Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

tôi thoáng qua những người xung quanh, tục về phía mẹ và chị gái tôi.

Hai người thấy tình hình không ổn, tục la hét chạy về phía cảnh sát.

Tôi cũng lặng lẽ nấp đám đông, không ai thấy nụ cười nhếch mép tôi.

Nơi này cách cảnh sát khoảng hai cây số. Mẹ, chị gái, hai người cẩn thận đấy.

Ba người chơi trò kẻ đuổi người chạy, những người đến xem náo nhiệt sân lúc này kịp phản ứng.

Có người bỗng lên tiếng : “Rốt cuộc là có gì vậy?”

“Mau vào xem người ta thế nào?”

Nhiều người không dám đến gần, có hai người gan lớn dám vào, chẳng chốc đã ra, vịn vào vách tường nôn mửa.

Nôn xong, người kia hai chân run rẩy nói:

“Chec rồi, Hứa Bình An chec rồi, thảm lắm!”

“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát !”

Tôi cũng chen vào đám đông vào, Hứa Bình An lúc này đang nằm sóng soài trên mặt đất, hai mắt trợn trừng.

Trên người anh ta bị c.h.é.m hơn mười nhát dao, m.á.u chảy lênh láng, ngay cả ruột cũng lòi ra ngoài.

Chec không kịp ngáp.

Tốt quá, tên súc này đã chec, anh ta không thể s..à.m s.ỡ tôi nữa, cũng không thể dùng đôi mắt cá chec tôi một cách d.â..m d..ụ.c nữa.

Chẳng chốc, mọi người liền liên tưởng đến việc chị gái và mẹ tôi chạy ra ngoài quần áo xộc xệch, bắt đầu suy đoán.

“Chắc có thù oán gì lớn lắm c.h.é.m người ta như vậy chứ?”

đoán ? Chắc chắn là hai mẹ con cùng dan díu Bình An, là đàn ông thì ai mà chịu được.”

“Này, nói như vậy thì hôm cô con gái thứ hai đến cảnh sát làm ầm ĩ, không chừng cũng là thật đấy.”

“Súc , đúng là súc , chec cũng đáng.”

11

Có một bác gái thấy tôi đáng thương, nói tôi xảy ra như vậy, chắc chắn tôi không dám ngủ một mình, liền đưa tôi đang run cầm cập về ở tạm bác.

gì, tôi cũng lắc đầu, ngồi bên bếp lửa sưởi ấm.

Khoảng một tiếng sau, cảnh sát áp giải tôi về sân.

hiện trường thì bị giăng dây phong tỏa.

Cảnh sát vào kiểm tra xong, lại quay ra tôi vài câu.

tôi vẫn tỏ vẻ bất mãn, không ngừng chửi rủa:

con đ..ĩ thối tha, loại không xấu hổ, ngay cả súc cũng làm ra được.”

“Nếu không bọn chạy nhanh, thì tao lâu tha đứa nào!”

Vài câu nói chứa đựng không ít thông tin, người cảnh sát bàn bạc một hồi, ở vùng núi nhỏ lại xảy ra vụ án lớn như vậy, liên hệ cấp trên để xử lý.

Ngày hôm sau, cảnh sát cấp huyện đã đến.

Viên cảnh sát dẫn đầu đến chỗ tôi, bắt đầu dò :

“Pháp y đã làm giám định, nguyên nhân khiến người chec làm ra hành động bất thường như vậy là do thức ăn có thứ gì .”

“Tôi nghe đồng nghiệp ở cảnh sát nói, mùng Tết đã đến cảnh sát báo án, nói anh rể muốn c..ư.ỡ.n.g h.i.ế..p ?”

Tôi không thể giấu được, cũng không hề sợ hãi mà gật đầu, thừa nhận:

“Vâng, cũng may là đã đến cảnh sát báo án. Anh rể cứ uống rượu vào là anh ta…”

Nói đến đây, nước mắt tôi bắt đầu tự động rơi xuống.

Cảnh sát gật đầu, dùng bút ghi chép lại trên sổ, rồi :

“Bữa tối hôm nay, uống rượu nên không ăn, tại cũng không ăn?”

Chưa kịp để tôi lên tiếng, bác gái bên cạnh đã nói:

“Ôi chao, anh cảnh sát ơi, anh không con bé này sống khổ sở thế nào đâu, mẹ chưa bao giờ ngồi ăn cùng mâm.”

Một người khác cũng lời:

“Đúng vậy, mỗi lần đều là đợi bọn ăn xong, con bé được ăn cơm thừa canh cặn. Rõ ràng cùng là con ruột, có thể thiên vị đến vậy? Hở ra là đánh đập, chúng tôi ai cũng không khuyên được.”

Tôi gật đầu, vẫn nhỏ giọng thút thít như trước.

đúng lúc này, chị gái tôi lại từ đám đông lao ra, túm lấy cổ áo tôi tát tới tấp:

“Cảnh sát, chắc chắn là , cơm là do nấu, chắc chắn là muốn hại chúng tôi!

muốn chúng tôi chec hết!”

Điều tôi không ngờ tới là, lúc này mẹ tôi lại nhảy ra, tát chị gái tôi cái:

“Mày nói bậy bạ gì vậy? Rõ ràng là chồng mày không ra gì, lại đổ lên đầu em gái mày?”

“Tao tận mắt thấy bỏ thứ gì vào nồi, là không ngờ lại làm ra không bằng súc như vậy thôi!

hại cả mình như vậy, cái mặt già này tao giấu vào đâu nữa…”

Chẳng chốc, tiếng khóc mẹ tôi lại vang lên.

Bởi vậy, thay vì thẩm vấn tôi, một người ngoài cuộc, lại chuyển trọng tâm sang mẹ và chị gái tôi.

Sau khi thêm vài việc, người cảnh sát gật đầu, coi như kết thúc công việc.

có tôi là lo lắng lòng, không mẹ tôi đang tính toán điều gì.

đến khi Hứa Bình An được chôn cất xong, mẹ tôi đóng cửa lại, lộ ra bộ mặt thật…

12.

“Triệu Nhàn à, đừng tưởng mẹ không con làm.”

“Hôm nay có ba người là con, mẹ và chị con, mẹ nói thẳng luôn nhé: Mẹ thuốc là do con bỏ, việc đã xảy rồi, mẹ cũng không muốn người một lại tục làm ầm ĩ nữa.”

Nói đến đây, mẹ tôi liếc tôi, chậm rãi nói:

“Như vậy , lát nữa mẹ sẽ tìm chị con một mối khác, cần con ngoan ngoãn con như kế hoạch đã định, mẹ sẽ coi như là do thằng anh rể chec tiệt con làm.”

“Nếu con không đồng ý, mẹ sẽ nói này cảnh sát, con đoán xem, con được học nữa không? Có bị bắt vào tù không?”

Tôi thực sự buồn nôn.

Không hiểu mẹ tôi lại mê muội chữ “nối dõi tông đường” như vậy?

Tùy chỉnh
Danh sách chương