Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pcs6iBct1

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lời hứa giống hệt kiếp trước, nói sẽ chịu trách nhiệm với ta, nói sẽ cưới ta.
Nhưng ta đã không nữa rồi. Cuộc đời của ta, tự ta sẽ chịu trách nhiệm.
Ta từng chữ từng câu nhắc nhở hắn.
“ ca, huynh và Thẩm tiểu thư đã đang nghị thân rồi.”
Tạ Trạm như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, môi mấp máy, nhưng không nói nên lời.
Chỉ có từ từ, bất lực buông tay ta ra.
12
Sáng sớm hôm , ta đến từ biệt di mẫu. Đồ đạc của ta đều đã chất lên xe, Ổ Tẫn đã đợi sẵn bên cạnh xe ngựa.
ta ra, chàng vội vàng đón lấy, mày mắt đều ánh lên ý cười, đôi mắt sáng lấp lánh, trông vui vẻ vô cùng.
“Tỷ tỷ, ta đã chuẩn cho tỷ món bánh đậu đỏ và bánh táo hoa mà tỷ thích nhất, mama sáng sớm đã dậy làm, là món tủ của bà đấy, vẫn còn nóng hổi, mau lên xe đi.”
Mắt ta sáng lên, tức miệng lưỡi ứa nước miếng, có không chờ đợi được nữa mà lên xe.
Bên trong xe ngựa vừa êm vừa rộng rãi. Ổ Tẫn mở một hộp thức tinh xảo, mùi thơm ngọt ngào của điểm tâm lập tức tràn ngập khắp xe.
Ta lấy một miếng bánh đậu đỏ. Ngay khoảnh khắc cắn xuống, vị ngọt mềm, dẻo thơm tan ra trong miệng, hương vị quen thuộc suýt nữa làm ta đỏ hoe vành mắt.
Ta từng làm bánh đậu đỏ cho Tạ Trạm một lần.
Tay nghề ta học từ mama từ nhỏ, đã học được tám phần chân truyền của bà, lại dùng hết mười phần tâm tư, đậu đỏ đều do ta tự tay lựa từng hạt, hạt nào hạt nấy tròn căng, đỏ mọng.
Sở dĩ chọn tặng bánh đậu đỏ, là đậu đỏ còn mang ý nghĩa tương tư.
Đó là lần thành nhất của ta. Ta vui vẻ mang đến cho Tạ Trạm.
Vừa hay hắn đang tổ chức tiệc thơ, Thẩm Li cũng ở đó, nàng ta che miệng cười.
“Khương cô nương, sao ngươi lại tặng cho Trạm ca ca thứ này? Ngươi từ Dương Châu đến, không biết các tử tiểu thư ở kinh thành đều không bánh đậu đỏ sao, đây là món của thường dân bá tánh mới .”
Giọng điệu của nàng ta dịu dàng, nhưng lời nói lại khiến người khác vô cùng khó xử.
Các tử và tiểu thư khác đều cười phá lên.
Chỉ có Tạ Trạm là không cười. Hắn nhận lấy hộp thức từ tay ta, giọng điệu nhàn nhạt giúp ta giải vây.
“Đa tạ muội, tối ta sẽ nếm thử.”
này khi ta đến tìm hắn lần nữa, hộp thức đó đặt ở một góc đã phủ một lớp bụi, nhàng mở nắp ra xem, bánh đậu đỏ bên trong không hề suy suyển, khô quắt lại như dưa muối.
Hắn lễ phép và giáo dưỡng mà nhận lấy, nhưng lại chẳng hề có hứng thú, cuối cùng chỉ có đặt ở một góc cho phủ bụi.
này ta không bao giờ đến bánh đậu đỏ nữa, và coi món điểm tâm này là một sự sỉ nhục.
Nhưng điểm tâm có lỗi gì đâu? Rõ ràng lỗi là ở những kẻ phân chia thức thành ba bảy loại.
Ta cố nhét vào miệng, suýt nữa nghẹn.
