Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Có lẽ cô ta nghĩ rằng kế hoạch của mình đã thành công, từ kỳ thi học hai mẹ con Vương Ảnh Vân không chỉ không đến trước mặt tôi giả vờ nữa, thỉnh thoảng nhìn tôi bằng ánh khinh thường.
Tôi lười đến họ.
khi thi xong, tôi vui vẻ chơi với bạn một tuần.
Hôm nay tôi thường lệ xin tiền bố.
Chưa đợi bố , Vương Ảnh Vân đã không ngồi yên :
“Hôm qua xin tiền, sao hôm nay lại xin nữa?”
Tôi lạnh đáp:
“Bà hôm qua đã ăn cơm, sao hôm nay lại ăn nữa? Vả lại nhà này đều do bố mẹ tôi ra, tôi có tiêu tiền của bà đâu bà phải gấp?”
Mấy bà mẹ kế đúng là đê tiện, rõ ràng không kiếm đồng nào, nhưng lại không chịu việc chồng cho con gái ruột tiền.
Vương Ảnh Vân nóng nảy:
“Sao lại không phải tiền của tôi? Tôi đã kết hôn với bố cháu, nhà này có một nửa là của tôi!”
Thấy bố tôi nghe xong sắc mặt lạnh , Lâm Loan Loan lập tức đỏ giả vờ đáng thương hòa giải:
“Em… mẹ không có đó, mẹ chỉ thương bố kiếm tiền vất vả thôi…”
xong nháy với Vương Ảnh Vân.
Vương Ảnh Vân giật mình, lúc này thấy lời vừa không ổn.
Nhưng bà ta không dám nhìn sắc mặt bố tôi, chỉ có thể gượng phụ họa:
“Đúng đúng, dì chỉ thương bố con việc kiếm tiền vất vả thôi.”
“Hơn nữa con vô cớ xin nhiều tiền thế, dì sợ con xảy ra , dù sao các cô gái trẻ không giống con trai, nếu xảy ra sẽ ảnh hưởng cả đời.”
xong nhìn bụng tôi đầy ẩn , ngầm ám chỉ tôi xin tiền phá thai.
Mặt bố tôi lập tức tối sầm.
Tôi lạnh lùng nhìn Vương Ảnh Vân.
Bà ta tưởng tôi giống hai mẹ con họ, thấy đàn ông là nhào tới à?
Tôi định đáp trả, nhưng nhớ đến mấy tấm ảnh trong điện thoại, cơn giận lập tức giảm một nửa.
, cứ bà ta bậy thêm một thời gian.
Thù hận cũ cộng lại, sớm muộn tôi tặng hai mẹ con họ một món quà lớn.
Tôi lấy đoạn chat hẹn mua sắm với bạn đưa cho bố xem.
Bố của bạn tôi là một đối tác quan trọng của bố tôi.
Vì vậy ông rất tôi và họ có mối quan hệ tốt, rồi nhờ tôi thiết.
Thế là ông vui vẻ chuyển cho tôi mấy chục nghìn.
Tôi cầm điện thoại cố vẫy vẫy trước mặt hai mẹ con Vương Ảnh Vân rồi bỏ , khiến họ ghen tị đến đỏ cả .
4.
nửa tháng vui chơi thỏa thích, cuối cùng điểm thi học sắp có.
Ngày tra điểm, hai mẹ con Vương Ảnh Vân từ sáng sớm đã nhảy nhót quanh tôi bị tiêm thuốc kích thích.
Nóng lòng tôi 0 điểm bố tôi hoàn toàn thất vọng.
Dưới ánh mong đợi của họ, điểm thi đã có.
Tổng điểm 6 môn của tôi là 99 điểm.
Tổng điểm 6 môn của Lâm Loan Loan là 300 điểm.
Bố tôi tức đến suýt thổ huyết.
Vương Ảnh Vân trong lòng vui sướng điên cuồng, nhưng vẫn vừa vỗ n.g.ự.c bố tôi cho đỡ tức, vừa đau đớn lên tiếng:
“Quân Ngưng, con bố con lo lắng quá, bố tạo điều kiện tốt vậy sao con không trân trọng?”
Lâm Loan Loan càng tất bật rót nước cho bố tôi, liếc nhìn tôi trách móc:
“Đúng đó em, bố việc vất vả mỗi ngày cho chúng ta học, vậy em thậm chí không đạt 100 điểm! Có phải vì yêu sớm với …”
nửa chừng, Lâm Loan Loan vội vàng che miệng.
Bố tôi tức giận nghiến răng:
“ là ai?!”
Lâm Loan Loan khó xử đến mức khóc:
“Bố, bố đừng hỏi nữa… nếu em lại trách con nhiều mất.”
