Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

“Diên Diên, ngày mai ta lại đến nhé! Ở lại thêm chút nữa là bị nhạc phụ nhân sai người đuổi đi mất.”

Ta ngẩng đầu lên, thấy phụ thân đang đứng ngay cửa, không biết đã nhìn bao . Mặt ta bỗng chốc nóng bừng.

7

“Tiểu thư, Tô Nhược Tuyết đang đánh nhau với người ở Lâm Lang Các!” Yên Chi vừa la vừa chạy vào.

Ta vịn tay Yên Chi đứng dậy. “Đi, chúng ta đi kịch hay.”

Vừa xuống xe ngựa, đã thấy Lâm Lang Các bị vây kín như nêm.

“Hôm nay cây kim sai này phải bán cho ta.” Tô Nhược Tuyết nhìn nữ tử đối diện, hất cao đầu, trông như một con gà trống đang nghênh cổ.

Ta đứng trong đám đông nhìn về phía nữ tử kia. Gương mặt tròn tròn trông có vẻ non nớt, nhưng đôi mắt trong như nước mùa thu lại người ta chìm đắm. Trên đầu không trang sức gì, chỉ vận một bộ bạch y, nhưng mỗi cử động lên vẻ lấp lánh, đó là Lưu Quang Cẩm.

Tô Nhược Tuyết phen này đã đá phải tấm sắt rồi.

Nữ tử kia nhẹ nhàng cất tiếng, trong như suối nguồn:

“Vị tiểu thư đây muốn trả bao nhiêu để mua cây kim trâm này? Ta bằng lòng trả một ngàn , và xin bồi thường thêm cho tiểu thư năm trăm , không biết tiểu thư có thể nhường lại không?”

Mặt Tô Nhược Tuyết thì đỏ bừng, phẫn nộ gào lên:

“Ta trả năm ngàn !”

thì, cả Lâm Lang Các im phăng phắc. Rồi sau đó, những tràng cười khoái trá vang lên.

“Năm ngàn đủ mua cả bộ trang sức rồi, ai lại đi mua một cây kim trâm chứ.”

“Vị Tô phu nhân này đúng là phá gia chi tử, không biết Lục gia có bao nhiêu của nả cho nàng ta phá.”

“Mau nhìn kìa, Lục công tử mặt đen như đít nồi đến rồi kìa, chắc là đến làm kẻ chịu trận đây.”

Sắc mặt Lục Tư Tề đen như đáy nồi. Hắn kéo tay áo Tô Nhược Tuyết định lôi ra ngoài, không quên quay lại xin lỗi chưởng quỹ:

“Chưởng quỹ, thật sự xin lỗi, Nhược Tuyết nàng ấy không hiểu chuyện, chúng ta không mua nữa.”

Lần trước phải bồi thường năm vạn để dọn dẹp mớ hỗn độn của Tô Nhược Tuyết, Lục gia đã còn bạc để xoay sở nữa rồi. Phụ thân của hắn chỉ là một Tả đô Ngự sử với bổng lộc sáu mươi mỗi tháng, căn bản không thể nuôi nổi cả nhà. Lục gia giờ đến thịt cũng sắp không có mà ăn.

Ta nhìn Tô Nhược Tuyết, môi mím chặt, cằm hơi nhếch lên, hơi thở nặng nề.

là một nữ nhân như vậy, đã Lục Tư Tề nhung nhớ cả đời, không tiếc diệt cả nhà Hứa gia ta để báo thù cho nàng.

Chát!

Tô Nhược Tuyết giáng một bạt tai lên mặt Lục Tư Tề.

“Sao huynh dám đối xử với ta như vậy?”

Nói rồi, nàng ta khóc lóc chạy.

8

Ta nghe thấy tiếng nhạc hỷ từ nhà bên vọng sang mới biết, Lục Tư Tề và Tô Nhược Tuyết thành hôn.

Ta đứng dậy định đi ra ngoài, rồi lại quay lại vơ một nắm hạt dưa.

