Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
thân ta là con út nhà, tổ mẫu được ba người con trai, nhưng nhị bá yểu mệnh mất sớm. Tiểu cô cô và thân là cùng mẹ ra.
Hậu duệ của Tống cũng học võ, chỉ có như vậy mới có thể báo quốc, ra trận giết địch.
thân kể rằng tiểu cô cô cầm kiếm từ năm ba tuổi, khi ấy kiếm cao bằng người. sau, thời điểm tiểu cô cô chết trận khi tuổi đời còn trẻ. Trước khi lên đường, người dặn ta ngoan ngoãn nghe lời, chờ người trở sẽ mua đường hoa quế ta thích ăn nhất.
Nhưng ta sợ lắm, sợ tiểu cô cô đi rồi sẽ không nữa. Ta khóc lóc níu lấy vạt áo người Cô cô đi, cô cô đi! Cô bỏ lại ta, đường ca không cần ta rồi, chẳng lẽ cô cũng không cần ta nữa ?
Tiểu cô cô khóc lóc thương tâm chẳng kém gì ta, người rút kiếm chém đứt vạt áo ấy, quay người lên ngựa.
Ngựa chạy thật nhanh, ta làm cũng không đuổi kịp.
5.
Khi tỉnh lại, mắt ta đau nhức. Mẫu thân ngồi bên giường, hai mắt đỏ hoe, người nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau cho ta.
“ mơ thấy nương ?”
nương chính là tiểu cô cô của ta. Ban đầu đặt tên là , mong người đời bình . Nhưng sau…
Ta nghẹn ngào đáp tiếng, cảnh tượng giấc mơ cuồn cuộn đầu. Mẫu thân dịu dàng lau cho ta, song nước mắt lại không thể kìm nén mà lặng lẽ rơi xuống. Người và tiểu cô cô là khuê trung mật hữu, là tri kỷ thâm giao.
Sau trận bệnh này, vì giấc mộng xưa cũ, ta cứ thấp thỏm không yên, tinh thần hoảng hốt không ngừng.
Nghe vị thần nữ kia gửi thiếp muốn gặp ta, ta có phần kinh ngạc. Thực ra gọi nàng là “thần nữ” mãi thế nhưng ta chưa biết tên nàng.
ném mạnh tấm thiệp lên bàn: “Nàng ta đây là đang sỉ nhục tiểu nhà chúng ta! mà không biết chuyện nàng ta và Thái tử lan truyền ầm ĩ khắp nơi? mà không biết Thái tử có hôn ước tiểu ? Giờ nàng ta còn dày đến cửa khiêu khích?”
Ta thì không quá , là vì ta chẳng có Thái tử, hai là vì ta cảm thấy vị thần nữ này không hề có ác mình.
“ ngoan, có gì ? Hôn ước này vốn dĩ là hoàng dùng để ràng buộc thân ta, .. Nếu nàng ta gửi thiệp tới, tất nhiên tiếp đãi chu đáo, mau mời thần nữ vào đi.”
“Tiểu thật là hiền lành quá mức!” đùng đùng đi ra ngoài mời khách, ngay bóng lưng cũng mang đầy vẻ bất bình. Ta theo, không nhịn được mà bật cười.
Khi thần nữ vào cửa, ta mới có dịp nàng kỹ hơn. Dân gian thường nàng tú đoan trang, nhưng ta lại thấy nàng đẹp vô cùng. Lông mày tựa dãy núi xa, đôi môi tựa anh đào, nhưng đẹp nhất là đôi mắt, như mang theo hồ nước xuân ấm áp.
“Mạo muội tới bái phỏng, mong Tống tiểu thứ lỗi.”
Ta thản nhiên mỉm cười: “Có người ghé thăm ta, ta còn vui mừng chẳng kịp, mời cô nương ngồi.”
Nàng thản nhiên ngồi xuống ghế gỗ lim bên cạnh ta: “Ta tên là Trần .”
“Tống .”
Chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng lại có cảm giác như quen biết từ lâu, khiến ta chẳng thể lòng ghét bỏ nàng. xong tên, hai lặng lẽ ngồi uống trà.
“Tống tiểu thường ho khan vào nửa đêm, có thể dùng cao lê mùa thu hòa nước uống, hiệu quả giảm ho rất tốt.”
Trần lo lắng ta, vốn không thích nàng, nghe vậy thì bực bội hừ lạnh tiếng. Ta quay lại , mong nàng thất lễ trước khách.
Trần chỉ cười, chẳng hề để tâm. Có lẽ nàng là người rất hay cười, lúc chuyện cùng ta luôn mang theo cười dịu dàng.
Ta lớn đến từng này tuổi cũng chưa từng kết bạn. Những tiểu khuê các khác luôn sợ lúc kết giao có chỗ nào không vừa ta, lại ngại ta hay ốm đau bệnh tật. Nhưng thực ra, ta chẳng người hay so đo tính toán.
Sau khi Trần rời đi, mẫu thân lập tới viện của ta. Người hẳn là vừa trở từ võ trường, gò má còn ửng đỏ.
Ta nhớ thân từng : “Năm đó ta vừa gặp nhất kiến chung tình mẫu thân con, thật sự là vì dáng vẻ nàng cưỡi ngựa quá mức anh dũng oai phong! Ta chẳng màng gì , lập xin cưới tiểu nữ vương này nhà.”
Năm đó, vị nữ tử anh dũng oai phong ấy, giờ đây lại bị giam cầm nơi kinh thành này cùng ta.
“ , vị thần nữ kia đi rồi ?” Mẫu thân gọi nàng là thần nữ, nhưng giọng điệu lại chẳng có chút kính trọng nào. Ta ra hiệu cho đi vắt khăn tới cho mẫu thân..
“ đi rồi. mẫu thân không ra ngoài gặp nàng chút? Thực ra nàng ấy là người rất thú vị.”
“Vậy ?” Mẫu thân nửa tin nửa ngờ.
“Dù ta cũng không tin vào chuyện quỷ thần này. Nếu nàng ta thật sự không có ác con thì không , nhưng nếu chỉ là giả vờ, muốn làm hại con…”
Mẫu thân cười lạnh: “Thì trách ta không khách khí.”
Ta mẫu thân, mỉm cười gật đầu.