồi xuống nhặt lại cái cằm rớt bịch xuống đất của mình.
Tiêu Cẩn Phong thong thả nói:
“Trước kia thì có. Từ khi gặp Khương Lưu, vương không còn như thế .”
Hử? Ta… còn có công năng cải tà quy ?