“Yên Chi, món quà cho họ đã chuẩn bị xong chưa?”

“Tiểu thư, người cứ chờ kịch hay đi ạ.”

Trước cửa Lục phủ đã tụ tập rất nhiều người dân.

Khi Lục Tư Tề cưỡi ngựa dẫn theo đoàn đón dâu về đến phủ thì bị Kinh Triệu Doãn chặn lại.

“Lục công tử, có người tố cáo ngài tội cưỡng đoạt thê tử người , mời ngài theo chúng ta về nha môn một chuyến.”

Lời vừa dứt, mặt Lục Tư Tề từ xanh chuyển sang đỏ, rồi lại tái đi. Hắn nhìn Kinh Triệu Doãn, chắp tay nói:

“Có thể để tại hạ đưa tân nương vào phủ trước được không?”

“E là không được. Tô Nhược Tuyết với tư cách là đương sự cũng phải cùng đến công đường.”

Tân nương chưa vào cửa đã phải vào công đường, đây là chuyện xưa nay chưa từng có ở kinh thành.

Kinh Triệu Doãn vừa dứt lời, đã có người vội chạy về phía nha môn để giữ chỗ, sợ lỡ màn náo nhiệt này.

“Tiểu thư, chúng ta cũng đi chứ ạ?” Yên Chi hỏi ta, mắt nàng đã không ngừng liếc về phía nha môn.

“Đã biết kết quả rồi thì không cần đi nữa.”

mắt Yên Chi thoáng chốc ảm đạm, lại liếc về phía nha môn thêm một lần nữa, rồi vịn tay ta đi vào phủ.

Ta bật cười:

“Ta không đi, nhưng có thể đi. Về lại cho ta nghe họ đã chó cắn chó như nào.”

Mắt Yên Chi lập sáng rực lên, vừa chạy vừa vẫy tay nói rằng sẽ về chuyện vui cho ta nghe.

“Tiểu thư, người không đi thật sự quá đáng tiếc!”

“Tô Nhược Tuyết nhìn thấy A Ngưu thì mắt trợn trừng, một mực nói không quen biết. Kết quả A Ngưu đưa thẳng giấy tờ có dấu của quan phủ ra, họ không thể chối cãi.”

“Người không nhìn thấy sắc mặt của Lục Tư Tề lúc đó đâu, cứ như bảng pha màu vậy, vui đi được.”

Yên Chi vừa hào hứng lại vừa múa may chân tay.

Sau khi sinh, ta đã đầu điều tra về Tô Nhược Tuyết và Lục Tư Tề. Quả nhiên, Tô Nhược Tuyết vốn không phải quả phụ.

Phu quân của nàng ta vẫn còn sống, chỉ là bị làm tù binh, phải đào khoáng trong núi sâu nên bặt vô âm tín.

Ta sai người cứu A Ngưu về, hắn vô cùng cảm kích. Ta thuận miệng nói cho hắn biết chuyện Lục Tư Tề cưỡng đoạt dân nữ, và Tô Nhược Tuyết bị ép sắp phải thành thân với hắn. A Ngưu yêu vợ tha thiết, liền chọn đúng ngày thành hôn để tố cáo Lục Tư Tề, là mới có màn kịch này.

“Cuối cùng Lục Tư Tề phải đưa cho A Ngưu một trăm bạc để hòa ly với Tô Nhược Tuyết. Mặt mũi của Lục gia coi như mất sạch.”

Yên Chi xong mà mặt vẫn còn đầy vẻ tiếc nuối.

Lục Tư Tề vô cùng coi thể diện. Lần này nữ nhân hắn yêu nhất lại hắn mất hết mặt mũi, liệu còn có thể mặn nồng như xưa được không?

9

Nghe nói sau khi về nhà, Lục Tư Tề và Tô Nhược Tuyết đã có một trận cãi vã kịch liệt. Đêm tân hôn hắn không đến phòng Tô Nhược Tuyết mà lại đi sủng hạnh một nha hoàn.

