Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phần 2

2.

Ta đã quỳ trong từ đường suốt ba canh giờ.

Xương hai đầu gối dường như đã nghiền nát da thịt, dính chặt vào nền gạch lạnh lẽo.

Vết mấy hôm vừa mới lành, hôm nay mẹ chồng đã sa sầm mặt mày ném mấy đóa hoa ngọc lan có cánh hơi héo úa xuống mặt ta.

「Hay cho một kẻ ‘lanh lợi tinh xảo’, đến cả Bồ Tát cũng dám lừa gạt! Ta đã sớm nói với ngươi, hoa dâng cúng phải là hoa còn đẫm sương lúc giờ Mão, vừa thấy héo là phải thay bông mới, phải tươi roi rói.」

Bà nghiến răng:

「Ta thấy ngươi là cố tình đắc với Đại Sĩ, muốn khiến cho đường làm quan của con ta bị cản trở!」

Hai ma ma áp giải ta quỳ xuống từ đường, đến cả đệm hương bồ cũng không cho dùng.

Mẹ chồng còn đặc biệt dặn phải có người đứng bên cạnh trông chừng ta quỳ cho đủ nửa ngày.

Trong lòng ta thấp thỏm không yên, mong phu quân tan ca trở về sẽ đến cứu ta.

Đêm qua ta đã nói với chàng hôm nay ta phải ra ngoài cúng bái sư phụ, chàng là người hậu nhất, nếu chàng nghe ta bị phạt, nhất định sẽ tìm đến giải vây cho ta.

Thế đồng hồ cứ tí tách trôi, mãi cho đến khi đầy, vẫn không thấy chàng xuất hiện.

Lúc ta được người dìu ra khỏi từ đường, một dữ còn lớn hơn ập đến.

Phu quân của ta, cũng đã quỳ nửa ngày bên ngoài cung môn để cầu xin cho Ngọc Phúc công chúa.

Mấy hôm , Ngọc Phúc công chúa vì chuyện chọn phò mã mà cãi nhau một trận lớn với Thánh thượng, Thánh thượng giận phạt nàng cấm túc.

Ngay cả Lý Quý phi đến khuyên can cũng bị Thánh thượng mắng chửi.

truyền về đến nhà, mẹ chồng gần như ngất xỉu.

Hành động này kinh thế hãi tục.

Để phòng ngoại thích can chính, công chúa ngay cả phò mã cũng phải chọn từ trong dân gian, huống chi là có quan hệ riêng với quan viên.

Chàng đường đường là một vị quan triều đình đã có gia thất, lại có thể bất chấp tính mạng gia đình, bất chấp tiền đồ sự nghiệp, liều c h í c cầu xin cho một vị công chúa chưa hứa gả sao? May mà Thánh thượng anh minh, không lấy mạng chàng, cũng không cách chức chàng, chỉ đánh hai mươi trượng rồi cho người khiêng về nhà dưỡng .

Lúc người được đưa về phủ, sắc mặt trắng bệch, kiệt , dưới đầu gối bầm tím một mảng lớn, phần dưới thắt lưng cũng da tróc thịt bong.

Ta sơ cứu qua loa, lập châm cứu bôi cho chàng.

Mẹ chồng tựa bên giường khóc, vừa gọi con của ta, con của ta, vừa mắng ta phải cẩn thận một chút đừng làm chàng bị .

