Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Tôi ngồi trạm xe buýt đối diện tiệm , tấm may mắn xoay tròn giữa những ngón tay.
Điện thoại trong túi không ngừng rung.
Tôi lấy xem, avatar đang điên cuồng nhấp nháy trên màn hình.
Đây cuộc gọi thứ 13 hắn.
Thật thú vị.
kiếp trước giờ này, chúng tôi đã chẳng còn chuyện với nhau.
vô lần cãi vã, chiến tranh lạnh, thêm sự đổ dầu lửa mẹ hắn, cuộc hôn nhân chúng tôi cuối cùng đi đến bước đường không thể cứu vãn.
Vụ tai nạn xảy khi tôi đang trên đường đến cục dân chính để thủ tục ly hôn.
Thế mà bây giờ, hắn gọi tôi liên tục 13 cuộc, thật sự chút kỳ lạ.
Tôi nhếch mép, bắt máy.
“Niệm Niệm!”
Giọng hắn vẻ nhẹ nhõm, nhưng pha chút trách móc: “Sao em không nghe máy mãi vậy?”
Tôi cầm tấm đưa lên trước ánh sáng mà ngắm nghía: “Tôi không nghe máy anh thì cần lý do à?”
Hắn nghẹn họng, hỏi: “Em đang đâu thế?”
Tôi lơ đãng đáp: “ chuyện thì đi.”
Hắn bằng giọng ôn hòa: “Chúng ta lâu chưa ăn cơm cùng nhau, tối nay về nhà ăn cơm nhé?”
“Anh sẽ sườn xào chua ngọt em, em thích món đó phải không.”
Ồ, thật chuyện hiếm .
Tổng giám đốc từ khi kết hôn chưa từng bước chân bếp mà đòi nấu cơm tôi.
Xem , thứ hắn muốn không hề nhỏ.
Tôi mỉa mai cong môi, không .
hôm nay kiên nhẫn lạ thường: “Em đang đâu? Anh đến đón em được không?”
“Đường Nam Hồ.”
“Không phải à?” Hắn hỏi nhanh.
Tôi nheo mắt: “ nào?”
Hắn ho khan vài tiếng để che giấu điều : “Không , anh vừa thấy người giống em .”
Tôi cảnh giác nhìn quanh: “Anh ?”
“Anh ngoài gặp khách hàng, chuẩn bị về công ty ngay đây.”
Giọng đã trở vẻ bình thản: “Cứ ngỡ em gần đây, tiện đường đưa em về luôn.”
Tôi lạnh nhạt : “Không cần, tôi đến thẳng công ty tìm anh.”
Hắn vẻ ngạc nhiên, ngay: “Được, vậy anh chờ em.”
Tôi đứng tấm biển trạm xe buýt , mắt dán chặt tiệm .
Không lâu , người đàn ông từ trong đó bước .
Chính .
Tôi bật cười.
Xem , hắn quay về .
3
Chắc hẳn vừa mới sống , nếu không thì đã sớm ngồi chờ sẵn tiệm để “ôm cây đợi thỏ”.
Sao hắn không tự mình mua? Hay không nhớ dãy ?
Tôi khẽ “chậc” tiếng.
Kiếp trước coi tôi xui xẻo, lợi tên đàn ông cặn bã nhà anh. Nhưng kiếp này…
Ha, tôi sẽ anh biết, tiền tôi không dễ lấy vậy đâu.
Tình cảm tôi, không dễ lừa gạt vậy.