Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
.
Trong phòng vang tiếng reo hò ầm ĩ.
Còn tôi thì đứng chết trân ngoài cửa, như sét đánh ngang tai.
Vậy ra, lần tôi trận lôi đình vì hồng nhan, lại vô tình tạo cơ hội họ đến với ?
Lồng ngực nhói từng đau buốt, như kim châm, đau đến mức tôi không thở .
Trong đau , Chu Y Y Mạnh Hạo Vĩ mới miễn cưỡng rời môi .
Mạnh Hạo Vĩ nâng khuôn Chu Y Y, thổ lộ đầy tình cảm: “Y Y, đời này ngoài em ra, anh sẽ không yêu thêm bất kỳ ai khác. Trừ khi chết, nếu không không ai có chia cắt anh em.”
Mắt Chu Y Y ngấn lệ, gương xúc động vô cùng: “Hạo Vĩ, nếu sớm biết ở bên anh hạnh phúc thế này, em đã chấp nhận anh sớm hơn rồi. Anh yên tâm, quãng đời còn lại, ngoài danh phận ra, em có anh tất cả!”
Tôi sững sờ nhìn cảnh tượng nồng nàn thắm thiết trước mắt, trái tim đã đau đến cực điểm.
Bỗng nhiên, tôi mất hết sức lực để chất vấn.
Tôi quay , thất thểu rời .
Tôi như một kẻ mất hồn, lang thang đến quầy bar, gọi mấy loại rượu mạnh, uống đến say mèm.
Kết năm năm, yêu tám năm.
Từ thời đại học đến giờ, tôi Chu Y Y đã yêu tròn tám năm.
Năm đó, để cưới cô ấy, tôi đã từ bỏ cơ hội nước ngoài, thậm chí chấp nhận điều kiện hèn mọn ở rể bố mẹ vợ.
Sau khi kết , tôi đối xử với Chu Y Y rất , lương tháng nộp đủ, quan tâm chăm sóc hết mực. Cô ấy không muốn có con, tôi liền viện cớ mình yếu tinh trùng để chặn miệng bố mẹ hai bên.
Thế cuối cùng, cô ấy lại giấu tôi mang thai con kẻ khác.
Tám năm tình nghĩa, lại không địch một kẻ đeo bám dai dẳng.
Thật nực cười làm sao.
3
Tôi rời khỏi quán bar trong tình trạng say khướt.
Đêm dần buông, hoàng chìm lắng.
Chân trời đột nhiên bừng sáng những chùm pháo hoa rực rỡ, lộng lẫy, huyền ảo chói mắt.
Khi ngang bờ sông, tôi lại bắt gặp Chu Y Y Mạnh Hạo Vĩ.
Lần này, không có hội bạn thân cô ấy, có hai bọn họ, say đắm ánh pháo hoa rực rỡ.
Trông như một đôi tình nhân thần tiên.
Khoảnh khắc đó, tôi không nhịn nữa, giận dữ khổng lồ bốc ngùn ngụt trong .
Tôi vung nắm đấm, điên cuồng lao về phía Mạnh Hạo Vĩ.
“Thằng khốn!”
Mạnh Hạo Vĩ không kịp đề phòng, tôi đấm một cú trời giáng, lảo đảo lùi lại mấy bước, không may ngã xuống đất, đầu đập đá, máu chảy đầm đìa.
Chu Y Y kinh hoàng thất sắc, lập tức chạy về phía hắn.
“Hạo Vĩ, anh có sao không!”
Cô ấy trừng mắt giận dữ, quay đầu quát tôi: “Thẩm Dật Phi anh làm gì thế, anh điên rồi à!”
Tôi điên rồi?
“Chu Y Y, câu này phải tôi hỏi em mới đúng!”
Tôi tay Mạnh Hạo Vĩ nằm đất, nghiêm chất vấn cô ấy: “Em nói tôi biết, vừa rồi em hắn làm gì!”
