Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi xin nghỉ phép năm để về thăm bố mẹ, đồng thời cũng đến thăm thầy giáo cấp 3 của tôi.
Đứng cạnh bàn thầy , tôi nghe tiếng cười đùa sân trường xa xa. Âm thanh đó hòa lẫn với mùi của hoàng hôn, rất quen thuộc. Cứ giây tiếp theo tôi sẽ quay lại quá khứ, ngồi bàn học để giải quyết một bài toán khó vậy.
Thầy cúi xuống mò mẫm trong tủ hồi lâu, cuối cùng đứng thẳng lên, vỗ nhẹ cuốn sổ ghi trong tay: “Tìm được .”
Bụi cuốn sổ kỷ yếu cho mười năm trước đã thực sự tồn tại.
xem ảnh lớp chúng tôi cùng chụp chung, thầy giáo ngẫu nhiên rút một cuốn sách khác, chỉ một cô gầy gò và hỏi tôi: “Cô này tên là Lấm, em còn không?”
Bây giờ 2 chữ “ ” vang lên bên tai làm tôi giật , cảm giác vẫn khá là không tốt.
Nhưng có rất nhiều trùng tên, thầy hỏi tôi qua lắc .
Thầy cười : “Em không cũng là chuyện bình thường, cô bé ấy nhỏ hơn em rất nhiều tuổi.”
“Năm đó đứa bé này đến trường, cánh tay của bị gãy, mặt trắng bệch tờ giấy. bị ngã nhưng thầy cánh tay đó chỉ được băng bó vội vàng, thầy lại đến sự hung dữ và độc ác của cha . Thầy đoán lại bị đánh .”
“Thầy nghe cha bé làm một công ty lừa đảo. Ban ông ấy kiếm rất nhiều tiền, nếu không ông ấy sẽ không cho lên thành phố học cấp ba. Nhưng chẳng mấy chốc, ông ấy đã hết tiền và thậm chí còn không có tiền trang trải cuộc sống hàng nữa.”
“Có lần thầy đến nhà giúp bé xin trợ cấp nhà nghèo, ông bố kéo lên xe đưa đến quán rượu của ông lớn nào đó. Đây không là ép đi tiếp khách sao?”
“May mắn thay, bé cố gắng học hết sức và luôn đứng trong top ba mỗi kỳ thi. Nhưng cánh tay của bị gãy, lại ngay kỳ thi giữa kỳ. không có tay để bị xếp cuối. Thật , nếu một đứa trẻ bình thường thì đã nhân cơ hội này để bó thi , nhưng này rất tội, suốt đi trong trường toàn cúi xuống, trông rất đáng thương.”
Lúc này, thầy cười tôi : “ vậy, thầy lại nghĩ đến bạn Tiểu Thu .”
Một ký ức chợt lóe lên trong tôi và tôi đã lại.
Hồi cấp 3, tôi tham gia đội bóng đá nữ, tuy kỹ năng chưa tốt nhưng tôi vẫn có thể chạy tới chạy lui sân bóng cỏ xanh với nghị lực dồi dào. Một nọ, tôi đang đá bóng thì tôi bị ai đó đụng . Theo phản xạ tự nhiên té xuống thì tôi đã dùng tay để chống xuống đất, kết quả là – gãy tay.
Trước đó vài , một bạn học sinh nam bị gãy chân chơi bóng rổ. Thầy giáo dặn chúng tôi cẩn thận, nhưng tôi lại cho thầy một ngạc nhiên lớn hơn. Thầy tức giận đến mức lôi 2 chúng tôi lên hàng ghế tiên của lớp học và để chúng tôi hai bên trái để cảnh cáo.
Hàng dưới sự chỉ đạo của thầy giáo và không được lén đọc tiểu thuyết thật sự rất nhàm chán tôi tập bằng tay trái, đến cánh tay lành lại thì tôi đã có thể đàng hoàng bằng tay trái .
Lúc đó, thầy đã với tôi WeChat về bạn này, cũng bị mất tay và yêu cầu tôi dùng tay trái một lá thư để động viên cô ấy.
Lúc đó hình tôi vừa tốt nghiệp đại học, đang nhà, chưa bắt hành trình đến Bắc Kinh. Tôi ký ức luyện bằng tay trái vẫn còn đó tôi đã một lá thư dài đầy tâm huyết, và còn lấy bài thi được điểm 0 của trong góc phòng và gửi cùng nhau. tờ giấy không có một chữ nào nhưng lại có rất nhiều hình vẽ ma quái. Tôi muốn cho cô ấy rằng điểm 0 trong bài kiểm tra cũng không quan trọng lắm.
Cô bé này đọc thư của tôi và trả lời một tháng đó, chữ của cô ấy rất chỉnh .
Vì có mối liên hệ vậy tôi tiến lên để xem ảnh của cô bé này. Trong bức ảnh chụp kỳ thi tuyển sinh đại học, cô bé vẫn mặc đồng phục học hè, áo sơ mi trắng và quần đen nổi bật giữa vô số váy. Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, vẫn có thể nhận cô là một cô xinh đẹp thanh tú, có chút quen mắt.
trở về Bắc Kinh, một buổi trưa, đồng nghiệp của tôi rằng có một tên đang tìm tôi tầng dưới.
Lúc đó tôi đang ngáp dài trong phòng trà, đợi máy pha cà phê rót cà phê cốc. Nghe vậy, tôi ngoài qua cửa sổ kính trong suốt trần đến sàn. tầng dưới chỉ ngẩng lên tôi đã đủ làm tôi loạng choạng .
Đây là thời đại nào thế? Tôi không đến gặp cô ấy mà thay đó cô ấy lại chủ động đến gặp tôi.
Trốn tránh không là một lựa chọn, tôi giả vờ thờ ơ và đi xuống cầu thang.