Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

phu nhân nắm lấy cơ hội, khó dễ tân nương:

“Cháu à, lúc xuất môn, thân dạy cháu nào? Chẳng lẽ họ Lãnh các cháu đều là hạng không coi trưởng bối vậy sao?”

Đại phu nhân giận đến đỏ bừng , ta lại mỉm cười hòa giải:

“Tân nương trước tiên hãy làm lễ thiếp thân với bài vị Trình thị đi.”

phu nhân thì thầm:

“Lão phu nhân, người cũng chẳng buông tha cho nàng ấy nhỉ.”

Ta liếc nàng một cái, nàng im bặt không dám hó hé.O mai Dao Muoi

Lãnh Lâm Lăng trong mắt ngấn lệ, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, dập trước ta:

“Tổ , qua tử nói, bài vị của tỷ tỷ trước vẫn chưa được đưa vào từ đường, cần phải an trí thỏa đáng mới thể tế bái.”

Ta cười gật :

“Vất vả cho cháu rồi, sau khi an trí xong xuôi rồi hãy trà.”

Dứt lời, ta chẳng buồn nhìn sắc của bất cứ ai, xoay người bỏ đi.

3

Vào bữa tối, Lãnh Lâm Lăng đứng sau lưng Lãnh thị, cẩn thận món, sợ bị phu nhân soi mói bắt lỗi.

Vừa thấy ta đến, phu nhân đứng dậy từ chỗ ngồi, cung kính đỡ ta rửa , gắp món cho ta.

Ta ăn xong, nàng mới quay lại ngồi xuống.

Ta nhìn Lãnh thị và Lãnh Lâm Lăng đang ngoan ngoãn đứng hầu phía sau, cười nhàn nhạt mà cảm khái:

“Cuối cùng vẫn là biết dạy dỗ con , hai đời con đều ngoan ngoãn nghe lời. Không ta, chỉ một con khỉ nhỏ miễn cưỡng xài được.”

Mồ hôi túa trên trán Lãnh thị, ta quỳ rạp xuống đất:

thân, con …”

Ta chỉ ung dung ngồi yên xem ta định bịa tiếp nào. Chiêu này là ta học từ chính ta mà.

phu nhân cười ngọt ngào, nửa đùa nửa thật:

“Xem vẫn là con không biết hầu thân rồi. Đại tẩu, sau này cùng muội thay nhau phụng dưỡng thân nhé? thân bệnh liệt bao , chúng ta làm con không thể ở bên ngày hầu , đúng là thất trách.”O mai d.a.o muoi

Ta phẩy :

“Đừng hai cùng đến, lắm người lắm chuyện, ta muốn sống yên ổn nữa. Vậy đi, ban ngày lão đến, ban lão đại đến. Trước tiên luân phiên một tháng đã.”

Lãnh thị quỳ gối dưới đất, mũi đầy khó tin:

“Buổi tối… cũng phải đến sao?”

Ta quay hỏi Bích Ngọc:

“Hầu phu nhân ngày trước dạy dỗ Trình thị nào?”

Bích Ngọc tuy không rõ ta đang tính gì, nhưng mục đích thì đã hiểu, ngoan ngoãn hành lễ, đáp lời:

“Trước kia tử phu nhân phải dậy từ canh làm bữa sáng cho hầu phu nhân, ngày theo sát hầu , ban cũng phải hầu phu nhân bên giường.”

Ta xoay ánh mắt nhìn về phía Lãnh thị:

“Sao? quý giá hơn ta à? thể bắt con hầu , đến ta đây thì lại không cam hầu ta – cái thứ già này? Hóa chỉ mình được hưởng đạo làm ?”

Hầu gia vẫn nãy giờ im lặng, giờ mới cúi người hành lễ:

thân, là Lãnh thị nhất thời hồ đồ, mong người rộng tha thứ. Về con sẽ nghiêm khắc nhắc nhở nàng.”

Tối đó, Lãnh thị bị sắp xếp ở tiểu tháp ngoài phòng của ta.

Người già mà, không sâu, nên ta nửa khát nước muốn uống trà. Nhưng không phải trà thường, mà phải là nước sương đọng trên lá sen buổi sáng đun sôi mới được uống.

Người già nông, không ngon thì dễ nổi giận. Đến lần thứ ba Lãnh thị vẫn không được nước đúng ý, ta dốc ly trà sôi đổ thẳng lên ta.

Lãnh thị – người bao nắm quyền trong phủ – bật dậy, mắt đỏ hoe vì giận, vung khăn tối:

thân làm khổ người cũng phải chừng mực chứ!” Dứt lời phất áo bỏ đi.

Ta hoảng sợ gọi ngự y ngay trong , hôm sau sớ lên triều đình, nói hầu gia thuần hậu hiếu thảo, thân bệnh nặng, nguyện ở tự nếm thuốc.

Thái hậu – vốn là bạn khuê phòng xưa của ta – khen hầu gia là tấm gương hiếu tử cho thiên .

Hầu gia ngày ngày bịt mũi hầu trước ta, trong ta thì… pháo hoa nổ tung.

xưa hầu gia bày mưu trên triều đình hãm hại Trình gia ta, mục đích là giành được chức quan của phụ thân ta – Thượng thư bộ Lại.

Ai ngờ đến giờ phút quan trọng, ta lại “bệnh nặng”.

vì ỷ vào mối quan hệ thân thiết với Thái hậu mà thay hắn xin nghỉ dài hạn.

Ấm trà trong thư phòng của hầu gia thay đến hơn chục bộ, nghe nói mà đại cãi nhau với Lãnh thị.O mai Dao muoi

Mới chỉ vừa thu chút lãi nhỏ mà đã nháo thành vậy rồi – đến lúc ta thật sự báo thù, các định làm nào?

Mãi cho đến khi tin báo: Bạch đại nhân – kẻ đối với hầu gia – đã vững vàng ngồi vào ghế Thượng thư bộ Lại, ta mới bắt “chuyển biến tốt”.

Những ngày này, uống thuốc thì ta nhất định phải hầu gia uống trước một bát rồi mới chịu uống.

Ăn cơm thì chỉ ăn món do Lãnh thị tự làm.

Bọn họ chỉ cần hơi tỏ không kiên nhẫn, ta nghẹn uất trong gọi ngay ngự y.

Ngự y lão luyện cao thâm, cảnh cáo bọn họ: tâm trạng lão phu nhân tốt thì bệnh tình mới khá lên.

Lãnh thị thì mang hết mấy món quý trong phòng mình chảy nước về viện của ta cho ta giải khuây.

Ta chỉ lẳng lặng nhìn đống bảo vật ngày xưa chính Trình gia ta cẩn thận sưu tầm cho mình mà giờ nằm trước , trong hận ý lại càng cao không nén nổi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương