Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

[FULL] Xuyên Thành Nữ Phụ Thiên Kim

Tác : Dương Mai

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Tôi là thiên kim trong truyện thiên kim .

mẹ ruột của tôi đến, ném một séc ra:

“500 vạn, đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Ninh .”

Mẹ nuôi của tôi ném một séc ra.

“1000 vạn, tránh xa con tôi ra.”

1

“Con , cuối cùng mẹ được con!”

Phu nhân Tạ đỏ mắt lao tới, định ôm chầm lấy tôi.

Tôi đã chuẩn bị sẵn, nghiêng người tránh ra, lặng lẽ lùi lại vài bước:

“Chú dì nhầm người rồi.”

Người đàn trung niên đứng cạnh bước lên: “Tiểu Ninh, chúng ta là mẹ ruột của con. Con mới sinh ra không lâu đã bị người ta bế đi, chúng ta đã kiếm mới được con.”

Nói nhảm, trước các người đã phát hiện ra mình nhầm lẫn, chỉ là vờ không biết mà thôi.

Nếu không phải vì bảo bối Tạ Thi Dao của các người hiện tại cần thay tạng, có lẽ các người sẽ không bao giờ nhớ ra mình còn có một đứa con ruột.

Tôi thờ ơ gật đầu: “ à, tôi biết rồi.”

Không ngờ phản ứng của tôi lại nhạt như , phu nhân Tạ gượng một tiếng: “Tiểu Ninh, con cuối cùng được mẹ ruột, chẳng lẽ không vui sao?”

“Dì nói nực quá.” Tôi vừa nói vừa lấy chìa khóa ra, mở nhà: “Tôi có đi các người bao giờ đâu? Chẳng phải các người tự đến đây sao?”

Tạ Thành sầm mặt lại: “Con dám nói với mẹ như sao? Mẹ nuôi của con dạy con như thế à?”

“Không thích nghe thì có thể vờ điếc, cảm ơn.”

Nói xong, tôi không chút do dự bước vào trong nhà, đóng sập lại, nhốt họ ở bên ngoài.

2

Khoảng nửa tiếng , tôi đoán hai người bên ngoài đã học được cách nói tử tế, mới mở họ vào.

đi.” Tôi hất cằm, ra hiệu họ xuống ghế sofa.

Tạ Thành vẫn tỏ ra khó chịu nhưng không nói thêm.

Phu nhân Tạ lại bắt đầu khóc lóc: “Tiểu Ninh, con không biết những qua chúng ta nhớ con đến thế nào. Mẹ biết con ở đây đã chịu khổ cực, về nhà rồi, con muốn mẹ sẽ bù đắp con…”

Tôi vừa xem bà ta diễn, vừa ân cần đưa bà ta một gói khăn giấy: “Cứ khóc từ từ, không đủ giấy còn có thêm.”

Phu nhân Tạ nghẹn lại: “Tiểu Ninh, có phải con trách chúng ta không sớm nhận ra con không?”

“Không có đó đâu.” Tôi hào phóng khoát tay: “Đừng có tự đề cao bản thân .”

Phu nhân Tạ bị tôi chặn họng, nhất thời không nói được lời nào, có chút bối rối nhìn về phía Tạ Thành .

Trên khuôn mặt Tạ Thành lộ ra nụ tự tin đặc trưng của đàn trung niên thành đạt: “Tiểu Ninh, có lẽ con không biết, công ty Thành Hoa nổi tiếng ở thành phố A chính là do nhà chúng ta mở. con trở về, con sẽ là viên ngọc quý trong tay chúng ta, là công chúa nhỏ của nhà họ Tạ. Con muốn sẽ có nấy, không cần phải sống trong căn nhà tồi tàn như thế .”

sao? cháu muốn một chiếc máy bay.”

Tôi từ tốn nhấp một ngụm trà, thưởng thức vẻ mặt xanh mét của hai người đối diện.

Không khí đang căng thẳng thì đột nhiên bị mở ra, mẹ tôi bước vào.

Nhìn thấy hai người đang trên ghế sofa, bà nhíu mày, rồi xuống bên cạnh tôi.

Tạ Thành lập tức chuyển hướng nhìn về phía bà: “Xin chào phu nhân Trần, chúng tôi là mẹ ruột của Tiểu Ninh, hôm nay đến để đón con bé về nhà.”

Nói rồi, ta lấy một bản báo cáo xét nghiệm ADN ra, lại kể một tràng những lời sáo rỗng về việc y tá bế nhầm đứa bé sinh.

Suốt cả quá trình, mẹ tôi không nói , chỉ bình thản nhìn họ với vẻ mặt “Ồ, rồi sao?”.

Phu nhân Tạ không thể yên , lấy séc đã chuẩn bị sẵn từ trong túi xách ra:

trăm vạn là để cảm ơn phu nhân Trần đã nuôi dưỡng Tiểu Ninh trong những qua. Nhưng đồng thời, chúng tôi hy vọng nhận số tiền , cô sẽ không xuất hiện trước mặt Tiểu Ninh .”

Tôi khẽ , định lấy từ trong túi quần ra séc một trăm vạn đã chuẩn bị sẵn, ném thẳng vào mặt họ.

Nhưng ngay đó, mẹ tôi bình thản lấy ra một séc.

“Một ngàn vạn, tránh xa con tôi ra.”

3

Không khí trong phòng khách lập tức sượng trân.

Tôi chắc chắn là vợ chồng Tạ chắc chắn đã điều tra về mẹ nuôi của tôi từ trước, biết rằng bà chỉ là một công nhân bình thường trong nhà máy dệt, không thể nào có tiền như .

Vì thế, Tạ Thành khẽ : “Phu nhân Trần xem ti vi quá rồi chăng, tưởng rằng chỉ cần kiếm được một séc, viết lên đó một dãy số, là sự có thể có được tiền như à?”

Phu nhân Tạ cuối cùng không còn vờ tỏ vẻ yếu đuối đáng thương , bà ta lùng nói: “Trần Quân Xu, Tiểu Ninh bị bắt đi ngày đó, ai biết được là do bệnh viện nhầm lẫn, hay là cô có ý đồ xấu cố tình đánh tráo con của tôi. Chúng tôi không tính toán với cô đã là đủ nhân từ rồi, cô đừng có không biết điều.”

Mẹ tôi vẫn bình thản đáp: “Tôi đã các người cơ hội lựa chọn rồi, nếu các người không nắm lấy thì đừng trách tôi.”

đó, bà khẽ ho một tiếng, đột nhiên hơn chục gã đàn mặc đồ đen xông vào, lôi hai vợ chồng Tạ vẫn chưa kịp hiểu đang xảy ra ra ngoài.

Tôi nhìn ngôi nhà trở nên trống trải, tay vẫn còn kẹp séc trong túi quần, không biết có nên lấy ra hay không.

Một , tôi mới nuốt nước bọt, nhìn về phía mẹ đang đăm chiêu nhìn ra sổ với vẻ mặt “trời rồi, đã đến để Tạ thị phá sản”, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ giàu có thế từ nào ?”

Mẹ tôi thâm sâu nhìn tôi rồi nói: “Nếu mẹ nói rằng, nhà ngoại con thực ra là một đại gia ở ẩn, mẹ vừa thừa kế một khoản tài sản khổng lồ của ấy, con có tin không?”

4

Tôi tin cái đầu gối á!

Tôi đọc hết toàn bộ truyện rồi mà!

Trong nguyên tác, thiên kim Trần Tử Ninh “được” dụ về nhà họ Tạ, đã trải qua một phen “móc tim móc phổi” theo đúng nghĩa đen, rồi bị vứt bỏ như rác và c.h.ế.t thảm trong bệnh viện.

Tùy chỉnh
Danh sách chương