Tôi là một idol hết thời, bước ra từ một show tuyển chọn sống lay lắt qua ngày bằng mấy công việc lặt vặt. Khi được mời tham gia sinh trên đảo hoang, tôi liền đồng ý. Ai ngờ vừa đến nơi thì đạo ekip “mất liên lạc”. Những người khác biết đây chỉ là cảnh quay giấu kín, chỉ có mỗi tôi là ngây thơ chẳng hay biết gì. là tôi mặc kệ tất cả, bung xõa hoàn toàn, biến show sinh thành nơi mình xưng vương, làm bá chủ.
Thất nghiệp hơn nửa năm trời, công ty hiếm hoi lắm mới cho tôi một công việc, tôi vui vẻ nhận lời ngay. Dù sao thì, mỗi ngày tỉnh dậy trong biệt thự bạc tỷ, lặn biển ở đảo tư nhân, trượt tuyết ở Thụy Sĩ, hay cưỡi ngựa trong rừng riêng dần hơi nhàm chán rồi.
Người quản lý dặn dò tôi đủ điều: “Chị của tôi ơi, cầu xin chị làm việc chăm chỉ, ngoan ngoãn nhận tiền, tuyệt đối đừng gây chuyện nữa.” Nhìn ánh mắt chân thành của cậu ấy, tôi lập gật .
lần này là show sinh trên đảo hoang đang hot nhất hiện nay. Sáu khách mời được chia thành ba nhóm, thả xuống ba địa điểm khác nhau, sau đó phải dùng bản đồ cách hội tụ. Ekip cung cấp một số công cụ đơn giản, còn lại thì phải tự lực cánh sinh.
Vừa đặt chân lên đảo, người đội, tôi lập trợn trắng mắt. Thảo nào quản lý sợ tôi gây sự, hóa ra người đi tôi lại là gã đàn ông nhớp nhúa Tống Hiên. Trước đây, khi tôi còn đóng vai nữ phụ, hắn đã gõ phòng tôi lúc nửa đêm giở trò “quy tắc ngầm”. Sau khi chuyện vỡ lở, hắn còn trơ tráo vu oan ngược lại rằng tôi tình dụ dỗ hắn. vì vụ đó mà tôi fan của hắn bới đến mức gần như phải rút khỏi làng giải trí.
Tôi lười chẳng muốn ý, lấy bộ đàm ra hỏi thông tin nhóm khác thì mới phát hiện cả tai nghe lẫn bộ đàm hoàn toàn mất tín hiệu. Nhưng tôi không hề biết rằng việc ekip “mất liên lạc” chỉ là giả vờ. Thực chất, hòn đảo này được gắn đầy camera giấu kín, toàn bộ quá đang được mật ghi hình.
Tống Hiên vừa tôi đã niềm nở chạy tới ôm một , giả vờ thân thiết: “Lâu quá không gặp. Chuyện năm đó là do fan tôi quá khích động, tôi vẫn luôn muốn cơ hội xin lỗi em.”
Lúc này chẳng có camera, anh ta còn gì vậy? Cơn buồn nôn cuộn lên trong cổ họng tôi. Vừa đẩy hắn ra, tên khốn này đã trơ tráo giật nhẹ dây áo lót của tôi.
Tống Hiên vội buông tay, vẻ mặt ngạc nhiên: “Không phải , em còn thù dai sao?”
Tôi lạnh giọng hỏi lại: “Tống Hiên, anh biết ekip mất liên lạc, hiện tại không có ai quay phim, đúng không?”
Ánh mắt hắn thoáng d.a.o động: “… ừm, biết . Sao ?”
“Biết rồi mà còn dám sàm sỡ đây ? Thằng chó mất dạy!”
Tôi lập tung một quyền đ.ấ.m hắn ngã lăn ra đất, một chân giẫm lên n.g.ự.c hắn, rồi đạp thêm hai cú thật mạnh. Thật lòng phải cảm ơn ekip đã “mất liên lạc”, tôi có thể đường đường chính chính dạy dỗ tên ngu ngốc thiếu não này.
“Tống Hiên, giờ không có máy quay, đây vừa hay có thể trút giận.”
Tống Hiên phản kháng, nhưng hắn đâu phải đối thủ của tôi. Tôi lên ba tuổi đã theo bố học võ, năm đó còn tốt nghiệp trường cảnh sát với thành tích đứng . Chỉ tiếc vì nhiều lý do, tôi lại trở thành một idol vừa debut đã flop mất dạng.
“Trước kia nửa đêm gõ phòng tôi đánh cho một trận nhớ đời, giờ gặp lại còn dám giở trò đồi bại ? Là nắm đ.ấ.m của tôi chưa đủ mạnh, hay do anh quá tự tin rồi?”
Đánh cho hắn bầm dập một trận , tôi lấy dây thừng của ekip trói chặt hắn lại.
“Sướng thật đấy!” Tôi ngửa mặt lên trời cười lớn. “Anh quản lý ơi, lần này không phải do tôi gây chuyện đâu nhé. Rõ ràng là do ekip quá tệ, mất liên lạc luôn rồi, chẳng có ai quay hình cả. Ha ha ha, hôm nay chị đây chính là nữ vương của hòn đảo này!”
Nhưng tôi hoàn toàn không biết rằng, cảnh tượng này vẫn đang được camera ghi lại. Cư dân mạng đang phát cuồng trong phòng livestream, còn người quản lý xui xẻo của tôi thì đang vò bứt tai, vừa giậm chân vừa bậy: “Thôi rồi! Lần này coi như thật rồi! Mình quên nói với cô ấy là ekip đang mật ghi hình!”
Tôi là một idol hết thời, bước ra từ một show tuyển chọn sống lay lắt qua ngày bằng mấy công việc lặt vặt. Khi được mời tham gia sinh trên đảo hoang, tôi liền đồng ý. Ai ngờ vừa đến nơi thì đạo ekip “mất liên lạc”. Những người khác biết đây chỉ là cảnh quay giấu kín, chỉ có mỗi tôi là ngây thơ chẳng hay biết gì. là tôi mặc kệ tất cả, bung xõa hoàn toàn, biến show sinh thành nơi mình xưng vương, làm bá chủ.
Thất nghiệp hơn nửa năm trời, công ty hiếm hoi lắm mới cho tôi một công việc, tôi vui vẻ nhận lời ngay. Dù sao thì, mỗi ngày tỉnh dậy trong biệt thự bạc tỷ, lặn biển ở đảo tư nhân, trượt tuyết ở Thụy Sĩ, hay cưỡi ngựa trong rừng riêng dần hơi nhàm chán rồi.
Người quản lý dặn dò tôi đủ điều: “Chị của tôi ơi, cầu xin chị làm việc chăm chỉ, ngoan ngoãn nhận tiền, tuyệt đối đừng gây chuyện nữa.” Nhìn ánh mắt chân thành của cậu ấy, tôi lập gật .
lần này là show sinh trên đảo hoang đang hot nhất hiện nay. Sáu khách mời được chia thành ba nhóm, thả xuống ba địa điểm khác nhau, sau đó phải dùng bản đồ cách hội tụ. Ekip cung cấp một số công cụ đơn giản, còn lại thì phải tự lực cánh sinh.
Vừa đặt chân lên đảo, người đội, tôi lập trợn trắng mắt. Thảo nào quản lý sợ tôi gây sự, hóa ra người đi tôi lại là gã đàn ông nhớp nhúa Tống Hiên. Trước đây, khi tôi còn đóng vai nữ phụ, hắn đã gõ phòng tôi lúc nửa đêm giở trò “quy tắc ngầm”. Sau khi chuyện vỡ lở, hắn còn trơ tráo vu oan ngược lại rằng tôi tình dụ dỗ hắn. vì vụ đó mà tôi fan của hắn bới đến mức gần như phải rút khỏi làng giải trí.
Tôi lười chẳng muốn ý, lấy bộ đàm ra hỏi thông tin nhóm khác thì mới phát hiện cả tai nghe lẫn bộ đàm hoàn toàn mất tín hiệu. Nhưng tôi không hề biết rằng việc ekip “mất liên lạc” chỉ là giả vờ. Thực chất, hòn đảo này được gắn đầy camera giấu kín, toàn bộ quá đang được mật ghi hình.
Tống Hiên vừa tôi đã niềm nở chạy tới ôm một , giả vờ thân thiết: “Lâu quá không gặp. Chuyện năm đó là do fan tôi quá khích động, tôi vẫn luôn muốn cơ hội xin lỗi em.”
Lúc này chẳng có camera, anh ta còn gì vậy? Cơn buồn nôn cuộn lên trong cổ họng tôi. Vừa đẩy hắn ra, tên khốn này đã trơ tráo giật nhẹ dây áo lót của tôi.
Tống Hiên vội buông tay, vẻ mặt ngạc nhiên: “Không phải , em còn thù dai sao?”
Tôi lạnh giọng hỏi lại: “Tống Hiên, anh biết ekip mất liên lạc, hiện tại không có ai quay phim, đúng không?”
Ánh mắt hắn thoáng d.a.o động: “… ừm, biết . Sao ?”
“Biết rồi mà còn dám sàm sỡ đây ? Thằng chó mất dạy!”
Tôi lập tung một quyền đ.ấ.m hắn ngã lăn ra đất, một chân giẫm lên n.g.ự.c hắn, rồi đạp thêm hai cú thật mạnh. Thật lòng phải cảm ơn ekip đã “mất liên lạc”, tôi có thể đường đường chính chính dạy dỗ tên ngu ngốc thiếu não này.
“Tống Hiên, giờ không có máy quay, đây vừa hay có thể trút giận.”
Tống Hiên phản kháng, nhưng hắn đâu phải đối thủ của tôi. Tôi lên ba tuổi đã theo bố học võ, năm đó còn tốt nghiệp trường cảnh sát với thành tích đứng . Chỉ tiếc vì nhiều lý do, tôi lại trở thành một idol vừa debut đã flop mất dạng.
“Trước kia nửa đêm gõ phòng tôi đánh cho một trận nhớ đời, giờ gặp lại còn dám giở trò đồi bại ? Là nắm đ.ấ.m của tôi chưa đủ mạnh, hay do anh quá tự tin rồi?”
Đánh cho hắn bầm dập một trận , tôi lấy dây thừng của ekip trói chặt hắn lại.
“Sướng thật đấy!” Tôi ngửa mặt lên trời cười lớn. “Anh quản lý ơi, lần này không phải do tôi gây chuyện đâu nhé. Rõ ràng là do ekip quá tệ, mất liên lạc luôn rồi, chẳng có ai quay hình cả. Ha ha ha, hôm nay chị đây chính là nữ vương của hòn đảo này!”
Nhưng tôi hoàn toàn không biết rằng, cảnh tượng này vẫn đang được camera ghi lại. Cư dân mạng đang phát cuồng trong phòng livestream, còn người quản lý xui xẻo của tôi thì đang vò bứt tai, vừa giậm chân vừa bậy: “Thôi rồi! Lần này coi như thật rồi! Mình quên nói với cô ấy là ekip đang mật ghi hình!”