Chu Y Y không hề chột dạ, ngược lại còn cau mày ghê tởm: “Anh lại uống rượu rồi à? Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, uống ít thôi! Cứ uống anh lại điên, giống như một kẻ vũ phu vô lý!”
Tôi vô lý?
Tôi tức đến bật cười.
Chu Y Y phớt lờ giận tôi, gương đầy đau xót lau vết máu trên đầu Mạnh Hạo Vĩ, vành mắt chợt đỏ hoe, nghẹn ngào: “Hạo Vĩ anh mau dậy , em dìu anh đến bệnh viện.”
Cảnh tượng này, một lần nữa đâm mắt tôi đau nhói.
Vợ tôi, giờ phút này vì một đàn ông khác đỏ hoe mắt.
Tôi tức giận giơ nắm đấm, lại một lần nữa lao về phía Mạnh Hạo Vĩ.
Chu Y Y lại chắn trước Mạnh Hạo Vĩ, dùng sức tát mạnh tôi một .
“Thẩm Dật Phi anh quậy đủ chưa! Có đừng điên vì rượu nữa không!”
Ánh mắt cô ấy lạnh lùng, như tôi luyện từ băng giá.
Kết năm năm, đây lần đầu tiên cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.
Tôi sững sờ nhìn phụ nữ trước , bỗng cảm thấy xa lạ đến tột cùng.
Lồng ngực lại dâng một đau buốt tim gan.
Chu Y Y đau dìu Mạnh Hạo Vĩ rời , tiện tay còn đẩy mạnh tôi một .
Tôi loạng choạng, lảo đảo ngã nhào xuống con sông bên cạnh.
Một tiếng “Tõm” vang , lạnh buốt xương tức thì xâm chiếm toàn thân, tôi bất giác rùng mình một .
Chu Y Y lại làm như không thấy.
Mạnh Hạo Vĩ gọi cô ấy lại: “Y Y, chồng em…”
“Mặc kệ anh ta!”
Chu Y Y lạnh lùng như một xa lạ, không thèm liếc nhìn tôi ở nước lấy một , nói lạnh băng không một chút hơi ấm: “Anh ta biết bơi, cứ để anh ta ở đó một lúc cũng , để anh ta tỉnh táo lại!”
Nói xong, cô ấy dìu Mạnh Hạo Vĩ thẳng, không hề ngoảnh đầu lại.
Tôi vừa định bơi bờ, đùi lại đột nhiên chuột rút, không sao dùng sức .
Cuối cùng, tôi có tuyệt vọng chìm dần xuống sông, mặc dòng nước lạnh lẽo tràn lục phủ ngũ tạng, cảm giác ngạt thở dữ dội như mãnh thú, hung hãn nuốt chửng lấy tôi.
tôi đã nguội lạnh như tro tàn.
…
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
một bụng ngang đã cứu tôi.
Chu Y Y không hề hỏi han gì đến tôi.
Mãi đến chiều ngày hôm sau, cô ấy mới gọi điện tôi.
Trong điện thoại, cô ấy có chút mệt mỏi, điệu ẩn chứa sự trách móc: “Thẩm Dật Phi, Hạo Vĩ đã nguy kịch rồi. Lần này anh thật sự quá đáng lắm, Hạo Vĩ anh đánh thương sau gáy, suýt nữa thì chấn thương sọ não! May Hạo Vĩ rộng lượng, không chấp nhặt với anh, sau này, anh tuyệt đối không lỗ mãng như vậy nữa!”
tôi hoàn toàn trống rỗng.
Trong mắt cô ấy có vết thương Mạnh Hạo Vĩ, hoàn toàn không biết rằng, ngày hôm chồng cô ấy suýt nữa đã chết đuối sông.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Chu Y Y hạ giải thích với tôi: “Dật Phi, hôm anh hiểu lầm rồi, em Hạo Vĩ bạn , không phức tạp như anh nghĩ đâu.”
“Bạn ?” Tôi không khỏi cười lạnh: “Bạn cần phải à?”