Ổ Tẫn nhàng vỗ lưng cho ta, rồi lại rót cho ta một chén trà hoa ấm nóng, ánh mắt trong veo nhìn ta.
“Không vội, từ từ thôi, tỷ tỷ thử trà hoa này đi, rất giải ngấy.”
Hơi nóng mờ ảo làm ướt hàng mi của ta.
Ta đã rất rồi không được nếm trải cảm giác được người khác quan tâm, chăm sóc.
Di mẫu tuy coi ta như con đẻ, nhưng bà tính tình ngây thơ, yếu đuối, cuộc sống ở Quốc phủ cũng không mấy tốt , phần lớn thời gian đều là ta bảo vệ bà.
Còn kiếp trước ta và Tạ Trạm tuy là phu thê, nhưng Tạ Trạm bao giờ chủ đến gần ta, hắn chỉ im lặng đứng ở đó, đợi ta nỗ lực từng một đi đến bên cạnh hắn.
Giữa ta và hắn, ta mới là người liều mạng cho đi, là người không ngừng hy sinh.
13
Vị ngọt của bánh đậu đỏ từ lưỡi, từ từ thấm vào tim.
Ta cũng đút một miếng vào miệng Ổ Tẫn.
“Đệ cũng nếm thử đi.”
Ổ Tẫn cong cong mày mắt.
“Ngon lắm, là của tỷ tỷ cho…”
Bên ngoài xe bỗng truyền đến tiếng vó ngựa phi nước đại từ xa lại gần, ngay đó con ngựa của chúng ta hí lên một tiếng như kinh hãi.
Giây tiếp theo, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Ta ngồi không vững suýt ngã ra ngoài, được Ổ Tẫn nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
Một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền vào.
“ muội định đi đâu vậy?”
Ta vén rèm sổ xe lên. Tạ Trạm cưỡi trên một con tuấn mã trắng, đứng sừng sững bên cạnh xe ngựa, thần sắc lạnh lùng, im lặng nhìn ta.
Lúc này hắn đáng lẽ phải đang ở buổi chầu sớm, sao lại xuất hiện ở đây?
Chuyện ta rời đi vốn không muốn kinh đến hắn, nhưng sự đã đến nước này, cũng không phải giấu giếm nữa.
“ ca, ta đi đây.”
Quai hàm Tạ Trạm căng cứng, bàn tay ghì chặt dây cương dùng sức, khớp xương siết đến trắng bệch.
“Tại sao?”
“Quốc phủ chung quy không phải là nhà của ta.”
“Đâu là nhà của muội? Nơi có Ổ Tẫn chính là nhà của muội sao?”
“Hắn là đệ đệ của ta.”
“Đệ đệ.”
Tạ Trạm cười một cách chế giễu, trong mắt như có ánh sáng lướt qua.
“Khương Văn Tranh, muội lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng thích đơn phương tình nguyện.”
Bầu trời đang quang đãng không biết từ lúc nào đã đổ mưa.
Gió xuân chợt nổi, mưa phùn như tơ.
Mặt Tạ Trạm đẫm nước, không biết là nước mưa hay nước mắt, chỉ đuôi mắt hoe đỏ, giọng run run hỏi.
“Tranh Tranh, muội cũng đã trở về, phải không?”
Một tiếng sét xuân bổ xuống…
Lòng ta lại phẳng lặng như nước, không hề gợn lên bất kỳ con sóng nào.
Tạ Trạm nghẹn ngào không thôi, hoảng hốt và vội vàng nói.
“Tranh Tranh, muội không ta nữa sao?”
“Không nữa.”
“Vậy còn các con sao, đôi nhi nữ của chúng ta muội cũng không nữa sao?”
“…Chúng sẽ thai vào một gia đình tốt hơn, nơi phụ mẫu yêu thương , hạnh phúc một đời.”
Sắc mặt Tạ Trạm trắng bệch, chiếc mặt nạ thanh lãnh thường ngày vỡ tan từng mảnh.
Thần sắc ta bình thản.