Tô Nhược Tuyết giận đập vỡ mấy bình hoa rồi ngất đi. Phủ y chẩn mạch, phát hiện nàng ta đã có thai.

Nhờ vậy, Tô Nhược Tuyết “mẫu bằng tử quý”, đến cả Lục phu nhân nhìn nàng ta cũng thuận mắt hơn nhiều. Tô Nhược Tuyết vừa đắc , tiểu nha hoàn được Lục Tư Tề sủng hạnh liền họa.

Nàng ta ngày nào cũng bày ra đủ trò để hành hạ nữ nhân đó, từ rửa chân cho đến đổ bô là chuyện thường, nghe nói đã bị dày vò đến không ra hình người.

Ta tựa người trên ghế dài, tay chống cằm suy tư.

Tô Nhược Tuyết thật sự có thai sao? Nhưng kiếp trước, xác nữ được vớt lên từ dưới nước rõ ràng không hề có dấu hiệu mang thai.

Sau khi Tô Nhược Tuyết ở kiếp trước, nỗi đau của Lục Tư Tề không hề giả dối.

Hơn nữa, hắn vì báo thù cho nàng ta mà luôn lạnh nhạt với ta, không tiếc hủy hoại cả gia đình ta, chứng tỏ hắn hoàn toàn không biết chuyện Tô Nhược Tuyết mang thai.

Phủ y của Lục gia đã làm việc nhiều năm, là người cũ trong nhà, cũng không thể nào nói dối được.

Vậy thì, ở kiếp trước, người đã đùa giỡn tất cả chúng ta trong lòng bàn tay, thật sự chỉ là một người bán đậu phụ như Tô Nhược Tuyết thôi sao?

Việc Lục Tư Tề “ nghĩa diệt thân”, tố cáo nhạc phụ phản quốc dẫn đến Hứa gia bị diệt môn, liệu có bàn tay của kẻ nhúng vào không?

Càng nghĩ càng thấy đau đầu, ta phải đưa tay lên day mạnh thái dương. Mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp.

10

“Tiểu thư, Tô Nhược Tuyết đã đến Túy Nguyệt . Không sau, có một tử đã đi vào nhã gian của nàng ta.”

Tên gia nhân ta cử đi theo dõi Tô Nhược Tuyết về bẩm báo.

Tô Nhược Tuyết khó khăn lắm mới gả được vào Lục gia, sao có thể dính dáng đến nhân được?

“Đi, chúng ta đến Túy Nguyệt .”

Vừa đến nơi, chưởng quỹ tình cờ lại xếp cho ta một nhã gian ngay sát vách phòng của Tô Nhược Tuyết.

“Tiểu thư, nghe thấy gì cả.” Yên Chi nhìn ta, ngơ ngác hỏi.

“Chúng ta không cần nghe, chúng ta chỉ cần đợi.”

Một lát sau, phòng bên cạnh có tiếng mở cửa. Ta ra hiệu cho Yên Chi hé cửa, vừa lúc tử kia đang đi xuống lầu.

Sao lại là hắn?

Viên Thành Khải, học trò của phụ thân ta. Ta nhớ kiếp trước sau khi hắn đỗ trạng nguyên đã định thân với phủ Tướng quân, hoàn toàn không có liên hệ gì với Tô Nhược Tuyết.

lẽ ta đã sót điều gì đó?

Ta thất thần, ngây người ngồi bên bàn suy nghĩ, đến nỗi Thẩm Thần An vào từ lúc nào cũng không hay biết.

“Diên Diên, đang nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?”

“Viên Thành Khải.”

Ta đột nhiên hoàn hồn, nhìn về phía Thẩm Thần An, bất giác có chút chột dạ.

“Viên Thành Khải là ai?”

