Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Rắn , chuột cống, côn trùng — là “bạn cùng phòng” thường trực.
Mỗi ngày, cô ta chỉ được ăn một bữa cháo loãng thiu thối, nước sạch cũng bị hạn chế.
Chân bị xiềng xích nặng trịch, dưới roi da của giám sát, phải lao hơn 12 tiếng/ngày — khuân đá, dọn mỏ.
Hễ chậm trễ, roi vụt tới tấp.
Thẩm Khuê còn cho triệu tập tên “pháp sư” mà Giang Viên từng mua chuộc, bắt hắn vạch trần sự thật trước mặt cô ta.
“ tha mạng, Thẩm tiên ! Là cô Giang… là cô ấy đưa tôi một khoản tiền lớn, bảo tôi lừa ngài rằng cần dùng tro cốt của ông Mạnh để làm pháp sự… còn hứa nếu thành công thì sẽ không bạc đãi tôi…”
Tên pháp sư run như cầy sấy, khai sạch không giấu một chữ.
Thẩm Khuê lạnh lùng ra hiệu kéo đi xử lý, sau đó nhìn Giang Viên mặt cắt không còn giọt máu:
“Cô thích làm pháp? Thích dùng tro cốt ngâm chân?”
Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười tàn : “Được, tôi chiều cô.”
Anh cho người tới các loại nước bẩn hại, bùn khoáng nhiễm ép Giang Viên ngâm chân, tắm gội mỗi ngày, gọi đó là “tẩy tà, cầu may”.
Da Giang Viên bắt đầu mưng mủ, thối rữa, bốc mùi kinh khủng.
Cô ta gào khóc, van , chí cái thai ra làm bia đỡ đạn.
Thẩm Khuê chỉ ngồi ở xa lạnh lùng sát, mắt lạnh như băng đá.
“Con?” — Anh như vừa nghe truyện cười.
“Cô nghĩ sau những gì mình làm, tôi sẽ để cô ra nó à?”
Hôm sau, anh cho mời bác sĩ đến cưỡng ép phá thai, không gây mê, không bảo hộ.
Trên chiếc bàn lạnh lẽo, khi cảm được đứa con — con bài cuối cùng của cô — bị tước đoạt, Giang Viên cuối cùng cũng sụp đổ hoàn .
Tiếng gào khóc tuyệt của cô ta vang trong trại mỏ, nhưng mắt Thẩm Khuê vẫn dửng dưng như đá tảng.
Xử lý xong cái thai, Thẩm Khuê vẫn dừng lại.
Anh bỏ mặc cô ta sống lay lắt tại khu mỏ, cắt đứt hoàn liên hệ với ngoài, cử người canh giữ nghiêm ngặt ngày đêm.
Không cho cô ta trốn thoát, cũng không cho chết dễ dàng.
Mỗi ngày, cô phải chịu đòn roi, lao cực nhọc, thức ăn thối rữa, đau đớn và dằn vặt trong tuyệt tột cùng.
Tham , mưu mô, phù hoa ngày trước, giờ đây đều hóa thành nỗi đau thể xác và hối hận triền miên.
Cô ta sẽ phải trả giá đắt nhất, dài nhất, cho những gì đã làm với Mạnh Vãn.
Một cái giá đẫm máu cho sự tham lam và ác của chính mình.
Sau khi xử lý hoàn Giang Viên, Thẩm Khuê dốc lực lượng điên cuồng tìm kiếm Mạnh Vãn.
Tiền thưởng anh đưa ra cao đến mức kinh ngạc, nhưng manh mối thì vô cùng mờ nhạt.
Mạnh Vãn rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, cắt đứt mọi dấu vết liên đến quá khứ.
Từ Tam Giác Vàng, Già Nam, khắp Đông Nam Á đến tận châu Âu…Anh như con thiêu thân không đầu, tìm kiếm suốt gần một năm.
Mỗi tràn hy , lại chỉ về thất .
Sức ép tinh thần và sự hối hận khiến anh gầy rộc đi, tính cách trở nên u uất, nóng nảy, thuộc hạ cũng sống trong sợ hãi.