Bố tôi trợn :
“Nó dám! Con thật cho bố , Trình Quân Ngưng ở trường có không phải không!”
Lâm Loan Loan rụt rè liếc nhìn tôi, mím môi:
“Em à, bố là lo cho em thôi, đừng trách chị nhiều nhé…”
Rồi thêm mắm thêm muối kể hết của tôi và .
Nào là trốn học đánh nhau net, cãi thầy cô, quay cóp.
Tóm lại, bịa đặt sinh động, có đầu có đuôi.
Khiến bố tôi tức giận nghĩ tôi theo đám bạn xấu, liên tục uống thuốc trợ tim.
5.
Nhưng lần này ông đã oan cho tôi.
không phải người bình thường.
Bố cậu là người giàu nhất thành phố.
Nhưng vì bố cậu tái hôn với một người mẹ kế, quan hệ cha con không tốt.
thường sống với ông bà nội, thêm vào đó ở trường cậu kiêu ngạo thể có cả triệu đô, không ai gần gũi.
Chúng tôi coi đồng bệnh tương liên, chơi với nhau.
Khi chuyển đến, Lâm Loan Loan cứ bám theo cậu .
Nhưng là ai chứ, nhìn cách cư xử của Lâm Loan Loan là cô ta có một người mẹ tiểu tam, chẳng thèm đến, ngược lại lại thiết với tôi.
Lâm Loan Loan tức đến giậm chân nhưng không , vừa lúc có mấy nam sinh khác nịnh nọt, quay sang dính dáng với bọn họ.
Nếu Lâm Loan Loan phận thật của , chắc cô ta tức đến méo mặt mất.
Nhưng một món quà bất ngờ lớn thế này, tất nhiên tôi phải đợi đến lúc cô ta vui nhất tặng.
Thấy bố tôi tức đến nhức đầu, hai mẹ con Vương Ảnh Vân vừa đắc nhìn tôi, vừa đỡ bố tôi về phòng ngủ.
Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của hai người, tôi cắn quả táo trong tay “rột” một tiếng giòn tan.
Cứ , sớm muộn có ngày các người phải khóc.
6.
Nửa tháng , giấy báo nhập học của Lâm Loan Loan đã đến.
Tuy cô ta chỉ 300 điểm, nhưng so với 99 điểm của tôi thì rõ ràng đã trở ghê gớm lắm.
Thời gian này hai mẹ con Vương Ảnh Vân đắc vô cùng, chỉ thiếu nước in giấy báo học tư thục đó dán lên trán.
Hôm nay Vương Ảnh Vân tổ chức tiệc mừng Lâm Loan Loan đỗ học.
Bố tôi nhíu mày, có vẻ không vui.
Dù sao tôi không đỗ học, Lâm Loan Loan lại đỗ, ông không thể giữ thể diện.
Nhưng cuối cùng ông vẫn nhượng bộ một bước.
Không tổ chức tiệc mừng, nhưng có thể mời người bạn bè đến họp mặt đơn giản.
Vương Ảnh Vân mừng rỡ vô cùng, đây chính là điều bà ta .
Bà ta chỉ tất cả mọi người đều thấy.
Tôi, Trình Quân Ngưng đã thất bại, con gái bà ta Lâm Loan Loan là rồng phượng trong đám người, này mọi thứ của nhà họ Trình phải giao cho cô ta!
Rất nhanh đã đến ngày họp mặt.
Vương Ảnh Vân và Lâm Loan Loan ăn mặc lộng lẫy, hoàn toàn không vẻ nghèo khó lúc đến nhà họ Trình.
Ngược lại bố tôi nhìn căn phòng đầy người sắc mặt đen có thể nhỏ ra nước.
Ông không ngờ Vương Ảnh Vân lại mời cả một số đối tác kinh doanh của ông đến.
Vốn con gái ruột trượt học đã đủ mất mặt rồi, giờ con gái riêng chỉ đỗ trường tư thục hạng ba rùm beng thế này, chẳng phải là người ta rụng răng sao.
Hai mẹ con Vương Ảnh Vân vẫn chưa nhận ra, mặt mày hớn hở đứng ở cửa.
Trong buổi họp mặt, một người phụ nữ khá với Vương Ảnh Vân, là tiểu tam lên chính thất, dịu dàng lên tiếng:
“Loan Loan nhà ta có tiền đồ thật, sắp là sinh viên học rồi, này thành đạt thì đừng quên cô nhé.”
Lâm Loan Loan ngượng ngùng, cứ trốn lưng Vương Ảnh Vân.
Vương Ảnh Vân miệng thì khách sáo, nhưng mặt đến sắp rách.
Người phụ nữ đó lại khen Lâm Loan Loan vài câu, rồi đột nhiên chuyển hướng sang tôi:
“Không Quân Ngưng vào học nào?”