Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Bàn tay to lớn ấm nóng bao trùm lấy cơ thể tôi, lần mò tìm cách cởi bỏ quần áo.
Ánh người đàn ông sâu thẳm, yết hầu trượt xuống, anh ta vội vàng vùi đầu hõm cổ tôi.
“Anh sẽ cho danh phận.”
lạnh băng truyền đến tai khiến thần trí tôi lập tức bừng tỉnh.
Tôi yêu thầm nhiều năm nhưng chưa lần dám thổ lộ.
vậy ở kiếp trước, khi anh ta tôi câu , tôi lầm tưởng anh ta cũng có cảm . Tôi vui mừng nhận lời, nào ngờ lại tự tay c h ô n vùi cả cuộc đời.
Lần , tôi tuyệt đối không thể đi vết xe đổ đó nữa.
khi cơ thể người đàn ông sắp áp sát, tôi dùng hết sức lực giằng tay anh ta ra.
đẩy ngã xuống giường, anh ta tôi chằm chằm vẻ khó tin.
“…”
Anh ta vừa mở miệng, hành lang vọng đến tiếng bước chân dồn dập, và nhanh chóng dừng lại ngoài phòng chúng tôi.
dường nhận ra điều đó, ánh tôi thoáng thêm tia căng thẳng.
Trán anh ta lấm tấm mồ hôi, ánh cũng ngày mê loạn, rõ ràng sắp mất hết lý trí tác dụng thuốc.
Tôi chỉ hờ hững liếc anh ta cái, rồi rút điện thoại ra dưới ánh tràn đầy hy vọng anh ta.
“Cảnh sát không ạ, tôi báo án, có người đang quấy rối dục…”
đột ngột ngẩng đầu, đáy bừng lửa giận.
“Văn Sở Ngưng, cô đừng tự đa , tôi sao có thể quấy rối cô!”
Tôi nhún vai, đầy mỉa mai: “Vậy những anh vừa làm tôi không quấy rối dục thì là ?”
“Cô không ?”
thuốc bắt đầu phát tác, chân mày anh ta nhíu ngày càng chặt, cũng khản đặc đi.
“Tôi từng là tôi à? Người tự đa là anh mới đúng.”
Cái giá cho sự đồng thuận tôi ở kiếp trước là anh ta xem kẻ á c độc chuốc thuốc , rồi chịu đựng sự căm hận và sỉ nhục suốt hai mươi năm trời.
Dù tôi có giải thích thế nào anh ta cũng không thèm nghe. cả những bằng chứng tôi vất vả tìm kiếm cũng anh ta ném lửa đốt rác rưởi.
Mãi đến lúc chết tôi mới hiểu ra, có tôi là người hạ thuốc hay không, đối anh ta vốn chẳng quan trọng.
Anh ta hận tôi là sự tồn tại tôi khiến anh ta mãi mãi không có cách nào ở Hạ Huyên Huyên.
Khi tiếng gõ cửa vang , sự căng thẳng hiện rõ trên mặt , điệu anh ta cũng dịu đi vài phần.
“Sở Ngưng, vừa rồi là anh không đúng, giúp anh được không?”
loạng choạng bước về phía tôi, đưa tay ra níu lấy tôi.
Nhưng trước khoảnh khắc anh ta chạm người, tôi lách né được.
Anh ta ngã sõng soài trên mặt đất, áo sơ mi bung mở, để lộ ra mảng da thịt trắng ngần.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra từ ngoài. Mấy kẻ ý đồ xấu trông thấy cảnh liền đồng loạt giơ máy ảnh chĩa thẳng về phía anh ta.
, người luôn bình tĩnh và tự chủ, cuối cùng cũng hoảng loạn.
“Sở Ngưng, chẳng lẽ định trơ bộ dạng thảm hại anh bọn họ tung ra cho thiên hạ xem rồi cười nhạo hay sao!”
Tôi cụp anh ta, cười khẩy.
“Làm sao biết được mấy người có do chính anh sắp xếp hay không? Hơn nữa, ảnh nghệ thuật anh người thường làm có tư cách xem. Những người chịu bỏ tiền ra ảnh anh chắc chắn là mua về thưởng thức, sao lại cười nhạo anh được.”
“Nếu có nhiều người sẵn lòng giúp anh vậy, cũng không tiện xía chuyện bao đồng nữa.”