Cô giáo thấy cảnh này cũng hiểu ra điều đó. Cô ấy đẩy gọng kính, nói tôi: “Hay chị gọi cho mẹ cháu đi.”
“Vâng thưa cô giáo, tôi định gọi đây.”
Nói , tôi nhanh chóng gỡ tay cháu gái níu chặt tôi ra, gọi cho em chồng, rồi tiện tay bật loa ngoài.
“Alo, chị dâu.”
“Chú à, có phải chú phải bận quá quên đóng học cho Tiểu không?”
“A? Chị dâu, không phải bây giờ Tiểu nhà chị sao?”
Nghe lời này, tôi thực sự muốn bóc cái lớp da mặt đối phương ra xem nó dày đến cỡ nào.
“Đúng , chú nói xem, hai người không nói một lời nào đã đưa con đến chỗ tôi thôi đi, tiền thuê nhà, nước, tôi thím của con cũng không bảo , 600 tệ một tháng đó đủ cho con ăn chứ. này không nói đến nhé, sao quan trọng như đóng học mà hai người cũng quên được , bây giờ tôi văn phòng cô giáo, chú tự nói cô giáo đi.”
Hiển nhiên đối phương không ngờ tôi trực tiếp khiến anh ta mất mặt, còn mang 600 tệ ra để nói .
Cô giáo đã nói “chào phụ huynh” mấy lần, anh ta mới phản ứng .
“Ồ ồ, chào cô giáo. Cái đó… Bây giờ tôi và mẹ con ngoài tỉnh, của con chúng tôi đều giao cho chị dâu quản lý rồi, hay …”
Nghe lời này, tôi không khỏi xen vào một câu.
“Chú à, mặc dù con không phải con ruột của tôi, dù sao tôi cũng đã cháu lớn , tôi cũng muốn đóng học cho cháu chứ, tôi vừa mới đóng học cho Niệm Niệm, còn tiền thuê nhà, nước , một lần mất hơn năm mươi nghìn rồi, trên người thực sự không còn tiền.”
“Nếu như hai đứa cũng không có, xem thử có cần tìm họ hàng khác mượn một chút đó không?”
Mà cô giáo cũng rất nghiêm túc.
“Phụ huynh, theo quy định của trường, nếu chưa đóng học có để cháu nhà tự học một thời gian, đợi khi đã gom đủ học rồi có quay trường.”
“ rồi rồi, tôi sẽ chuyển tiền học cho chị dâu ngay, được chưa. Cô giáo, cô cho Lâm nghe thoại một chút đi.”
Lâm run rẩy nhận lấy thoại từ tay cô giáo, cẩn thận gọi một tiếng “.”
“Cái con ranh này, chỉ tiêu tiền của tao, từ nhỏ đến lớn không đã tốn của tao bao nhiêu tiền rồi, tao nói cho mày , mày nhất định phải thi phải đỗ đại học cho tao, nếu không mày có lỗi tao và mẹ mày đó.”
Mắng , đối phương lập tức cúp thoại.
Mà khi tôi nhận được học mà em chồng chuyển đến, tôi đã nhanh chóng chuyển cho cô giáo.
Bước ra khỏi cửa văn phòng, cuối cùng Lâm cũng không kìm được mà bật khóc.
“Thím à, cháu mẹ cháu để cháu đến nhờ nhà thím đã gây cho thím rất nhiều rắc rối, cháu có đến ký túc xá mà, thím đừng đối xử cháu như được không, thím có trở thành người thím bụng như trước không?”
cháu như , tôi thở dài một hơi.
“Tiểu à, không phải thím muốn như , cháu cũng thấy rồi đó, mẹ cháu không đưa tiền cho thím, mà nhà thím cũng không có nhiều tiền. Hồi nhỏ cháu đến nhà thím, có thứ mà thím không mua hai phần, hai chị em mỗi người một phần đâu? Hơn , cái vòng trường mệnh vàng cháu đeo trên cổ bây giờ cũng thím mua cho cháu hồi cháu mới sinh đó, sao thím có tiền không chi cho cháu chứ? Cháu nói xem có đúng không. Chỉ có trách mẹ cháu, không quan cháu. Thôi được rồi, cháu lớp học đi.”
một hồi thao túng lý, tôi đã để cháu lớp học.
Lần này, tôi sẽ không còn như kiếp trước, cống hiến mà không đòi hỏi báo đáp .
Tôi phải để cháu tôi đã từng cháu như thế nào, do mẹ cháu không quan cháu, mới khiến cháu gặp phải những mất mặt thế này.
Tôi, người đã tiết kiệm được người hai nghìn tệ, trạng khá đi đến lớp một tìm con gái mình.
“Niệm Niệm, mẹ mua cho con chút đồ ăn này, còn cho con một trăm tệ tiền tiêu vặt , tan học , trên đường thấy muốn mua cứ mua nhé.”
“ còn… chị họ?”
“Không cần quan chị họ con đâu.”
Tôi nghĩ khi con gái nghe tôi nói con sẽ phản bác tôi. con nói: “Mẹ, thực ra con không thích chị họ lắm.”
“Ồ?”
“Trước kia, chị họ cứ hay thích để con bao che nói dối này nọ, hơn còn hay tự lấy đồ của con mà không hỏi kiến con, còn , chị ấy còn trộm tiền của mẹ .”
Tôi xoa đầu con gái, ra hiệu cho con đừng bận .
Tôi cứ tưởng vì năm cuối cấp 3 phải nhà người khác, còn không tình hình thực tế cháu gái mới có hành vi của kẻ ăn cháo đá bát như . Nào ngờ, hóa ra bản chất của cháu không phải người .
Buổi tối, khi hai đứa nhà và ăn cơm , cháu gái nhanh chóng chủ động đề nghị rửa bát.
Tôi lười biếng liếc cháu, rồi camera tôi đã lắp đặt, sợ này cháu giở trò .
“Không cần không cần, thím rửa được rồi.”
“Thím à, cháu thực sự rất muốn giúp thím làm việc nhà, thím cứ để cháu rửa đi, nếu không cháu không yên nhà thím được .”
Tôi gật đầu, ra vẻ khó xử.
“Thôi được rồi, đứa trẻ này lắm chủ kiến, cháu rửa đi, rửa học hành tử tế nhé, đừng để bài vở bị lỡ dở.”
khi dặn dò , tôi nhanh chóng đưa con gái đi liên hệ giáo viên dạy kèm riêng.
Khi đó, để con học bán trú năm cuối cấp 3, một nghĩ để con có cuộc sống hơn, hai học bán trú không cần tự học buổi tối, có tìm giáo viên phụ đạo.
Tuy nhiên, kiếp trước, tôi cân nhắc đến áp lực vô cùng lớn khi nuôi hai đứa trẻ, chỉ cho hai đứa học lớp nhỏ.
Lần này, tôi không nào tiếp tục dùng tiền của mình để gửi cháu gái đi học thêm .