Thẩm Thần An có lẽ đã nghiến chặt răng hàm. Ta vội vàng lại chuyện của Tô Nhược Tuyết và Viên Thành Khải ban nãy. Nhưng dường như không có tác dụng, tiếng nghiến răng còn hơn.

Ta ngơ ngác nhìn hắn. Hắn đành chịu thua, nắm lấy tay ta.

“Diên Diên, tại sao lại quan tâm đến Tô Nhược Tuyết như vậy? Có phải vẫn chưa quên được Lục Tư Tề không?”

Vẻ mặt hắn nặng trĩu, đôi mày nhíu chặt, dường như tách biệt khỏi cả giới này, cô độc và lạc lõng.

Lúc này ta mới nhận ra, từ khi sinh đến nay, thậm chí cả kiếp trước, luôn là Thẩm Thần An từng bước một tiến về phía ta.

Ngay cả khi ta bảo hắn cưới mình, mắt không chắc chắn và điệu thăm dò của hắn chứa đầy sự tự ti. Còn ta, chưa bao giờ cho hắn một câu trả lời chắc chắn.

Ta đứng dậy ôm chầm lấy hắn, áp mặt vào lồng ngực rắn rỏi, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

“Thẩm Thần An, ta yêu huynh, và chỉ có mình huynh thôi. Ta giờ chưa thể giải thích chuyện của Lục Tư Tề, nhưng huynh phải tin rằng, đối với hắn, ta chỉ có hận.”

Thẩm Thần An ôm lại ta, nói nhẹ nhàng vang bên tai, vừa có chút nhột lại vừa người ta không thể không nghe tiếp.

“Diên Diên, ta vui quá. Chỉ cần trong lòng có ta, ta mặc kệ hắn là Tư Tề hay Tư gì. Diên Diên, ta cũng đã luôn yêu .”

11

Về đến nhà, ta định đến thư phòng của phụ thân để báo cho người chuyện ở Túy Nguyệt hôm nay thì Viên Thành Khải giữa đường. Hắn thấy ta liền bước nhanh tới, hành lễ.

“Hứa tiểu thư cũng đến tìm Thượng thư nhân sao? Thượng thư nhân vẫn chưa về, tại hạ định ở đây đợi một lát, không ngờ lại tiểu thư.”

Ta cũng từng vài lần tình cờ hắn ở ngoại viện nhưng chưa bao giờ trò chuyện. Hôm nay sao hắn lại trái với thường lệ, chủ động đến chuyện? lẽ hắn phát hiện ra ta đang điều tra mình?

“Ta cũng không có việc gì quan . Phụ thân đã không có ở đây thì ta xin phép về trước.”

Nói rồi ta quay người định đi.

“Túy Nguyệt mới có món gà say, Hứa tiểu thư không gói một phần về cho Thượng thư nhân sao?”

Viên Thành Khải từ sau lưng truyền đến, âm u đến rợn người.

“Vậy sao? Hôm nay ta không tiện ra ngoài, có dịp nhất định sẽ nếm thử.”

Vậy là hắn cố ý đợi ta ở đây, không hề có ý thăm dò. Hắn biết người ở phòng bên cạnh hôm nay là ta, hoặc là, hắn đã nhìn thấy ta.

12

Trong bữa tối, ta vẫn mãi nghĩ về chuyện đó. Cầm đũa gắp mấy lần mà không được.

“Diên Diên, con sao vậy? Hôm nay nghe nói con đến thư phòng tìm ta, có chuyện gì không?”

Phụ thân thấy bộ dạng này của ta, chắc hẳn đoán đã có chuyện xảy ra.

Ta không biết nên đầu từ đâu. Phụ thân rất coi Viên Thành Khải. Người nói hắn có tài trạng nguyên, và kiếp trước hắn đúng là đã đỗ trạng nguyên.

Tuy hắn có dính líu đến Tô Nhược Tuyết, nhưng không thể chắc chắn kẻ chủ mưu đứng sau sự sụp đổ của Hứa gia là hắn.

