Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4: Say Rượu Làm Càn

Tôi không gây thêm rắc rối, thu hút sự chú ý nên đành cúi đầu ăn hết ba tôm trong bát.
Giang Dương vịn ghế tôi, ghé sát hỏi: “Còn ăn nữa không?”
Tôi né sang một bên: “Không cần nữa.”
Cậu ta quá sát, tôi dậy đi vào nhà vệ sinh để tránh.
Vừa rửa tay xong thì Giang Dương chặn lại: “Cậu quen trai từ bao giờ? Sao tôi không ?”
“Hầy, lâu rồi, cậu có hỏi tôi đâu.”
Cậu ta chắn trước không cho tôi đi, cúi đầu nhìn tôi: “Vậy chúng ta ?”
Chúng ta?
Câu hỏi khiến tôi bối rối không trả lời sao.
Tôi đành giả ngu: “Cái với cái ? Tôi không cậu .”
Giang Dương thái độ của tôi khiến cười: “Giả vờ mất trí nhớ à? Vậy để tôi giúp cậu nhớ lại nhé, Khách sạn Quân Duyệt, bốn lần… ừm ừm…”
Tôi vội vàng bịt miệng cậu ta lại.
Không ngờ cậu ta tay tôi, nhẹ nhàng hôn lòng tay tôi.
Cảm giác ấm áp như dòng điện chạy khắp .
Ký ức xấu hổ mà tôi cố chôn giấu ùa về trong tâm trí.
Não tôi gần như tê liệt.
Quay lại, vừa lúc nhìn thấy Tống Lương đang ở góc cua.
Tôi rút tay về, cười gượng: “Nhà vệ sinh ở bên này.”
Tống Lương chắc chắn nhận điều đó.
Giang Dương trả thù tôi thật sự không có giới hạn.
Khi chúng tôi quay lại phòng riêng, mọi bắt đầu nâng ly chúc tụng nhau. tôi vội vã vẫy tay gọi chúng tôi lại, tôi và Tống Lương đi mời rượu bằng hữu.
cứ liên tục gọi “ rể tôi”, làm tôi ngượng chín . Hình như rất hài lòng với học vấn và nghề nghiệp của Tống Lương, cứ như thể đó niềm tự hào lớn lao.
Tôi huých mẹ bà ngăn lại.
Mẹ tôi bảo: “Hôm nay sinh nhật, cứ để vui đi.”
Thật mấy hôm trước, tôi chuyện Giang Dương có , sĩ diện nổi nên bắt tôi phải dẫn trai về nhà mắt. Khi chiều cao, học vấn, nghề nghiệp của Tống Lương, mời cả nhà Giang Dương đến dự tiệc với mục đích khoe khoang. Đúng đàn , cái tính so bì thật khó hiểu. Haizz.
Giang Dương bê một ly rượu trắng đầy tràn đưa cho Tống Lương, ít nhất cũng hơn hai lạng. Tôi vội giật lấy, chắn trước Giang Dương: “ không uống nhiều được đâu.” Không có phải cậu ta đang say, ánh mắt cậu ta đỏ hoe kỳ lạ.
Cậu ta cất giọng mỉa mai: “Bảo vệ kỹ thế?”
Cậu ta bước tới gần, ép sát tôi, tôi nhanh chóng lùi lại, quát: “Giang Dương, đừng làm loạn!”
Ánh mắt Giang Dương càng đỏ hơn, như nuốt chửng tôi. May mà chú gọi cậu ta lại: “Giang Dương, lại đây chú mời cháu một ly.”
Tôi mới thở phào nhẹ nhõm, Tống Lương sang một bên.
Tống Lương rõ ràng thấy sự khác biệt trong mối quan hệ giữa tôi và Giang Dương. Cậu khẽ cười: “Hình như ta thích cậu đấy.”
Hả!!! Tôi hình vài giây, rồi vội xua tay: “Không có đâu, không thể nào. Chúng tôi chỉ quen .”
Lâm Tịch Giang Dương thích tôi, giờ đến Tống Lương cũng nhận xét vậy. Trong lòng tôi dâng cảm xúc lạ lùng.
Đáng lẽ ăn xong tôi định cùng Tống Lương về luôn. Nhưng trai nhà chú nhất quyết chúng tôi lại chơi mạt chược.
Giang Dương đi ngang qua cũng họ vào. Tôi cạnh Tống Lương giúp xem bài.
Giang Dương liếc tôi, say rượu rồi mò bài đánh. Tống Lương phía dưới. Giang Dương liên tục “bông” hoặc cố tình đánh bài lệch khiến Tống Lương không bốc được nước nào.
Chơi vài vòng, bài Giang Dương toàn xấu. Cậu ta đánh lung tung, tự hủy hoại hơn tám trăm tiền, thua khá nhiều.
Tôi đổi chỗ , giữa hai để xem. Giang Dương đánh bừa, cố ý nhắm vào Tống Lương.
Tôi không nhịn được liền tiếng: “Giang Dương, cậu làm vậy? Đánh bài kiểu thế?”
Cậu ta phớt lờ tôi, đánh bài loạn xạ.
“Tôi thích đánh thế nào thì đánh, liên quan cậu? Cậu tôi à?”
rồi liếc xéo tôi, tôi tức nghẹn cổ họng.
chú chen vào: “ Giang Dương, chú Giang rồi đúng không? ai? Có ảnh không? Cho bọn em xem với!”
Giang Dương lại “bông” thêm một quân bài, trai chú ù nhưng Tống Lương vẫn chưa bốc được nước nào.
Giang Dương lầm bầm: “Không có , tôi đá rồi.” Mọi sững sờ, hình như hiểu tại sao cậu ta lại nặng mày nhẹ.
Tống Lương vì chơi xấu cũng thua khá nhiều, sắc không tốt. tay to của cậu đặt mu tay tôi: “Vân Vân, ăn táo, em gọt cho một quả nhé.”
Tôi giật mình vì hành động đó, hình một lúc rồi hiểu cậu không hài lòng với Giang Dương: “Được, em đi gọt ngay đây.”
Ánh mắt Giang Dương quét tới, dừng lại trên tay chúng tôi đang chồng nhau. Cậu ta hất bài xuống, bực tức: “Không chơi nữa.”
rồi dậy bỏ đi. Thấy cậu ta say quá, tôi sợ sẽ xảy chuyện nên hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương