Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giờ tôi đã nộp đơn ly hôn, cảm giác như tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dời đi.
đứa bé, tôi vẫn quyết định sẽ giữ hay bỏ, định đi viện kiểm tra trước đã.
là càng không gặp lại càng dễ đụng mặt người đó.
Tôi gặp Chu Hoài và Tần Niên ở viện.
Cô ta như trong ảnh — một cô gái trẻ trung, đầy sức sống. Cô ta khoác Chu Hoài, người vừa đi vừa cười nói vui . qua là xứng đôi, nhưng tôi cảnh tượng đó lại chói mắt đến mức khó chịu.
Tôi lấy khẩu trang đeo lên, rẽ hướng đi phía khoa phụ sản.
“Cô Trần, thai đã tháng, nhưng vẫn có tim thai. Chúng tôi khuyên nên theo dõi thêm tuần rồi quay lại kiểm tra. Nếu vẫn không có, rất có thể là thai ngừng phát triển.”
Tôi lập tức đặt lịch phẫu thuật. Từ giờ, tôi không dính dáng gì đến anh ta nữa.
Không ngờ vừa ra khỏi viện, người họ lại đang đứng ngay trước cửa chờ tôi.
“Chu tổng, em đã nói là em vừa thấy dâu mà, em không nhầm không?” – Tần Niên chu môi, mặt như đang chờ được khen.
“Ừ, là em tinh thật.” – Chu Hoài có chút bất đắc dĩ đáp lại.
Rồi anh quay sang tôi, mặt lạnh tanh hỏi: “Em bị gì sao?”
“Tôi bị gì liên quan gì đến anh?”
“Chu tổng, có phải dâu giận em nên mới cãi nhau anh không? Em , không nên chiếm dụng thời gian riêng tư của anh. Em trước nhé.” – Tần Niên chen ngang mặt đầy thấu .
Diễn xuất không tồi chút .
Chu Hoài ngăn cô ta lại, đưa hộp thuốc trong cho cô, giọng nói dịu dàng.
“Em trước đi, có gì gọi cho anh.”
Tôi quay người bỏ đi. mà thèm xem bọn họ diễn cái vở kịch tình yêu ấy chứ.
Ngay giây tiếp theo, Chu Hoài nắm lấy cổ tôi.
“Em đến viện gì? Nói rõ ràng cho anh!”
Tôi cau mày, giật khỏi anh ta.
“Chúng ta đã nộp đơn ly hôn rồi, tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo mọi cho anh. Lo mà yêu cho tử tế đi, đừng đứng núi này trông núi nọ!”
Chu Hoài nhíu mày, ánh mắt dán chặt tôi.
“Trần Nhã, cần anh lại gần một người phụ nữ là em cho là anh phản bội em sao? Anh đã giải thích rồi, em gì nữa?”
“Thừa nhận mình thay lòng đổi dạ, phản bội hôn nhân khó đến thế à? Cái đêm tôi ở khách sạn, anh không đến chỗ cô ta? Không hôn hít, không chụp ảnh?”
Tôi không ngại xé nốt lớp mặt nạ cuối cùng của anh ta.
Anh ta bắt đầu lúng túng: “ là lầm thôi, em cũng ầm lên ngày rồi, anh , vậy vẫn đủ sao?”
mặt cứng đờ như đang bố thí cho tôi một lời , tôi bỗng bật cười: “ lầm? Vậy anh nói thử xem, loại lầm khiến một người đàn ông đã có vợ lại nửa đêm mò đến một cô gái độc thân, rồi hôn nhau, chụp ảnh?”
“ em không có à?” – anh ta bất ngờ hỏi.
Tôi sững người, tưởng mình nghe lầm.
Anh tiếp tục: “Tại sao anh lại đi nói người khác, em không thấy có sao? Em ngày cũng mang bộ mặt u ám , lúc than phiền anh, khi lại càm ràm anh. Anh cũng là con người, cũng biết mệt! Sao em không thể giống Tần Niên, lúc cũng vui , tích cực?”
Tôi bước lên một bước, chằm chằm anh ta: “Ý anh là tôi ép anh phản bội trong hôn nhân?”
“Không phải à? Em quên rồi sao, lúc mới cưới anh hay cười, hay dỗ em. Là em, chính em, mặt anh mà chửi anh vô dụng, không em vất vả ra sao khi đi !”
Tôi cười lạnh: “À, tôi kể khổ không? Vậy anh có biết anh, anh đối xử tôi thế không?”
Giọng tôi càng lúc càng lớn, xung quanh bắt đầu có người quay lại , Chu Hoài bắt đầu cau mày.
“ rồi nói.”
Anh ta sợ mất mặt lắm. Lúc này xung quanh đã có không ít ánh mắt tò mò, anh đỏ mặt định kéo tôi đi.
Nhưng tôi không thể kìm nén nữa, những uất ức bị dồn nén suốt bao năm cuối cùng bùng nổ, tôi hét mặt anh ta:
“ cái con khỉ! Mới cưới đầy một tuần, anh đã tát tôi vì tôi quên không phơi đồ. Lúc đó anh nghe tôi nói xong đã mắng tôi vì sao lại không việc đó!”
“Tôi là thần thánh chắc? Sai một cái là phải bị đánh?”
“ anh sao? Có bầu là ba ngày bận mò đến gọi món, ngay cả lúc tôi ốm cũng không tha. Anh nói gì? Bảo tôi đừng chấp một người đang mang thai!”
“ anh anh , tôi kể anh được lần? Anh thử sờ lương tâm mà nghĩ xem!”
“ kể có lần, mà anh nhớ mãi, rồi ly hôn xong lôi ra nhắc lại!”
“ mà không sống vui mỗi ngày, mà không tích cực, yêu đời? Tôi mù mắt mới lấy anh!”
“ mà gả anh, là xui tám kiếp!”
Chu Hoài bao giờ thấy tôi – người lúc cũng hiền lành – lại nổi giận đến thế. Anh ta kinh ngạc lùi lại bước, miệng mấp máy lần, cuối cùng nói một câu:
“ , anh không biết. Nhưng anh sẽ không ly hôn đâu. Em cứ ở bố vài hôm bình tĩnh lại, rồi chúng ta nói tiếp.”