“Phụ thân, hôm nay nữ nhi đến Túy Nguyệt , thấy Viên công tử từ trong một nhã gian đi ra. Một tuần trà sau, Tô Nhược Tuyết cũng từ trong đó bước ra. Cả hai không mang theo gia nhân và nha hoàn. Viên công tử đức hạnh có vấn đề, hắn không xứng làm học trò của người.”

Nói xong, ta ngước mắt nhìn phụ thân. Người lại bật cười ha hả.

“Thành Khải đã nói với ta rồi. Hắn và Tô Nhược Tuyết kia là đồng hương. Mấy hôm trước hắn về quê, mẫu thân của Tô Nhược Tuyết có nhờ hắn mang đồ giúp. Nghĩ Tô Nhược Tuyết cũng là người nhà quan, sợ ảnh hưởng không tốt nên mới lén lút đưa cho nàng ta, không ngờ lại bị con nhìn thấy. Nhân phẩm của Thành Khải vẫn có thể tin tưởng được. Chỉ có chút chuyện đó mà cũng đáng để con ăn uống sao? Nữ nhi thật rồi, đã biết quan tâm đến phụ thân rồi.”

Ta không ngờ Viên Thành Khải đã phụ thân có thành kiến trước. Kẻ này tâm cơ thâm trầm, lại còn được phụ thân hết mực tin tưởng. Nếu không có bằng chứng xác thực, e rằng phụ thân cũng không tin.

Phụ thân cả đời thuận buồm xuôi gió. Tổ phụ vừa đỗ tiến sĩ đã được phú hộ giàu nhất Giang chọn làm tế tử, tổ mẫu mang theo hai mươi thuyền của hồi môn về kinh thành.

Thuở nhỏ người cơm áo không lo, sau khi đỗ cử nhân thì thành hôn với nữ nhi của Nội các Học sĩ là mẫu thân ta, hai người sống với nhau cử án tề mi.

Nỗi khổ nhất trong đời người có lẽ chỉ là việc thi cử mà thôi. Khi người đã tin một ai đó, là hoàn toàn yên tâm giao cả tấm lưng của mình cho họ.

Kiếp trước ta vẫn luôn thắc mắc, Lục Tư Tề làm cách nào để đặt những văn kiện đó vào thư phòng của phụ thân, lại còn có thể chước bút tích của người? Nếu là Viên Thành Khải thì mọi chuyện có thể giải thích được.

13

Con đường thông qua phụ thân đã bị chặn lại. Ta chỉ có thể tự mình tìm cách.

Trang viên của nhà họ Tào, Tế tửu Quốc tử giám, có hoa cúc nở rất đẹp. Hàng năm mời các sĩ tử và nữ quyến nhà quan đến đây thưởng cúc.

Ta đã sớm nhận được thiệp mời. Vốn dĩ vì sau khi sinh có quá nhiều chuyện nên ta định không tham gia.

Nhưng Yên Chi nghe ngóng được rằng cả Tô Nhược Tuyết và Viên Thành Khải sẽ đến dự yến tiệc. Vậy thì ta không thể không đi một chuyến.

Do quy củ nữ hữu biệt, tử ở tiền viện, nữ tử ở hậu viện. Sau khi vào vườn, ta vẫn luôn âm thầm đi theo Tô Nhược Tuyết. Nàng ta càng đi càng đến nơi hẻo lánh, rất nhanh chỉ còn lại hai chúng ta.

Ta nhìn nàng ta đi vào một căn phòng, rồi lẳng lặng theo sau. Bất ngờ, một cú chặt tay vào gáy ta bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, nhìn thấy Minh Nguyệt, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Sau lần Viên Thành Khải ngoài cửa thư phòng, ta đã xin Thẩm Thần An một ám vệ, là Minh Nguyệt.

Tiểu nha đầu Yên Chi có thể dễ dàng nghe được tin Tô Nhược Tuyết và Viên Thành Khải sẽ cùng tham dự tiệc thưởng cúc, ta liền biết bẫy này được giăng ra là vì mình.