Mãi đến vài tháng sau, cuối cùng Thẩm Khuê mới theo được một vài manh mối mơ hồ trong buôn vũ khí quốc tế, trả giá rất đắt để biết được Mạnh Vãn rất có thể ở Dubai.
Anh lập tức gác lại mọi việc, bắt chuyến bay sớm nhất, theo một tia hy thấp thỏm, bay đến thành phố sa mạc xa hoa ấy.
Tại một câu lạc cao cấp chỉ dành riêng cho siêu giàu gần bến cảng Dubai, anh đã nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ khiến anh nhớ nhung day dứt suốt bao tháng năm.
Mạnh Vãn mặc một chiếc váy trắng ngọc trai thanh lịch, khoác thêm áo blazer sáng màu. Mái tóc ngắn gọn gàng, lớp trang điểm tinh tế.
Cô vui vẻ trò chuyện với vài vị thương nhân Trung Đông và quý tộc châu Âu, thần thái tự tin, phong cách điềm đạm, toát lên một khí chất lập và rực rỡ mà anh từng thấy trước đây.
Cô ấy dường như còn xinh đẹp hơn trước kia — một vẻ đẹp được nuôi dưỡng bằng sự tôn và yêu thương, bừng sáng từ trong.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Thẩm Khuê như bị bóp nghẹt, đau nhói đến tận cùng.
Anh gần như mất kiểm soát, loạng choạng lao về phía cô, mặc kệ những nhìn sửng sốt xung quanh, nắm chặt lấy cổ tay cô, lực mạnh đến mức khiến Mạnh Vãn cau mày.
“Vãn Vãn! Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi! Về với anh đi!” – Giọng anh khàn khàn, gấp gáp đến mức như cầu .
Mạnh Vãn bị sự xuất hiện bất ngờ của anh làm cho ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cô mạnh mẽ hất tay anh ra, mắt xa cách như thể nhìn một người xa lạ.
“Thẩm tiên , tự . Giữa chúng ta đã không còn bất kỳ hệ gì nữa.”
“Không! Vãn Vãn, anh biết anh sai rồi!” – Thẩm Khuê kích đến mức lắp bắp, “Con tiện nhân Giang Viên, anh đã xử lý xong rồi! Trước đây là anh hiểu lầm em, là mắt anh mù! Là anh khốn nạn! Em tha thứ cho anh được không? Mình bắt đầu lại nhé? Anh thề, sau chỉ có mình em, anh sẽ không bao giờ liếc nhìn người phụ nữ nào khác!”
Vừa nói, anh bất ngờ quỳ rạp xuống, khiến xung quanh xôn xao.
Kẻ từng làm mưa làm gió ở Tam Giác Vàng – Thẩm Khuê – từng hèn mọn đến vậy.
Anh chí còn rút dao găm theo mình, định cứa vào tay, muốn dùng đau đớn thể xác để đổi lấy chút rung của Mạnh Vãn:
“Nếu em vẫn hả giận, em đánh anh, mắng anh, chí giết anh cũng được! Chỉ cần em chịu tha thứ cho anh!”
Nhưng Mạnh Vãn chỉ lạnh nhạt nhìn anh, mắt không một gợn sóng, chí ngay cả khinh bỉ cũng lười thể hiện.
“Thẩm Khuê,” – giọng cô bình thản, nhưng lạnh buốt như băng – “Lời sám hối của anh, lời hứa của anh, chí cả mạng sống của anh… với tôi đều không còn .”
Cô giơ tay, lặng lẽ khoe chiếc nhẫn cưới kiểu mới trên ngón áp út:
“Thấy không? Tôi đã kết hôn. Giờ tôi rất hạnh phúc.”
Thẩm Khuê như bị sét đánh, sững sờ đứng đó, mặt mũi tái nhợt như tờ giấy.
Lúc , một người đàn ông cao lớn, lịch thiệp mà không mất đi sự uy nghi nhanh chóng bước tới.