“Tạ Trạm, chàng đối với ta không phải là tình yêu, chỉ là sự dựa dẫm quen thuộc tháng năm mà thôi. Kiếp trước chàng đã phụ bạc ta rồi, kiếp này đừng phụ bạc Thẩm Li nữa, cũng đừng phụ bạc tấm chân tình thực sự của chính .”
Mưa ngày một lớn.
Tạ Trạm thất thần đứng giữa trời mưa, hồi mới nặn ra được một nụ cười.
“ muội đường xa bảo trọng, nếu có khó khăn nhất định hãy đến Quốc phủ tìm ta, ta mãi mãi là ca của muội.”
Bánh xe lại một lần nữa lăn về phía trước.
Tạ Trạm đứng bên đường nhìn theo ta đi xa.
Còn ta, một lần ngoảnh lại.
14
Xuân đi thu đến, lại năm năm nữa trôi qua.
Bây giờ ta đã hai mươi tuổi, vẫn gả chồng, đã được xem là một lão cô nương đi ngược lại kinh thường đạo .
Nhưng trong kinh thành đã không còn dám lấy ta làm đề tài bàn tán, nói lời ong tiếng ve.
Bởi cũng biết Khương cô nương có một người đệ đệ điên khùng, bảo vệ tỷ tỷ vô cùng lợi hại.
Người đệ đệ đó lại vừa hay là Đại Tự Khanh, người thân tín bên cạnh Bệ hạ, là hồng nhân của hoàng đế, nếu dám nói xấu tỷ tỷ hắn mà hắn biết được, hắn sẽ vác kiếm đến chém người, không chết cũng dọa cho mất nửa cái mạng.
Các tiểu thư quyền quý trong kinh thành cũng đồng lòng căm thù địch, bắt nói giúp cho ta.
Chỉ Khương cô nương đó đã mở một tiệm ở con phố sầm uất nhất kinh thành, trang sức châu báu, váy áo xinh và son phấn bên trong, đều do chính tay nàng thiết kế.
Mỗi cô nương ra từ tiệm, đều có như tiên nữ, mà lại theo những cách khác .
mà không muốn trở nên xinh hơn chứ?
Khương cô nương đã trở thành đối tượng mà các tiểu thư khuê các đổ xô theo đuổi.
Năm năm này so với kiếp trước đã thay đổi quá nhiều.
Kiếp trước Thái tử thân yếu đuối, lên ngôi đến hai năm đã băng hà, để lại Thẩm Li là Thái hậu và một vị ấu đế mới một tuổi, là nhờ Tạ Trạm hết lần này đến lần khác liều mạng bảo vệ mới có vẹn toàn.
Kiếp này Thái tử chết còn sớm hơn, hắn thậm chí còn không qua nổi đến lúc lên ngôi đã chết rồi, các hoàng tử chém giết lẫn , cuối cùng ngôi vị lại thuộc về một người con trai mà tiên đế không thích nhất, Nhị hoàng tử quanh năm đóng giữ biên cương.
Tạ Trạm và Thẩm Li cũng không thành hôn.
Thẩm Li trước là được định cho Thái tử, lại nghị thân với Tạ Trạm, đều không thành, trong kinh thành liền có một số lời đồn không hay, nên không dám cưới nàng nữa, mà nàng cũng có sự kiêu hãnh của đệ nhất quý nữ, không tùy tiện tìm người hạ giá.
Cuối cùng lại giống như ta, trở thành một lão cô nương chờ trong khuê phòng.
Cứ như là muốn đối với vậy. Ta mở tiệm, nàng mở trường nữ học, chúng ta đều nổi danh trong lĩnh vực của riêng .
Hôm đó, ta vừa làm xong một hộp son, Thẩm Li đến .
Đây là lần tiên chúng ta gặp trong năm năm qua.
Thẩm Li vẫn một cách thanh tân thoát tục, chỉ là khí chất dường như đã thay đổi, trông càng thêm trầm ổn, ôn nhuận.
Nàng xin lỗi ta.
“Khương cô nương, ta vẫn luôn nợ ngươi một lời xin lỗi, ta đã từng ngấm ngầm chống đối ngươi.”
“Trước đây ta là người nông cạn, đọc sách biết chữ chỉ là phương tiện để tăng thêm vốn liếng, năm năm dạy học, ta mới ngộ ra được vài phần đạo làm người.”
Nói rồi, nàng hành một đại lễ với ta. Ta có kinh ngạc, đỡ nàng dậy, rồi lại đáp lại một đại lễ.
Chúng ta nhìn cười. Mọi ân oán dường như đều tan thành mây khói.
Thẩm Li muốn đi du học. Nàng nói đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, năm năm sự nghiệp nữ học đã giúp nàng nhận ra sự thiếu sót của bản thân.
Nàng muốn đi để chính , chúng sinh, đất trời.
Ta ôm lấy nàng.
“Đừng nói buổi chiều tà, ráng chiều vẫn còn rực rỡ. Ta ở kinh thành đợi nàng bình an trở về.”
15
Ngày tiễn nàng rời kinh, gió nổi lên rất lớn.
Gió cát làm cay mắt, ta vậy mà lại rơi lệ.
Ổ Tẫn lau nước mắt cho ta, nửa thật nửa đùa oán giận.
“Tỷ tỷ với cũng mềm lòng, chỉ riêng với ta là lòng dạ sắt đá.”
Nói rồi Ổ Tẫn lại cười. Vị Đại Tự Khanh ác độc, tính tình điên khùng, người khiến trẻ con bên ngoài nghe tên là khóc thét, ở trước mặt tỷ tỷ lại luôn mày mắt như tranh, ánh mắt ôn nhuận.
“Nhưng không sao , ta thích tỷ tỷ là được rồi, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh tỷ tỷ.”
Trái tim ta như được ngâm trong hũ mật, ngọt đến phát ngấy.
Năm năm nay, trái tim đã chai sạn của ta từng từng một được Ổ Tẫn sưởi ấm lại, nó bắt trở nên tươi mới, đập rộn ràng, tràn đầy sức sống, ta mới biết ra được người khác yêu thương hết lòng là cảm giác như thế này.
Ta nắm tay Ổ Tẫn, cùng đến trước mộ phụ mẫu.
“Chàng còn nhớ lời chàng đã nói với phụ mẫu lúc không?”
Ổ Tẫn dường như đã đoán được ta muốn nói gì, đôi mắt sáng lên một cách kinh ngạc.
“Ta không muốn làm nghĩa tử cũng không muốn làm đệ đệ, đợi ta lớn lên, ta muốn ở rể, gả cho Khương Văn Tranh.”
Mắt ta cong cong, giọng nói.
“Vậy A Tẫn, gả cho ta, được không?”
Ổ Tẫn đột nhiên đỏ hoe mắt, mạnh mẽ ôm ta vào lòng, giọng nghẹn ngào.
“Tranh Tranh, ta đã đợi câu nói này của nàng, thật sự đã đợi rất , rất , đến hai kiếp người.”
Lòng ta chua xót. Ta ôm lại chàng, lệ như mưa rơi.
Ta quả nhiên không đoán sai, kiếp này Ổ Tẫn cũng đã sống lại.
Kiếp trước, chàng ta mà đời không cưới thê tử, ta mà cam tâm tình nguyện quản gia nghiệp nhà họ Khương suốt một đời, đến ba mươi tuổi đã lao lực mà hỏng thân, khi chết còn để lại toàn bộ tài sản cho ta.
Trước lúc lâm chung, chàng nắm tay ta, tinh nghịch gọi ta là tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ, ta nói cho tỷ một bí mật.”
“Ta dùng quãng đời còn lại của để đổi lấy, cầu xin Phật Tổ cho chúng ta một cơ hội sống lại, kiếp tỷ chọn ta, được không?”
Ta cứ ngỡ đó chỉ là lời nói đùa của chàng , dần dần liền quên mất.
Mãi đến hai năm trước mới đột nhiên nhớ ra.
ra ta có sống lại một đời, đều là do Ổ Tẫn cầu xin mà có được.
16
Ta và Ổ Tẫn đại hôn, mười dặm hồng trang, vô cùng hoành tráng.
Ngay Bệ hạ cũng gửi quà mừng đến.
Khách khứa đến dự, rất nhiều người đã từng Ổ Tẫn đánh.
“Còn phải nói sao? Ổ đại nhân lúc đánh chúng ta tàn nhẫn như vậy, ta sớm đã nhìn ra Ổ đại nhân đối với Khương cô nương không phải tình cảm bình thường, dù sao cũng chắc chắn không phải tình tỷ đệ.”
“Cái này còn phải nhìn sao? Hễ có Khương cô nương ở đâu, là tròng mắt của Ổ đại nhân dính chặt vào người ta rồi, người mù cũng nhìn ra được.”
“Hay lắm, các ngươi sớm đã nhìn ra mà không nói cho ta? Ta còn ngốc nghếch đi tỏ tình với Khương cô nương, bảo sao ánh mắt Ổ đại nhân nhìn ta cứ như muốn giết người vậy…”
Mọi người cười đùa, nói chuyện rôm rả.
Mà những chuyện này ta đều không biết. Ta đắp khăn voan đỏ, im lặng ngồi bên giường đợi Ổ Tẫn.
Ta biết chàng sẽ không để ta đợi quá .
Quả nhiên được bao , ta liền nghe tiếng “két” một tiếng, có người đẩy vào.
Trái tim ta bỗng lỡ một nhịp, vậy mà lại có hồi hộp.
“A Tẫn, chàng về nhanh vậy sao?”
Người đó không trả lời. Ta cứ ngỡ Ổ Tẫn không hài lòng với cách xưng hô của ta, đè nén sự ngại ngùng trong lòng, gọi lại.
“Phu quân.”
Người đó cuối cùng cũng , quay người vội vàng rời đi.
Ta sững người, rồi nhận ra người vừa rồi không phải Ổ Tẫn.
Nếu không đoán sai… hẳn là Tạ Trạm.
Rất nhanh lại đẩy ra lần nữa, Ổ Tẫn vào với chân nhanh nhẹn, đi đến trước mặt ta, nhàng vén khăn voan đỏ của ta lên.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn , má chàng đỏ bừng.
“Tỷ tỷ, tỷ quá.”
Ta nhìn vào đôi mắt trong veo, dịu dàng của chàng, bên trong chứa đầy ắp tình yêu.
Chúng ta uống xong rượu giao bôi. hai đều ngây ngốc ngồi bên mép giường, không đậy.
Ta nghĩ là tỷ tỷ, chủ một cũng không sao, bèn lấy hết can đảm đi cởi đai lưng của Ổ Tẫn, cởi mãi mà không được, trán ta sắp toát mồ hôi lạnh.
Ổ Tẫn một tay nắm lấy ngón tay ta, đưa lên môi hôn, khẽ thở dốc.
“Tỷ tỷ đừng sờ nữa, tỷ không biết ta đã phải vất vả thế nào đâu.”
Mặt ta “vụt” một cái đỏ bừng, không dám đậy nữa.
Ổ Tẫn tự nhanh chóng cởi áo khoác, dịu dàng ôm ta ngủ trong trướng đỏ.
Hắn quyến luyến hôn ta, thầm bên tai ta.
“Tỷ tỷ, tỷ đang run.”
Ta thẹn quá hóa giận.
“Im đi!”
Ổ Tẫn cười , nắm lấy eo ta giam ta trong lòng hắn.
“Dữ quá đi Tranh Tranh, đừng sợ, ta sẽ rất , rất , không làm tỷ tỷ khó chịu đâu.”
Ta cảm như một bó củi khô , chỉ một mồi lửa là bùng cháy, người sắp cháy thành tro.
Lại như một con cá thiếu nước , khô cạn tìm kiếm nguồn nước.
Ngoài nhà, gió thổi lá cây xào xạc.
Trong nhà, nến đỏ lung linh, đêm dài vô tận.