Trong mắt phu quân thoáng lên vẻ áy náy: 「Mẫu thân, trong lòng con hiểu rõ. Nếu con không nói giúp cho Ngọc Phúc, sẽ không có dám cầu xin cho nàng ấy nữa.」

Mẹ chồng vừa khóc vừa mắng:

「Con có cách thân phận gì mà cần con phải ra mặt?」

Phu quân yếu ớt cười:

「Con đã hứa với Ngọc Phúc, sẽ bảo vệ nàng ấy cả đời.」

「Thánh thượng tuy là bậc cửu ngũ chí tôn, cũng là phụ hoàng của Ngọc Phúc. Tình hình đã giằng co mấy ngày rồi, cần có người cho ngài một lối thoát.」

「Nếu lần này con bị trị , con làm sao đối mặt được với liệt tổ liệt tông nhà họ Tạ, làm sao đối mặt được với mẫu thân ở nhà, lại làm sao đối mặt được với mười năm đèn sách khổ luyện của con!」

「Con bất hiếu, đã để mẫu thân phải lo lắng sợ hãi.」

Hai người họ xin lỗi người này, có lỗi với người kia, không một lời nhắc đến người thê tử chính thức là ta.

Ta thầm bĩu môi, châm kim mạnh hơn một chút.

Phu quân đã chiếm giường, ta đành phải đến khách xá ngủ.

ngờ ngày bị nhiễm lạnh, ngủ đến nửa đêm ta phát sốt.

Sốt đến mê man, trong cơn mơ màng có người vắt một chiếc khăn lạnh buốt đặt lên trán ta, nhẹ nhàng lau để hạ .

Con người một khi đổ bệnh liền trở nên yếu đuối.

Những tủi thân kìm nén ngày cứ thế tuôn trào ra.

「Khó chịu quá… đầu đau quá… chân cũng đau…」

Mặt ta nhăn lại thành một cục.

Ta nắm chặt lấy người đó, vùi mặt vào.

mắt tuôn ra như suối không giờ cạn.

Người đó kiên nhẫn dỗ dành, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Dịu dàng tựa như sóng Tây Hồ lăn tăn. Lúc tỉnh lại, bên cạnh không có , chỉ có chiếc khăn trên trán đã được thân hong khô chứng minh đêm qua không phải là mơ.

Tiểu hoàn hầu hạ ta ngủ gật dưới hành lang.

Nó là người của mẹ chồng, ngày thường đối với ta cung kính thì thừa mà thân thiết thì thiếu, đêm qua hiếm khi lại cẩn thận đến vậy.

Ta suy nghĩ một lát, quay về phòng chọn một món trong số ít ỏi trang của mình để thưởng cho nó.

Lại tự viết một đơn dựa theo triệu chứng của mình, bảo nó đi lấy về, rồi cho nó nghỉ nửa ngày để ngủ bù.

hoàn kinh ngạc, cúi đầu tạ ơn rồi ra ngoài.

Buổi trưa, ta châm cứu xong cho phu quân, chàng để ý thấy ta lúc đứng lên ngồi xuống rất khó khăn.

Chàng hỏi ta: 「Phục Linh, có phải nàng không khỏe trong người không?」

Ta không muốn làm chàng bận tâm, định trả lời không sao.

Không may có người đến , ghé vào tai chàng nói mấy câu, gương mặt chàng dịu đi, ngẩn ngơ nói:

「Nàng ấy không sao… không sao là tốt rồi.」

Ta im bặt, cúi đầu xuống.

Phu quân dường như cũng quên mất mình vừa hỏi gì.

Ngọc Phúc công chúa được giải cấm túc không lâu, Thánh thượng đã chỉ hôn nàng cho một vị tân khoa tiến sĩ.

Ngày đại hôn, ta cũng ra phố xem náo .

Đoàn nghi trượng hoành tráng đi ngang qua ta.

Trên con ngựa cao lớn, nụ cười của vị phò mã trẻ tuổi có phần gượng gạo.

Phò mã nghi tân, không được phép vào triều làm quan. Con cái cũng không được nhậm chức ở kinh thành.

Lấy công chúa, cái giá phải trả là bản thân cả đời sau đều không còn đường làm quan.

Phu quân nhốt mình trong thư phòng rượu khướt.

Tiểu thân cận của chàng sợ chàng đến c h í c , liền đến ta qua khuyên chàng về phòng nghỉ ngơi.

