Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chưa kịp ta đồng ý, ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng bị Tạ Chiêu một cước đá văng. Hắn hai mắt trợn trừng, bước nhanh tới, theo sau là Tô Cẩm Thư vẻ đắc ý không che giấu.
“ nhân, phạm phải sai lầm lớn như mà muốn chạy!”
Chưa đợi ta mở miệng, Tạ Chiêu tát một , lực mạnh đến nỗi khiến ta nôn một ngụm máu lớn.
“Ngươi trộm đồ của ai không trộm, lại đi trộm lệnh bài của Tả tướng.”
“Tả tướng bây giờ lục soát khắp thành tìm lệnh bài của ngài , ngươi đây là tội lớn đến mức nào không!”
Tô Cẩm Thư ở bên cạnh đổ thêm dầu lửa.
“Đúng thư, làm là muốn hại chết tất cả chúng ta!”
ta lại giả vờ lo lắng , “Chiêu ca ca, lỡ như Tả tướng thì phải làm đây!”
Tạ Chiêu mím môi, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Trước tiên cứ đánh nhân một trận tơi bời . May mà Tả tướng từng ngài nể trọng tài văn chương của ta, lát nữa Tả tướng đại nhân đến phủ, ta sẽ đích thân giải thích ngài , ngài thấy bộ dạng thảm hại của nhân , chắc sẽ không trút chúng ta đâu!”
Hắn vừa dứt lời, một đám tư nha liền xông chuồng ngựa.
che chắn trước ta, kinh hãi hét , “Đây thật sự là phu nhân của Tả tướng!”
Mấy bàn tay đưa lập tức dừng lại giữa không trung, các nha nhìn nhau, đều lộ vẻ khó xử.
Cả kinh thành ai dám cả gan động tay động chân phu nhân của Tả tướng chứ.
Tạ Chiêu không khỏi bật cười, một cước đá văng : “Lôi tỳ năng bậy bạ ngoài đánh gậy đến chết!”
sợ đến mức mặt mày tái nhợt, ta lao đến che , gầm nhẹ, “Tạ Chiêu, ngươi thể giết vô tội!”
“Ngươi thả , ta cam tâm tình nguyện chịu ngươi xử trí!”
Tạ Chiêu không thèm ý, chỉ phất tay một , bà vú liền kéo ta . bị bọn họ lôi ngoài như một súc vật, nghe tiếng kêu la thảm thiết vọng từ ngoài cửa, ta tức đến mức gần như nghiến nát răng, “Vương Túc sẽ không tha ngươi đâu!”
Nhưng nào ai ý đến ta nữa, đám nha hung dữ không màng đến sự giãy giụa của ta mà xé nát quần áo trên ta. Sau đó lôi ta đến sân, đè ghế dài.
Tuyệt vọng bao trùm, trong lòng ta không ngừng gào thét, “Vương Túc, chàng chưa đến cứu ta!”
Nhưng miệng ta bị nhét một miếng giẻ hôi, một câu cũng không nên lời, chỉ thể không ngừng ú ớ.
Tên tư cầm tấm ván gỗ đánh mạnh lưng ta, chẳng mấy chốc máu thịt be bét.
Các vị khách đến dự hôn lễ toàn không hiểu Tạ Chiêu làm gì, không nhịn được tiếng cầu xin ta, “Tạ công tử, dù đây là nha nhà ngươi, dùng tư hình như , phải là không ổn không?”
Tạ Chiêu chán ghét nhìn ta nằm sõng soài trên đất, không chút sức sống, lớn tiếng :
“ nhân vì muốn quyến rũ ta, lại dám mạo danh phu nhân của Tả tướng.”
“Ta đối xử ta như chính là Tả tướng nguôi , là cứu ta đó!”
4
Lời vừa thốt , đám đông tại hiện trường lập tức sôi sục. Bọn họ đến dự hôn lễ của Tạ Chiêu, chẳng qua là muốn tạo quan hệ Vương Túc.
Bây giờ lấy lòng Vương Túc, bọn họ bắt đầu công kích ta một cách không phân biệt.
“Loại nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn, vì quyến rũ nam nhân mà gì cũng dám làm, không Tả tướng yêu thê tử như mạng !”
“Tạ công tử năm đó không cưới thứ chổi như ngươi đúng là may mắn, nếu không chẳng sẽ xui xẻo thế nào nữa!”
thậm chí tức đến mức xông đá mạnh ta mấy , rồi nhổ nước bọt mặt ta.