Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Một lời của hắn khiến ta nghẹn lại.
Ta cúi đầu khóc, hắn cũng bật khóc theo.
Ta cảm thấy số phận đang trêu đùa.
Vì sao hắn khi ấy không giữ trọn tâm – giữ trọn thân?
Ngay lúc hai ta đang đau buồn, mẫu thân ta đột nhiên xông , chắn mặt ta: “ hay đấy! Hại nhi ta một chưa đủ, còn định hại hai sao? Đã hòa ly nam không còn liên quan gì! Đừng hòng dụ dỗ nhi ta !”
Tạ Thiểu rời đi.
Ta mới thân chưa nửa năm đã hòa ly, chắc chắn sẽ trở trò cười của cả thị trấn.
Ai…
Ta cả ngày ru rú nhà.
Biểu tỷ thường xuyên đến thăm, trò chuyện để giải khuây.
May mà thời tiết ngày một lạnh, tuyết rơi phủ trắng đất trời, không hợp ngoài.
Phụ mẫu sợ ta buồn, lúc ở mặt chỉ nói những chuyện vui.
Nhưng sau lưng lúc cũng thở dài, lo lắng tương lai ta không còn chốn nương tựa.
Dạo gần đây, tiểu thúc thường xuyên lui tới tìm phụ thân ta, hỏi han về việc làm thủy xa (cối nước).
16
Mỗi đến, tiểu thúc đều hỏi han ta mấy câu, nói hắn rất hối hận, không nên khuyên ta hòa ly.
Người ta bảo: “Thà phá mười ngôi miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân”, vậy mà hắn lại phá tan hôn sự của ta.
Phụ mẫu ta khuyên thế , hắn cũng chỉ nói bản thân day dứt, hổ thẹn chẳng yên.
Không còn cách khác, rõ ràng người bị tổn thương là ta, vậy mà vẫn phải đi lo cảm xúc cho người khác, phải không ngừng an ủi họ rằng: “Chuyện này không có gì đâu.”
Ta mời tiểu thúc dùng trà và ăn bánh sảnh nhỏ.
Ta mỉm cười nói: “Tiểu thúc… à không, Tạ đại nhân, người sự không cần tự trách vậy đâu ạ.”
“Hiện tại ta sống rất , đã hoàn toàn quên chuyện cũ .”
“Thậm chí còn phải cảm tạ người, nhờ có người, ta mới nhìn rõ mọi thứ, sớm bước khỏi đó.”
Hắn cụp mắt, gương mặt trắng nhợt thoáng vẻ bất an và buồn bã: “Lúc ta không có kinh nghiệm gì chuyện này, bây giờ mới , nàng là tử, những ngày sau này sẽ rất vất vả.”
Ta vội nói: “Phụ mẫu ta sẽ chăm lo cho ta.”
Hắn nhìn ta, nghiêm túc nói: “Ta cũng sẽ chăm sóc nàng! Chính ta đã đẩy nàng vào hoàn cảnh hôm nay, cả đời này, ta sẽ chăm lo cho nàng để bù đắp lỗi lầm của ta.”
Ta sững người.
Hắn lại cao thượng đến mức này sao?
Vì khuyên ta hòa ly mà thấy tội lỗi, muốn chăm sóc ta cả đời?
17
Dù vậy, ta vẫn luôn rất khâm phục tiểu thúc.
Từ bé hắn đã nổi tiếng ở trấn, là thiếu niên thiên tài – ba tuổi biết chữ, năm tuổi làm thơ, mười sáu tuổi đỗ trạng nguyên.
Lại còn tuấn mỹ vô song.
Bây giờ hắn đối xử ta thân thiết vậy, mặt ta cũng hơi đỏ lên.
Hắn nói muốn chăm sóc ta, chẳng lẽ là muốn nhận ta làm nghĩa ?