Phu quân ôm một bức tranh, nằm giữa một đống giấy lộn xộn trên sàn.

Mở đôi mắt mờ mịt, chàng nhìn ta hồi lâu mới nhận ra.

Chàng nói: 「Sao lại là ngươi? Không đúng, chính là tại ngươi! Ha, nếu không phải vì ngươi…」

Lời chưa dứt đã ẩn chứa một tia oán giận.

Haiz, lại là ta.

nhiêu lỗi thế này sao ta gánh cho nổi.

Ta ra lệnh cho người đi mời biểu tiểu thư đến.

Biểu tiểu thư đến rất nhanh, vừa nhìn qua đã hiểu rõ mọi chuyện.

Nàng cũng không biết lấy đâu ra , rút cuộn tranh nhét vào ta, rồi đỡ phu quân nằm ườn trên đất dậy.

Biểu tiểu thư cười tươi như hoa:

, huynh ấy hồ đồ rồi, bức họa này phiền thu dọn giúp.」

Hai người họ ôm sát nhau rời đi, phu quân dường như không có xương mà dựa hẳn vào người biểu tiểu thư, ta lại kinh ngạc khi thấy nàng vậy mà còn cao hơn phu quân cả một cái đầu! Trục cuốn bức tranh trong ta đã bị vuốt ve nhiều đến mức nhẵn bóng như ngọc, là do chủ thường xuyên mở ra xem.

Vật liệu làm nên bức tranh không có thứ không quý hiếm, càng cho thấy sự trân trọng của chủ .

Trên đất vương vãi đủ loại bức họa nhỏ, đều vẽ cùng một người.

Ta mở cuộn tranh ra.

Người trong tranh xinh đẹp rạng ngời, giống như biểu tiểu thư vừa rời đi, càng giống Ngọc Phúc công chúa hơn.

Cũng không có gì bất ngờ.

Ngoài cửa bỗng có tiếng động, là biểu tiểu thư đi rồi lại quay trở lại.

2.

Ta đã quỳ trong từ đường suốt ba canh giờ.

Xương hai đầu gối dường như đã nghiền nát da thịt, dính chặt vào nền gạch lạnh lẽo.

Vết mấy hôm vừa mới lành, hôm nay mẹ chồng đã sa sầm mặt mày ném mấy đóa hoa ngọc lan có cánh hơi héo úa xuống mặt ta.

「Hay cho một kẻ ‘lanh lợi tinh xảo’, đến cả Bồ Tát cũng dám lừa gạt! Ta đã sớm nói với ngươi, hoa dâng cúng phải là hoa còn đẫm sương lúc giờ Mão, vừa thấy héo là phải thay bông mới, phải tươi roi rói.」

Bà nghiến răng:

「Ta thấy ngươi là cố tình đắc với Đại Sĩ, muốn khiến cho đường làm quan của con ta bị cản trở!」

Hai ma ma áp giải ta quỳ xuống từ đường, đến cả đệm hương bồ cũng không cho dùng.

Mẹ chồng còn đặc biệt dặn phải có người đứng bên cạnh trông chừng ta quỳ cho đủ nửa ngày.

Trong lòng ta thấp thỏm không yên, mong phu quân tan ca trở về sẽ đến cứu ta.

Đêm qua ta đã nói với chàng hôm nay ta phải ra ngoài cúng bái sư phụ, chàng là người hậu nhất, nếu chàng nghe ta bị phạt, nhất định sẽ tìm đến giải vây cho ta.

Thế đồng hồ cứ tí tách trôi, mãi cho đến khi đầy, vẫn không thấy chàng xuất hiện.

Lúc ta được người dìu ra khỏi từ đường, một dữ còn lớn hơn ập đến.

Phu quân của ta, cũng đã quỳ nửa ngày bên ngoài cung môn để cầu xin cho Ngọc Phúc công chúa.