Anh ta nhìn Mạnh Vãn tâm, sau đó quay sang Thẩm Khuê, mắt sắc bén, dùng tiếng Anh lưu loát:
“Thẩm tiên , hãy buông tay vợ tôi và dừng ngay hành vi quấy rối. Nếu không, tôi buộc phải gọi bảo .”
Thẩm Khuê ra người đó – Alex Trần, gốc Hoa, là một lực mới nổi trong buôn vũ khí Trung Đông và châu Âu, bối cảnh khủng khiếp, là người Thẩm Khuê luôn muốn hợp tác mà không thể tiếp cận.
Hóa ra, sau khi rời bỏ anh, Mạnh Vãn lại kết hôn với một người đàn ông như !
Mạnh Vãn tự nhiên khoác tay Alex, nở nụ cười hạnh phúc và tin cậy mà Thẩm Khuê bao giờ từng thấy:
“Đi thôi anh, cô bảo mẫu nói em bé vừa mới tỉnh dậy, tìm chúng ta đó.”
Em bé? – Thẩm Khuê ngẩng đầu bật dậy, đồng tử co rút.
Cô ấy… có con với người khác?
Không thể nào!
Hồi đó bác sĩ rõ ràng đã nói…
Năm đó, khi Mạnh Vãn bị sảy thai, bác sĩ từng nói cô có thể chất đặc biệt, sảy thai ấy gây tổn thương không thể hồi phục cho tử cung, khả năng có thai nữa gần như bằng không.
Đó cũng là lý do mẹ Thẩm từng nói “không có con là tội lỗi”, và Thẩm Khuê sau đó dùng đó làm cái cớ để ra ngoài con với người khác.
Nhưng trớ trêu thay.
Ở Dubai, Mạnh Vãn gặp được người chồng hiện tại, người ấy yêu cô, tôn cô, trân cô, dùng mọi nguồn lực y tế tốt nhất để giúp cô điều dưỡng cơ thể.
Và điều kỳ diệu xảy ra — cô thai lại và ra một bé trai khỏe mạnh.
Cô ấy đã giành lại hạnh phúc vốn thuộc về mình, và có một gia đình trọn vẹn.
Thẩm Khuê không cam tâm.
Anh không thể chấp kết cục như vậy.
Trong vài tháng sau đó, anh như phát điên, cố gắng cứu vãn tất cả.
Anh dùng đến số tiền khổng lồ, mua những món trang sức, siêu xe đắt đỏ nhất Dubai, chí là một căn biệt thự hạng sang bờ biển, rồi ẩn danh gửi đến chỗ ở của Mạnh Vãn — nhưng tất cả đều bị trả lại nguyên vẹn.
Anh nhiều đứng đợi ở những nơi có khả năng Mạnh Vãn sẽ xuất hiện, chỉ để được nhìn thấy cô, nói vài lời.
Nhưng Alex bảo cô rất kỹ. Những sĩ tinh nhuệ cạnh anh ta hoàn không phải là người mà Thẩm Khuê có thể dễ dàng tiếp cận.
Anh chí không chạm được vào vạt áo của Mạnh Vãn.
Anh gửi hàng trăm tin nhắn dài dòng sám hối qua đủ mọi kênh, nhưng đều như đá chìm đáy biển.
Có một , anh khó khăn lắm mới chặn được cô tại bãi đậu xe của một buổi tiệc từ thiện.
Anh tiều tụy, hốc hác, đã không còn chút phong độ nào của ông trùm Tam Giác Vàng ngày xưa.
“Vãn Vãn, cầu em… chỉ tình cảm tám năm trước kia, cho anh năm phút thôi… chỉ năm phút…” – giọng anh nghẹn ngào.
Mạnh Vãn dừng bước, dưới sự bảo của sĩ, cô quay lại nhìn anh một cái.
mắt ấy, bình thản đến lạnh lẽo, như nhìn một người qua đường không liên .