Ta giả vờ theo dõi Tô Nhược Tuyết, thực chất là để Minh Nguyệt bảo vệ phía sau. Quả nhiên không ngoài dự đoán.

“Tô Nhược Tuyết đâu rồi?” Ta xoa xoa cổ, đau thật.

“Nô tỳ đã ném nàng ta vào trong phòng. Viên Thành Khải đã đốt mê tình hương trong đó, giờ…”

Minh Nguyệt không nói tiếp, nhưng ta đã hiểu.

“Ngươi tìm người đến tiền viện dẫn Lục Tư Tề qua đây.”

Sau khi Minh Nguyệt đi, ta một mình đi ngược trở lại. Vừa hay chất nữ của Thái phó là Tần Ý đang ở đó một mình.

“Tần tiểu thư, người cũng bị lạc sao?”

Tần Ý gượng cười nhìn ta.

“Đúng vậy, Hứa tiểu thư. Hay là chúng ta cùng đi chung nhé!”

Khi chúng ta đang trên đường trở về thì nghe thấy tiếng đám đông từ một con đường đang tiến về phía này. Ta và Tần Ý nhìn nhau, rồi cùng đi theo đoàn người.

Đến bên ngoài một gian nhà nhỏ, liền nghe thấy những âm thanh không đứng đắn phát ra từ bên trong. Tào phu nhân vội vàng cho lui những nữ quyến chưa thành hôn, rồi một cước đá văng cửa.

“Tiện tỳ tử ở đâu ra, dám giở trò trong yến tiệc của lão nương!”

Tô Nhược Tuyết và Viên Thành Khải đang quấn lấy nhau trong phòng, bị Tào phu nhân đột ngột xông vào làm cho bừng tỉnh. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lục Tư Tề đã xông vào.

“Tô Nhược Tuyết, ta vì ngươi mà trả giá nhiều như vậy, ngươi lại dám thông dâm với kẻ !”

14

Lục Tư Tề một bạt tai đánh Tô Nhược Tuyết ngã lăn ra đất. mắt hắn nhìn nàng ta hận không thể uống máu, ăn thịt.

“Tư Tề, ta bị người ta hãm hại, là Hứa Thanh Diên hại ta, huynh phải tin ta!”

Tô Nhược Tuyết quỳ trên đất, hai tay níu lấy vạt áo của Lục Tư Tề. Vốn đã xuân quang bại lộ, giờ lại không một mảnh vải che thân, càng người ta suy nghĩ miên man.

Lục Tư Tề một cước đá văng nàng ta, quay đầu nhìn ta.

“Hứa Thanh Diên, ngươi cũng quá độc ác rồi!”

Ta không khỏi cảm thấy buồn cười. Lục Tư Tề là như vậy. Bất kiếp trước hay kiếp này, luôn luôn không hỏi nguyên do mà đổ lỗi cho ta.

“Lục Tư Tề, não ngươi bị chó ăn rồi sao? Nàng ta nói là ta thì là ta à? Nếu không tin thì báo quan đi, ta cây ngay không sợ đứng.”

Lúc này, Tần Ý đứng bên cạnh nhìn ta một , rồi lên tiếng.

“Ta và Hứa tiểu thư vẫn luôn ở cùng nhau, Lục công tử đừng tự dưng vu khống thanh danh người .”

Lục Tư Tề thấy không thể đổ tội được nữa, liền quay đầu nhìn Tô Nhược Tuyết.

“Ngươi còn gì để nói không!”

Tô Nhược Tuyết trừng mắt nhìn Lục Tư Tề, rồi quay đầu nhìn Viên Thành Khải. Đột nhiên, nàng ta phá lên cười như điên dại.