Mấy hôm , Ngọc Phúc công chúa vì chuyện chọn phò mã mà cãi nhau một trận lớn với Thánh thượng, Thánh thượng giận phạt nàng cấm túc.

Ngay cả Lý Quý phi đến khuyên can cũng bị Thánh thượng mắng chửi.

truyền về đến nhà, mẹ chồng gần như ngất xỉu.

Hành động này kinh thế hãi tục.

Để phòng ngoại thích can chính, công chúa ngay cả phò mã cũng phải chọn từ trong dân gian, huống chi là có quan hệ riêng với quan viên.

Chàng đường đường là một vị quan triều đình đã có gia thất, lại có thể bất chấp tính mạng gia đình, bất chấp tiền đồ sự nghiệp, liều c h í c cầu xin cho một vị công chúa chưa hứa gả sao? May mà Thánh thượng anh minh, không lấy mạng chàng, cũng không cách chức chàng, chỉ đánh hai mươi trượng rồi cho người khiêng về nhà dưỡng .

Lúc người được đưa về phủ, sắc mặt trắng bệch, kiệt , dưới đầu gối bầm tím một mảng lớn, phần dưới thắt lưng cũng da tróc thịt bong.

Ta sơ cứu qua loa, lập châm cứu bôi cho chàng.

Mẹ chồng tựa bên giường khóc, vừa gọi con của ta, con của ta, vừa mắng ta phải cẩn thận một chút đừng làm chàng bị .

Trong mắt phu quân thoáng lên vẻ áy náy: 「Mẫu thân, trong lòng con hiểu rõ. Nếu con không nói giúp cho Ngọc Phúc, sẽ không có dám cầu xin cho nàng ấy nữa.」

Mẹ chồng vừa khóc vừa mắng:

「Con có cách thân phận gì mà cần con phải ra mặt?」

Phu quân yếu ớt cười:

「Con đã hứa với Ngọc Phúc, sẽ bảo vệ nàng ấy cả đời.」

「Thánh thượng tuy là bậc cửu ngũ chí tôn, cũng là phụ hoàng của Ngọc Phúc. Tình hình đã giằng co mấy ngày rồi, cần có người cho ngài một lối thoát.」

「Nếu lần này con bị trị , con làm sao đối mặt được với liệt tổ liệt tông nhà họ Tạ, làm sao đối mặt được với mẫu thân ở nhà, lại làm sao đối mặt được với mười năm đèn sách khổ luyện của con!」

「Con bất hiếu, đã để mẫu thân phải lo lắng sợ hãi.」

Hai người họ xin lỗi người này, có lỗi với người kia, không một lời nhắc đến người thê tử chính thức là ta.

Ta thầm bĩu môi, châm kim mạnh hơn một chút.

Phu quân đã chiếm giường, ta đành phải đến khách xá ngủ.

ngờ ngày bị nhiễm lạnh, ngủ đến nửa đêm ta phát sốt.

Sốt đến mê man, trong cơn mơ màng có người vắt một chiếc khăn lạnh buốt đặt lên trán ta, nhẹ nhàng lau để hạ .

Con người một khi đổ bệnh liền trở nên yếu đuối.

Những tủi thân kìm nén ngày cứ thế tuôn trào ra.

「Khó chịu quá… đầu đau quá… chân cũng đau…」

Mặt ta nhăn lại thành một cục.

Ta nắm chặt lấy người đó, vùi mặt vào.

mắt tuôn ra như suối không giờ cạn.

Người đó kiên nhẫn dỗ dành, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Dịu dàng tựa như sóng Tây Hồ lăn tăn. Lúc tỉnh lại, bên cạnh không có , chỉ có chiếc khăn trên trán đã được thân hong khô chứng minh đêm qua không phải là mơ.

Tiểu hoàn hầu hạ ta ngủ gật dưới hành lang.

Nó là người của mẹ chồng, ngày thường đối với ta cung kính thì thừa mà thân thiết thì thiếu, đêm qua hiếm khi lại cẩn thận đến vậy.