“Thẩm Khuê,” – cô nhẹ nhàng cất lời – “Tám năm trước, với tôi là một cơn ác mộng. Bây giờ tôi đã tỉnh mộng, tôi chỉ muốn sống cuộc sống mới của mình. Làm ơn, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Đây là yêu cầu cuối cùng, cũng là duy nhất, của tôi với anh.”
Nói xong, cô không chần chừ, quay người lên xe, rời đi trong làn bụi mờ.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Khuê hiểu rõ — anh đã mất cô mãi mãi.
Cô đối với anh, đến cả căm hận cũng không còn, chỉ còn sự thờ ơ và buông bỏ triệt để.
Thẩm Khuê quay trở lại Canaan trong sự hoang và thất hồn lạc phách.
Anh vẫn là kẻ nắm quyền nửa vùng Tam Giác Vàng, vẫn là người giàu có và quyền .
Nhưng cuộc đời anh, từ đó đã mất hết màu sắc và hơi ấm.
Anh không bao giờ tái hôn, cạnh cũng không có người phụ nữ cố định nào.
Anh dồn hết tâm trí vào việc mở rộng lãnh thổ và lực, thủ đoạn càng tàn nhẫn và máu lạnh hơn trước — như thể chỉ có liên tục chinh phục và cướp đoạt mới có thể lấp khoảng trống khổng lồ trong lòng.
Nhưng mỗi khi đêm về, khi một mình trở về căn biệt thự ở Yangon ngày càng trở nên lạnh lẽo và trống trải, nỗi hối hận và cô lại như sóng lớn cuốn lấy anh.
Anh thường ngồi hàng đêm ở ban công nơi Mạnh Vãn từng thích nhất, hướng mắt về phía cửa sông Mê Kông đổ ra biển.
Tay anh mân mê tấm giấy chứng ly hôn đã sờn góc, hoặc một chiếc kẹp tóc cũ cô từng để quên, nhớ lại những ký ức mà chính anh đã tự tay phá nát.
Anh hối hận đã không sớm ra mặt thật của Giang Viên.
Anh hối hận đã liên tục bỏ qua cảm xúc của Mạnh Vãn.
Anh hối hận đã để Giang Viên làm nhục cô trước linh cữu cha mình.
Hối hận trong rắn lại tàn nhẫn ra tay với cô.
Và hối hận nhất, là lúc đứng trên bục ngắm cảnh sập xuống, đã lựa chọn buông tay cô ra…
Nhưng tiếc thay, đời không có thuốc hối hận.
Tiếc thay, thời gian không thể quay lại, kính vỡ khó lành.
Anh đã phải trả giá đắt nhất cho sự kiêu ngạo, mù quáng và vô tâm ngày đó — đó là mãi mãi mất đi người phụ nữ quý giá nhất đời mình, cũng như tất cả sự bình yên và niềm vui của quãng đời còn lại.
của anh, từ đó chỉ còn lại tiền bạc, quyền lực, và một sự lạnh lẽo, cô đơn vô tận.
Về sau, Thẩm Khuê có nghe được vài tin tức về Mạnh Vãn.
Cô và Alex sống rất hạnh phúc.
Alex tôn sự nghiệp và năng lực của cô, không chỉ ủng hộ việc cô tiếp tục làm trong ngành buôn vũ khí, mà còn cùng cô mở rộng sang thị trường khoáng sản và năng lượng mới.
Họ có thêm một cậu con trai đáng yêu nữa, thông minh và khỏe mạnh.
Mạnh Vãn bảo con rất kỹ, đến mức báo chí không chụp được dù chỉ một bức ảnh mờ.
Cô sống rất rực rỡ trong thượng lưu Dubai, dùng trí tuệ và bản lĩnh của mình, giành được sự kính rộng rãi, và sống đúng như những gì cô từng mong muốn.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️
Chào mọi người! truyện được mình beta từ phần mềm dịch.
Beta truyện , mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta truyện thôi chứ làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
NGUYEN THI XUAN
MB 0977309504
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu nghèo” 🙏
🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc , có khi làm liền 1 truyện mới
🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm đam mê, sống nhờ 😎