Dù hắn chỉ lớn hơn ta chín tuổi, nhưng tiền đồ hắn vô lượng, địa vị giang hồ cũng cao, ta mà nhận ân tình đó cũng chẳng thiệt gì.
Thân phận ta, chẳng phải sẽ vút cao à?
Ta hơi ngượng, cười : “Tiểu thúc, người định nhận ta làm… nghĩa sao?”
Không ngờ, giọng nói của hắn vang lên gần lúc ta: “Nếu đã hủy đi hôn nhân của nàng, vậy ta sẽ nàng, cho nàng một cuộc hôn nhân đẹp!”
Câu đó sét đánh ngang tai, khiến ta sững sờ hoàn toàn.
Hắn nói rất đàng hoàng, lý lẽ rõ ràng: “ , Thiểu thực sự không phải lương phối của nàng, còn nàng là cô nương .”
“Nàng gả cho ta, ta sẽ chăm lo nàng cả đời.”
“Ta thề, cả đời này ta chỉ có một mình nàng là nhân.”
“ giờ cũng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc xác hay tình cảm người khác.”
“Từ nay về sau, ta sẽ toàn tâm toàn ý đối xử nàng.”
“Chuyện của nàng, ta sự day dứt khôn nguôi.”
“Nếu không bảo đảm nàng cả đời hạnh phúc vui vẻ, ta thà giết chính mình.”
18
Ta véo mạnh mình một cái.
Không phải mộng.
Sao thế giới này lại kỳ ảo đến mức này cơ chứ!
Tiểu thúc – một bậc trưởng bối ôn hòa chính trực, một thiên tài mà ta vô ngưỡng mộ – lại nói muốn ta.
Tâm trí ta quay cuồng.
Bàn thon dài của hắn nhẹ nhàng phủ lên ta, giọng nói mang theo áy náy khe vang lên: “Không chỉ vì ta đã khuyên nàng hòa ly, mà còn vì một lý do… càng khó nói hơn.”
“Ta nàng, .”
“Ngay từ đầu gặp nàng, ta đã động .”
“Ta không kìm bản thân, luôn muốn lại gần nàng, muốn nhìn nàng, nghe nàng nói, nhìn nàng cười…”
“Ta biết điều đó là sai, nên vẫn luôn cố kìm nén…”
“Nhưng kể từ khi biết Thiểu một người quý giá nàng, mà lại chẳng biết trân trọng, lửa giận ta bùng lên không cách kiềm lại .”
“Nàng xứng đáng một người hơn.”
“Giờ hai người đã hòa ly, cũng chẳng sao .”
“Một mặt ta thấy có lỗi, một mặt… lại vui – bởi ta muốn chăm sóc nàng, chẳng giao nàng cho bất kỳ ai khác.”
“Chỉ khi để nàng ở bên ta, ta mới yên ổn.”
Cuối , hắn hỏi ta: “ , nếu lúc đầu người nàng gặp là ta, không phải Thiểu , nàng có ta không?”
“Không sao đâu, nàng cứ từ từ suy , còn tâm ý của ta… sẽ không thay đổi.”
19
Đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng, vội vàng rút mình .
Hắn thở dài, xin lỗi một tiếng rời khỏi sảnh nhỏ, đi trò chuyện phụ mẫu ta.
Tiểu thúc… hắn… hắn sự ta sao?
Còn nói ngay đầu gặp ta đã rung động?
Trời ơi…
Ta lảo đảo quay về phòng, hồn bay phách lạc.
Đứng gương nhìn kỹ chính mình, ta bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm.
Ta đúng là có chút nhan sắc, nhờ thừa hưởng từ phụ mẫu.
Nhưng cũng đâu đến mức khuynh quốc khuynh gì cho cam.
Lại càng không phải dạng minh xuất chúng.
Bây giờ người ta đâu chỉ nhìn mỗi dung mạo, mà còn coi trọng học thức, năng lực, gia thế…
Ta sự mãi không .
Tiểu thúc sao có nói ta ngay từ đầu gặp?
sự quá mức khó hiểu.
Huống chi, dù thế ta cũng là vãn bối của hắn mà!
Ta không biết nên phản ứng thế .
Tối đến dùng cơm, ánh mắt của phụ mẫu nhìn ta đều là lạ.
ta run – chẳng lẽ… tiểu thúc đã nói họ chuyện muốn ta?
20
Quả nhiên, vừa ăn xong, ta mới bước chân vào viện mẫu thân đã theo sát sau lưng.
Bà ngồi xuống tháp, cứ nhìn ta mãi.
Bị bà nhìn đến ngượng ngùng, ta không biết phải giấu mặt đi đâu.
Mẫu thân che miệng cười, nói: “Ai dà, mẫu thân còn đang lo tương lai con chẳng có ai nương tựa… không ngờ…”
Nói đến đây lại im bặt, sau đó bắt đầu hỏi ta còn thấy buồn không, còn khổ sở không.
Tối đó ta nằm trên giường trằn trọc suy .
Bỏ qua hết những chuyện khác, liệu… tiểu thúc sự có ta sao?
Dù gì ta cũng từng là cháu dâu của hắn!
Luân lý rành rành mặt, ta còn cần ngợi gì đâu.
Sáng hôm sau, tiểu thúc lại tới.
Hắn mời ta rừng mai dạo chơi.
Mẫu thân còn hối thúc ta đi mau.
Ta hoảng loạn đến mức chân lóng ngóng, suýt trượt chân ngã.
Tiểu thúc lập tức đỡ lấy ta, khí tức hắn bao trùm quanh thân, hơi ấm nơi xuyên qua lớp áo truyền sang da thịt.
Hắn nói: “Cẩn thận một chút, nhìn đường đi.”
Ta vội gạt hắn , chăm chú nhìn mặt đá dưới chân, từng bước cẩn trọng.
Hắn lặng lẽ đi phía sau ta nửa bước, không gần không xa.
21
Tới đình ngắm hoa mai, gia nhân đã chuẩn bị sẵn trà và bánh ngọt.
Hắn dịu dàng hỏi: “Đói không? Có muốn ăn chút bánh không? Ta nhớ nàng bánh quế hoa mà.”
Ta “ừm” một tiếng, vội cầm lấy một miếng bánh nhét vào miệng.
Hắn lại nói tiếp: “Ta đã bàn phụ mẫu nàng – chúng ta sẽ lên kinh thân.”
“Đến lúc đó, những chuyện ở đây sẽ chẳng ai biết cả.”
“Huống hồ hai người các ngươi đã hòa ly, không con cái, không liên hệ gì , quan hệ hôn nhân cũng không còn ràng buộc.”
“Nàng cũng đừng lo chuyện xa phụ mẫu quá lâu, phụ thân và mẫu thân nàng cũng sẵn dọn lên kinh ở một thời gian.”
“Vài ngày thôi, chúng ta sẽ nhau lên đường.”
!!!
“Cái… cái gì… cái đó là…”
Sao lại bàn chuyện xin !?
Hắn lại tiếp lời, bình tĩnh vô : “Nàng có yêu cầu gì không? Về sính lễ chẳng hạn?”
“Yên tâm, những chuyện này ta đã nói kỹ phụ mẫu nàng , tuyệt đối không để nàng chịu thiệt.”
“Á… ta không phải nói chuyện đó… không phải vậy đâu…”
“Vậy .”
Hắn gật đầu, ánh mắt ôn nhu.
“Sau khi thân, tiền nong nhà đều giao cho nàng quản lý.”
“Ta làm quan xa quê, hiếm khi trở về, nàng cũng không cần hầu hạ phụ mẫu chồng, càng chẳng phải đối phó chị em dâu.”
“Nàng chỉ cần sống cuộc đời nàng muốn, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp.”