Ta suy nghĩ một lát, quay về phòng chọn một món trong số ít ỏi trang của mình để thưởng cho nó.

Lại tự viết một đơn dựa theo triệu chứng của mình, bảo nó đi lấy về, rồi cho nó nghỉ nửa ngày để ngủ bù.

hoàn kinh ngạc, cúi đầu tạ ơn rồi ra ngoài.

Buổi trưa, ta châm cứu xong cho phu quân, chàng để ý thấy ta lúc đứng lên ngồi xuống rất khó khăn.

Chàng hỏi ta: 「Phục Linh, có phải nàng không khỏe trong người không?」

Ta không muốn làm chàng bận tâm, định trả lời không sao.

Không may có người đến , ghé vào tai chàng nói mấy câu, gương mặt chàng dịu đi, ngẩn ngơ nói:

「Nàng ấy không sao… không sao là tốt rồi.」

Ta im bặt, cúi đầu xuống.

Phu quân dường như cũng quên mất mình vừa hỏi gì.

Ngọc Phúc công chúa được giải cấm túc không lâu, Thánh thượng đã chỉ hôn nàng cho một vị tân khoa tiến sĩ.

Ngày đại hôn, ta cũng ra phố xem náo .

Đoàn nghi trượng hoành tráng đi ngang qua ta.

Trên con ngựa cao lớn, nụ cười của vị phò mã trẻ tuổi có phần gượng gạo.

Phò mã nghi tân, không được phép vào triều làm quan. Con cái cũng không được nhậm chức ở kinh thành.

Lấy công chúa, cái giá phải trả là bản thân cả đời sau đều không còn đường làm quan.

Phu quân nhốt mình trong thư phòng rượu khướt.

Tiểu thân cận của chàng sợ chàng đến c h í c , liền đến ta qua khuyên chàng về phòng nghỉ ngơi.

Phu quân ôm một bức tranh, nằm giữa một đống giấy lộn xộn trên sàn.

Mở đôi mắt mờ mịt, chàng nhìn ta hồi lâu mới nhận ra.

Chàng nói: 「Sao lại là ngươi? Không đúng, chính là tại ngươi! Ha, nếu không phải vì ngươi…」

Lời chưa dứt đã ẩn chứa một tia oán giận.

Haiz, lại là ta.

nhiêu lỗi thế này sao ta gánh cho nổi.

Ta ra lệnh cho người đi mời biểu tiểu thư đến.

Biểu tiểu thư đến rất nhanh, vừa nhìn qua đã hiểu rõ mọi chuyện.

Nàng cũng không biết lấy đâu ra , rút cuộn tranh nhét vào ta, rồi đỡ phu quân nằm ườn trên đất dậy.

Biểu tiểu thư cười tươi như hoa:

, huynh ấy hồ đồ rồi, bức họa này phiền thu dọn giúp.」

Hai người họ ôm sát nhau rời đi, phu quân dường như không có xương mà dựa hẳn vào người biểu tiểu thư, ta lại kinh ngạc khi thấy nàng vậy mà còn cao hơn phu quân cả một cái đầu! Trục cuốn bức tranh trong ta đã bị vuốt ve nhiều đến mức nhẵn bóng như ngọc, là do chủ thường xuyên mở ra xem.

Vật liệu làm nên bức tranh không có thứ không quý hiếm, càng cho thấy sự trân trọng của chủ .

Trên đất vương vãi đủ loại bức họa nhỏ, đều vẽ cùng một người.

Ta mở cuộn tranh ra.

Người trong tranh xinh đẹp rạng ngời, giống như biểu tiểu thư vừa rời đi, càng giống Ngọc Phúc công chúa hơn.

Cũng không có gì bất ngờ.

Ngoài cửa bỗng có tiếng động, là biểu tiểu thư đi rồi lại quay trở lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương