Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Thế là, trong văn phòng liền diễn ra một đoạn đối thoại kỳ quái.
Cố Sâm giọng điệu châm chọc:
“Anh sẽ hối hận? Không cứ nói không đi, đừng lấy anh ra làm cái cớ, đến chó nghe còn lắc .”
Tôi: “Không vậy!”
Cố Sâm tức tối:
“Chẳng qua là em không yêu anh nữa, đến cả để người khác biết anh là trai em cũng không .”
Tôi: “Không chuyện đó!”
Cố Sâm tủi thân:
“Em không đeo giúp để anh tự đeo.”
Nói xong, cúi gằm , tự mày mò gắn chiếc ghim cài đó áo.
“Á!”
Một tiếng kêu ngắn ngủi nhưng đầy khẩn trương vang .
Tim tôi khựng lại, chút khoảng cách khó khăn lắm mới kéo giãn được cũng tan biến trong tích tắc.
“Sao vậy? Anh thấy khó chịu ở đâu à?”
Cố Sâm đưa ngón trỏ ra trước tôi, giọng nói dịu dàng, cố tình kéo chậm từng chữ.
“ kim đâm, đau quá… An Ninh, giúp anh .”
Tôi: “…”
Ngoài mất trí nhớ ra, Cố Sâm chắc còn đó nhập xác rồi.
Anh lại còn làm nũng tôi?
Tôi thỏa hiệp.
Được rồi, đeo đeo.
Dù sao đến lúc đó, người đi thích nguyệt quang cũng đâu tôi.
Trong ký ức sai lệch của anh , tôi chiếm trí gái, hình anh còn rất thích gái này nữa.
Vậy … nguyệt quang còn là nguyệt quang không?
Câu trả lời đến sau hơn nửa tiếng.
Là: .
Tôi và Cố Sâm đến không sớm.
Vừa mới bước vào hội trường, liền thấy Khương trong chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt, được vây quanh bởi đám đông.
Khương là kiểu người, dù đứng trong đám người, bất kể nam hay nữ, cũng sẽ chú ý đến ngay từ ánh tiên.
Dưới ánh đèn sân khấu, giống một nàng công chúa bước ra từ phim hoạt hình.
Thanh nhã, cao quý, đẹp đến mức chấn động lòng người.
Không chỉ tôi sững sờ theo, cả Cố Sâm bên cạnh cũng vậy.
Anh khẽ nhíu mày, dường suy nghĩ điều gì đó.
Bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại thành nắm đấm, tôi khẽ nhắc nhở:
“Người trong giới trí nhiều công ty tranh nhau ký hợp đồng gần đây…”
Không giống lần trước Lâm Phi Phi, lần này lời tôi còn chưa nói hết đã ngắt lời.
“Anh biết.”
Tôi nghiêng gương Cố Sâm, ngẩn người mất nửa giây, rồi mới sực nhớ ra chưa đáp lại, vội vàng thêm một câu.
“Ồ, được rồi.”
Hội trường rất lớn, cũng vừa đi dạo vừa chuyện trò.
Khương tất nhiên cũng không ngoại lệ.
ly champagne, khẽ ra hiệu chào hỏi vài người xung quanh, rồi rẽ qua hướng khác.
Cố Sâm rõ ràng là đã thấy.
Anh lập tức kéo tay tôi, chút vội vàng bước về phía đó.
Tôi dùng lực rút tay lại.
Gặp ngay ánh mắt đầy nghi hoặc khi anh quay tôi.
Tôi nhún vai cười nhẹ.
“Đói rồi, khu vực ăn ở bên kia. Anh việc cứ đi lo, em đợi anh ở đó.”
12
Không thể không nói, tôi là một thư ký giỏi.
Sếp và nguyệt quang gặp , tôi tìm một lý do thích hợp để rút lui.
Không chỉ giảm thiểu khả năng gây hiểu lầm từ gốc rễ, còn để lại không gian riêng tư cho hai người họ.
Vẹn cả đôi đường.
Tuy là cái cớ, nhưng không tùy tiện.
Chỗ này thật sự là khu vực ăn .
Tráng miệng, món Trung, món Tây, nước trái cây, champagne…
Tôi khựng lại.
Ánh mắt dừng chặt trên quầy champagne, nơi đặt những chiếc ly cao đựng chất lỏng màu cam nhạt.
Giống hệt ly Khương trên tay.
thứ gì đó sai khiến.
Dù chưa từng rượu bao giờ, tôi vẫn đưa tay nâng một ly.
Hương trái cây nhẹ nhàng len vào khoang mũi.
Rất dễ chịu.
Đã rồi.
hay không đây?
Trong hai luồng suy nghĩ giằng co, người gọi tên tôi.
“ An Ninh?”
Tôi quay về phía phát ra giọng nói.
Và thấy một gương quen thuộc.
Không ngờ lại gặp được đại học đã mất liên lạc từ sau khi tốt nghiệp.
Gặp lại người xưa, khó tránh khỏi xúc động.
Nhưng đến miệng rồi, lại chỉ nói ra được bốn chữ tầm thường nhất.
“Lâu rồi không gặp.”
cũng một ly rượu vang, anh rất tự nhiên đưa ly chạm nhẹ vào ly của tôi, rồi nhấp một ngụm.
“Ừ, anh vừa mới về nước, thật sự là lâu rồi không gặp.”
Câu hỏi khiến tôi khó xử nửa phút trước, bỗng nhiên được quyết.
Tôi học theo anh , cũng đưa ly môi nhấp một ngụm.
Không ngờ, mùi khá ngon.
“Thật không ngờ lại gặp em ở đây.”
chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn là kiểu trai thẳng điển hình.
Anh làm ngơ trước lời chào hỏi của tôi, trên gương tuấn tú lạnh nhạt còn mang thêm vài phần trêu chọc.
“Em vẫn còn thích anh sao?”
Căng thẳng quá, bàn tay rút về nửa chừng lại quay ngược trở lại, tôi ngửa , cạn hai ngụm hết sạch ly champagne trong tay.
“… cơ?”
nhướng mày, khóe môi khẽ cong.
“Người em từng viết tên sách ‘ tích cao cấp’.”
“ học cùng trường, cùng khóa, cùng ngành chúng – Cố Sâm lớp Tài chính 3.”