“Ha ha ha, Lục Tư Tề, ngươi đúng là một tên ngốc. Ta chỉ liếc mắt đưa tình với ngươi vài , ngươi đã vứt vị hôn thê thanh mai trúc mã của mình. Tự , ngu dốt, yếu đuối! Lục Tư Tề ngươi ngoài mạng tốt, đầu thai vào nhà tử tế ra thì còn có gì nữa! trách Hứa Thanh Diên không thèm ngó tới ngươi, ta cũng thèm ngó tới ngươi. Ngươi tưởng đứa bé trong bụng ta là của ngươi sao? Ngươi chỉ là một con rùa xanh mọc sừng thôi!”

Lục Tư Tề nổi giận, gân xanh nổi lên, hắn vớ lấy bình hoa bên cạnh đập thẳng vào đầu Tô Nhược Tuyết. Tô Nhược Tuyết đầu bê bết máu ngã trong vũng máu, mắt nhìn về phía Viên Thành Khải.

Nhưng nhân trên giường kia, đến một mắt cũng không cho nàng. mắt Tô Nhược Tuyết tối sầm lại, dần dần tắt lịm.

15

Tô Nhược Tuyết rồi, lần này là thật. Lục gia đến một cỗ quan tài cũng không cho nàng. Chỉ một manh chiếu rách rồi vứt ra bãi tha ma.

Phụ thân biết chuyện Viên Thành Khải vốn định mưu hại ta liền đánh cho hắn một trận.

“Ta đối đãi với ngươi như con ruột, vậy mà ngươi lại hãm hại nữ nhi của ta. Ngươi có lương tâm không?”

Viên Thành Khải cười lên điên dại, ngẩng đầu, căm hận nhìn phụ thân.

“Đối đãi như con ruột? Vậy tại sao khi ta cầu hôn Hứa Thanh Diên, người lại không đồng ý? Tế tử là nửa nhi tử, không tốt sao? Nói trắng ra, người chỉ là thường ta!”

Phụ thân thất vọng nhìn hắn, không ngờ mình lại dạy dỗ ra một con sói mắt trắng.

“Ta thấy được ngươi không hề thích Thanh Diên, nó cũng không có ý với ngươi. Ở bên nhau cũng chỉ là một cặp oan gia.”

“Oan gia cũng là một cặp. Chỉ khi ta trở thành tế tử của người, người mới toàn lực nâng đỡ ta, không phải sao?”

Phụ thân thấy hắn vẫn chìm đắm trong ảo tưởng của mình, nói nhiều cũng vô ích, bèn đuổi hắn khỏi sư môn, từ nay không qua lại nữa.

Nghe nói trên đường về quê, Viên Thành Khải bị người ta đánh gãy chân. Không biết có lê lết về được đến quê nhà không.

Lục Tư Tề từ hôm đó về nhà liền tự nhốt mình trong phòng. Bất ai gọi cũng không mở cửa.

Lục phụ không nhìn được nữa, một cước đá văng cửa phòng, phát hiện hắn nằm ngất trên giường. Sau khi tỉnh lại, hắn thay đổi hoàn toàn, không còn lang chạ chốn hoa nguyệt nữa.

Còn ta, hôn kỳ đã đến gần. Mẫu thân ta đến chùa Thủy Nham để cầu phúc.

Ta không lay chuyển được người, đành mang theo nha hoàn thị vệ lên núi. Vừa đến chùa, còn chưa kịp cầu phúc thì bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau.

Minh Nguyệt dẫn ta trốn vào một thiền phòng gần nhất.

“Diên Diên, ta sai rồi. Lẽ ra nàng phải là thê tử của ta. Ta không nên nhẹ dạ cả tin, từ hôn với nàng. giờ ta mới biết, người ta luôn yêu là nàng.”

Vai Lục Tư Tề rũ xuống, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt từng giọt lăn trên má. Hắn quỳ trước mặt ta, muốn tiến lên nắm lấy ta. Minh Nguyệt đã nhanh hơn một bước, chắn trước người ta.

“Yêu đầu ngươi ấy!”

“Minh Nguyệt, trói hắn lại!”

Minh Nguyệt hành động vô cùng nhanh chóng, rất nhanh ta đã không còn nghe thấy nói ghê tởm của Lục Tư Tề nữa.

Hắn bị bệnh tâm thần à? Kiếp trước hắn hại cả nhà ta, giờ còn muốn ta tha thứ?

Tiếng đánh nhau bên ngoài ngày càng gần. Minh Nguyệt bảo vệ ta lùi vào trong cùng của thiền phòng. Không còn đường lui.

“Tiểu nương tử trông xinh đẹp quá, hay là về làm áp trại phu nhân cho ta đi!”

Tên đầu sỏ thổ phỉ đưa tay ra định sờ mặt ta. Minh Nguyệt đã phân thân không kịp, không thể lo cho ta được nữa.

lẽ ta sinh rồi lại phải ở đây sao?

Đột nhiên, một tiếng xé gió vang lên. Bàn tay của tên đầu sỏ bị một mũi tên tay áo bắn xuyên qua.

Thẩm Thần An, bước ra từ trong nắng, một lần nữa cứu rỗi đời ta.

16

Gần đây kinh thành xảy ra mấy chuyện .

Chùa Thủy Nham bị thổ phỉ vây công, nhi tử của Tả đô Ngự sử là Lục Tư Tề bị thổ phỉ cắt mất nửa lưỡi, trở thành người câm.

tử Trấn Viễn Hầu Thẩm Thần An và đích nữ Thượng thư phủ Hứa Thanh Diên thành hôn, của hồi môn của tân nương trải dài đến nỗi kiệu đầu tiên đã vào phủ Trấn Viễn Hầu mà kiệu cuối cùng vẫn chưa rời khỏi Thượng thư phủ.

Chất nữ của Thái phó là Tần Ý được tứ hôn cho Tam hoàng tử.

Ngày thành hôn, Ý đến ta. Ta cười trêu nàng: “Thật ra hôm yến tiệc thưởng cúc, ta đã nhìn thấy Tam hoàng tử rồi đó!”

Mắt Ý lập mở to, miệng hơi há ra.

“Yên tâm, ta sẽ giữ bí mật cho .”

Vừa nói xong, Thẩm Thần An đã đến đón tân nương.

Hắn mặc hỷ bào màu đỏ, khí chất vốn đã sáng sủa cao quý nay lại càng thêm sống động.

Ta đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.

Lần này, thật sự là “nắm tay nhau, cùng nhau bạc đầu”.

17

Thẩm Thần An không biết tiết chế, hại ta ngày hôm sau dâng trà cũng bị muộn. Đến tận trưa, ta mới kéo Thẩm Thần An đến phòng. Hắn thì vô tư lự, làm ta đến nghiến răng.

Vào trong, Trấn Viễn Hầu và Trấn Viễn Hầu phu nhân đã ngồi ở chủ vị. Ta vội vàng quỳ xuống dâng trà.

Kết thúc, Thẩm Thần An liền kéo ta ra ngoài. Đi đến cửa, ta xa xa nghe thấy của Trấn Viễn Hầu:

“Ta còn tưởng chúng nó phải đến chiều mới tới chứ. Đến sớm này làm ta ngủ không ngon. Phu nhân, chúng ta ngủ thêm lát nữa đi.”

Ta suýt nữa thì vấp ngã. Cả nhà này như vậy sao?

Ngày thứ ba sau khi thành hôn, Thẩm Thần An liền dẫn ta ra ngoài. Hắn nói muốn đưa ta đi khắp Bắc Chiêu, làm một cặp thần điêu hiệp lữ.

“Huynh là tử, không có việc gì để làm sao?” Ta nghi hoặc hỏi.

“Yên tâm, phụ thân vẫn còn gân cốt lắm. Người vẫn chống đỡ được cho đến khi ta đưa đi hết Bắc Chiêu.”

Nói rồi, hắn thúc ngựa lên đường.

Cuộc sống mới của ta, đã đầu.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương